Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1893.2 - Chương 1893.1897

Chương 1893:



Diệp Linh: “Cố tổng, anh có phải quản quá rộng rồi không, tôi mặc cái gì có liên quan gì tới anh à, anh là gì của tôi?”



Lê Hương phụ họa – đúng vậy!



Ánh mắt thanh bàn của Có Dạ Cẩn rơi khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Diệp Linh: “Cái này quá lộ, Linh Linh, nếu như em không muốn anh tự tay xé bỏ : Ũ cái váy này thì em tôt nhật ngoan ngoãn thay đi. Anh là gì của em, quyết định bởi thái độ của em.”



Nói xong, Cố Dạ Cẩn nhấc đôi chân dài, bỏ đi.



Diệp Linh đã nghe được ý uy hiếp của anh, nếu như cô dám mặc, anh liền xé, làm anh trai hoặc là làm… người đàn ông của cô, anh đều có thể.



“Linh Linh, Cố tổng này quá hà khắc với cậu rồi đó! Đồ lộ một xíu cũng không cho mặc, tính chiếm hữu này thật sự làm người ta sợ mà.” Lê Hương nhỏ giọng lầm bằm.



Diệp Linh thu hồi ánh mắt: “Bỏ đi Lê Hương, anh ta không sợ phiền phức, đừng trêu chọc anh ta, chúng ta đổi bộ khác đi!”



Lê Hương gật đầu: “Tớ cũng biết mà, kiên quyết không thể cho Cố tổng cái cớ và cơ hội xé váy cậu!”



Lần tham gia hôn lễ Cố Dạ Cẩn này không phải tới một mình, mà dẫn theo Trần Viên Viên, anh vẫn không thay đổi phụ nữ.



Có Dạ Cần khí thế hung hăng tìm được Mạc Tuân, mím môi không vui nói: “Mau quản vợ cậu đi! Vợ cậu sắp làm hư Diệp Linh rồi.”



Mạc Tuân cũng không vui, vợ mình, đánh chửi đều có thể, nhưng người khác không thể nói một chữ: “Vợ tớ hiên lành ngoan ngoãn, không có khả năng làm hư người khác, cho dù là làm hư, cũng là Diệp Linh làm hư vợ tớ.”



Cái gì?



Có Dạ Cần không vui liếc Mạc Tuân một cái – có phải cậu muốn đánh nhau không?



Mạc Tuân- tới đi, ai sợ ai?



Giữa hai người đàn ông giương cung bạt kiếm, văng lửa khắp nơi, cũng không chịu nhường một bước, lúc này nhiều giám đốc đã đi tới: “Mạc tổng, tân hôn hạnh phúc nhé.”



Thế cục nhanh chóng ấm áp lên, thế nhưng Mạc Tuân và Cố Dạ Cẩn không ai nhìn nhau – hứ!



“Mạc tổng, cô dâu tương lai của anh đi ra rồi, nhìn kìa, bên cạnh còn có Diệp mỹ nhân, lúc này Diệp Mỹ Nhân là phù dâu đói”



Cố Dạ Cẩn ngắng đầu, anh thấy được Lê Hương và Diệp Linh từ trong phòng đi ra, các cô cũng không đi đến đây, mà là đi qua khúc cua rồi biến mắt, thế nhưng Nam Quán Bắc Linh vẫn bá đạo hấp dẫn mảng lớn ánh mắt.



“Áy, trên mắt cá chân Diệp mỹ nhân đeo cái gì thế kia, hình như là… một cái lắc chân kim cương?”



“Cái lắc chân kim cương này chắc sẽ không phải là kim chủ đại nhân sau lưng Diệp mỹ nhân đưa đấy chứ! Vị kim : chủ đại nhân này thật biệt chơi, đây tuyên bồ với toàn thế giới Diệp mỹ nhân đã là nữ nô* bị giam cầm của anh ta rồi.”



*nô trong nô lệ, nữ nô – nữ nô lệ.



Nơi đàn ông tụ tập vẫn không thiếu mấy đề tài mờ ám, đối tượng được nhắc đến nhiều nhất vẫn là vưu vật Diệp Linh.



Nơi có đàn ông thì đề tài của bọn họ không thiếu Diệp Linh, đây là định luật.



Cố Dạ Cẩn ánh mắt rơi trên cái lắc chân kia của Diệp Linh, đêm đó anh tặng cô, cô liền đeo, cũng không biết là có ý tứ gì?
Chương 1894:



Mắt cá chân cô oánh nhuận tinh tế, khiến người ta nhìn đã muốn hôn một cái, hiện tại đeo một cái lắc chân kim cương, có thể đoán được là đàn ông tặng, đích thật là nữ nô mà đàn ông nuôi dưỡng.



Vừa rồi cô còn mắng anh biến thái, hiện tại những người đàn ông này có kẻ nào là tốt, cho dù có là đàn ông tốt ở trước mặt cô cũng sẽ có sắc tâm.



: Tuy là anh tặng cho cô lắc chân đích thật là có ý này, muốn cầm tù cô, muốn cô làm cắm nô của mình.



Ánh mắt Cố Dạ Cần u trầm nóng bỏng rơi trên hướng Diệp Linh biến mất, ở Phượng Vũ Cung anh đã mẫn cảm giác đã nhận ra thái độ cô đối với anh biến hóa, lúc ở Hải Thành cô còn để bảo anh buông cô đi, hận không thể cách xa anh vạn dặm, thế nhưng ở lúc Phượng Vũ Cung cô liền như có như không bắt đầu… câu dẫn anh.



Đúng vậy, cô chính là đang câu dẫn anh.



Tuy bây giờ anh còn không biết nguyên nhân nào làm thái độ trước sau của cô n biên hóa nghiêng trời lệch đât như vậy, nhưng anh thừa nhận anh đã mắc câu.



Người đàn ông như Cố Dạ Gần đã biết rất nhiều thủ đoạn của phụ nữ, đều để dán trên người anh, đủ mọi chiêu trò câu anh.



Thế nhưng Diệp Linh là đẳng cấp cao nhất trong đó, cô làm cũng không rõ ràng, cố ý tới gần anh, chờ lúc anh muốn vươn tay bắt cô, cô lại cách thật Xa.



Như là một cánh lông vũ, trêu chọc lòng anh ngưa ngứa.



Suy nghĩ bậy bạ.



Nhộn nhạo trồi lên.



: Diệp Linh mặc dù là con nuôi Cô gia, nhưng anh dùng vàng ròng bạc trăng nuôi cô lớn, nói em gái cũng được, nói con gái cũng không quá phận, năm 18 tuổi kia cắt đứt tất cả, đến khi cô trở về lại hết sức lãnh đạm với anh, anh thừa nhận mình đã không còn nếm được ngon ngọt trên người cô.



Hiện tại anh đã hơi nếm được, cô vậy mà cũng bắt đầu dùng thủ đoạn đi đối phó anh.



Đêm hôm đó cô ngậm ngón tay anh, hỏi anh thích Trần Viên Viên hay thích cô, hiện tại lại mang lắc chân kim cương anh tặng rêu rao khắp nơi, không phải câu dẫn thì là cái gì?



Hiện tại hai người đang ở giai đoạn : nào, đã là nam nữ trưởng thành đêu thầm biết rõ, lại cách một tầng lụa mỏng liếc mắt đưa tình, mà anh, lại rất Vui vẻ.



Hai tên giám đốc nói rất vui vẻ, nhưng rất nhanh thì bị người bên cạnh dùng ánh mắt ngăn lại, bởi vì, Cố Dạ Cần ở chỗ này.



Rất nhiều người thượng lưu đều biết Diệp Linh là em gái Có Dạ Cần, vừa rồi hai tên giám đốc kia thấy được Diệp Linh liền không được nhịn nói hưng phán.



Bọn họ bây giờ nghĩ mà sợ liếc nhìn Cố Dạ Cần, chỉ thấy ánh mắt Cố Dạ Cần nhàn nhạt quét qua bọn họ.



Hai tên giám đóc tê rần da đầu, chỉ có ệ TIÀT thể cười gượng: “Có… Cố tổng, Mạc tổng, chúng tôi còn có việc, đi trước.”



Ai nấy đều cong giò, nhanh chóng bỏ chạy.



Mạc Tuân thu hết từng cảnh tượng ấy vào mắt, anh nhìn về phía Cố Dạ Cần, nói một câu: “Mới vừa rồi là ai nói vợ tớ là người xấu, cái lắc chân kim cương này cũng đeo lên rồi, tớ thấy Diệp Linh mới là người xấu, cậu cũng là phần tử xấu, cả nhà cậu tất cả đều là phần tử xấu.”



Lúc này Cố Dạ Cẩn không phản bác, ngược lại tâm tình rất tốt nâng lên mày kiếm.



“Cố tổng.” Lúc này một giọng nói ỏn ẻn vang lên, Trần Viên Viên tới.



k Trân Viên Viên đã chạy tới liên vươn tay khoác lên cánh tay tráng kiện của Cố Dạ Cẩn, chim nhỏ nép vào bên người anh.
Chương 1895:



Cố Dạ Cẩn rũ mí mắt tuấn mỹ nhìn Trần Viên Viên hai mắt, trước đây bởi vì tiếng “anh trai” vô cùng tương tự với Diệp Linh kia, anh cảm thấy Trần Viên Viên còn có thể nhìn được, nhưng là bây giờ nhìn Trần Viên Viên, đơn giản là tục không chịu được.



Có Dạ Cẩn là một người rất thẳng thắn, anh vẫn thích khuôn mặt minh diễm đẹp không thể tả của Diệp Linh, hiện tại lại bị Diệp Linh câu dẫn, đương nhiên đối với Trần Viên Viên chỉ còn dư lại chán ghét muốn vứt bỏ.



3 Thây ánh mất anh rơi trên mặt mình, Trần Viên Viên liền tâm hoa nộ phóng, lẽ nào người đàn ông này bị vẻ đẹp của mình mê hoặc rồi sao?



Trần Viên Viên thẹn thùng nói: “Cố tổng, sao anh nhìn chằm chằm vào người ta như thế, lẽ nào… trên mặt người ta có chữ sao?”



“Ừ.” cố Dạ Cẩn hờ hững ừ một tiếng: “Đúng là có chữ, một chữ… xấu.”



Nói xong, Cố Dạ Cần rút cánh tay, mình về, nhắc chân rời đi.



Trần Viên Viên từ trong thiên đường trong nháy mắt rơi xuống địa ngục, Cố Dạ Cần lại nói trên mặt cô ta có chữ…xấu!



Anh đây là trần truồng nhục nhã và ghét bỏ cô tal Trần Viên Viên đã biết, Có Dạ Cẩn là triệt để chán ghét vứt bỏ cô ta, thiên vị kia, đã biến mắt.



) Trân Viên Viên hêt sức không cam lòng, nếu như Cố Dạ Cần vứt bỏ cô ta, cô ta sẽ không có cuộc sống cơm ngon áo đẹp nữa rồi.



Tất cả đều là bởi vì Diệp Linh, trong lòng Trần Viên Viên càng oán hận Diệp Linh, cô ta đang nghĩ, nếu như Diệp Linh có thể biến mắt thì tốt rồi.



Trần Viên Viên chứng kiến trên giỏ hoa quả có một con dao nhỏ, cô ta cầm lấy con dao, len lén giấu trong ống tay áo của mình, sau đó đi tìm Diệp Linh.



Rất nhanh, cô ta ở hành lang phía trước thấy được Diệp Linh.



“Diệp Linh, mày đứng lại!” Trần Viên Š Viên chặn lôi đi của Diệp Linh.



Diệp Linh dừng bước lại, đôi mắt mị nhãn rơi trên mặt Trần Viên Viên củlười biếng lãnh đạm câu môi đỏ mọng: “Làm sao, lần trước Cố Dạ Cẩn không cảnh cáo cô đừng tới trêu chọc tôi à, là ai cho cô dũng khí xem lời anh ấy nói thành gió thoảng bên tai thế?”



*“..” Trần Viên Viên biết mới hiệp đầu tiên cô ta đã bị Diệp Linh cho K.O. rồi, miệng Diệp Linh thực sự quá độc.



“Diệp Linh, mày ở trước mặt của ta huênh hoang cái gì, mày tưởng mình thực sự là đại minh tinh gì đó à, ta thấy mày chỉ là cái giày rách!” Trần Viên Viên nhắm mắt ác độc mắng.



Diệp Linh không hề tức giận, cô tiến lên : hai bước, đi tới trước mặt Trân Viên Viên, sau đó từ trên đôi môi đỏ chậm rãi tràn ra tiếng nói ngả ngớn: “Trần Viên Viên, mày là đang mắng Cố Dạ Cần từng đi qua cái giày rách sao?”



Trần Viên Viên đột nhiên mở to hai mắt, cô ta biết mà… cô ta biết là Cố Dạ Cần và Diệp Linh đã ngủ với nhau rồi!



Lúc này ánh mắt Diệp Linh dời xuống, rơi vào trên tay cô ta: “Trong tay mày đang cầm cái gì thế?”



Trần Viên Viên hoàng hốt, nhanh chóng che lấp nói: “Không có… không có gì…”



Vừa rồi cô ta chẳng qua là nóng đầu cầm dao, hiện tại cô ta đã thanh tỉnh, đả thương người là phạm pháp, cô ta cũng không muốn bỏ tù mình.



Trên gương mặt tinh xảo của Diệp Linh toàn bộ lạnh xuống, bởi vì cô đã nhìn ra là dao.



Kỳ thực cô chưa từng có xem Trần Viên Viên trong mắt, dưới cái nhìn của cô, Trần Viên Viên chính là một con châu chấu nhảy ở trước mặt, nhưng bây giờ con châu chấu này lại dám nỗi lên sát ý Với cô.



Diệp Linh ngắng đầu, rất nhanh đã thấy được ở phía trước một thân ảnh anh tuần như ngọc, Có Dạ Cần tới.
Chương 1896:

Diệp Linh giơ tay lên dịch một lọn mái tóc bên quai hàm đến sau tai, cô dùng giọng chỉ hai người có thể nghe được nói với Trần Viên Viên: “Mày nói… Cố ì Dạ Cân đên tột cùng có yêu tao hay không?”

“Cái gì?” Trần Viên Viên đờ người.

Diệp Linh câu môi, đột nhiên nở nụ cười: “Thử một lần liền biết anh ấy có yêu ta hay không thôi.”

Trần Viên Viên có một dự cảm vô cùng xấu, cô ta cảm giác Diệp Linh muốn làm chuyện gì đó, cô ta muốn bỏ chạy.

Thế nhưng một giây kế tiếp Diệp Linh trực tiếp nắm tay cô ta, con dao giấu ở trong ống tay áo cô ta rất nhanh rạch lên ngón tay của Diệp Linh, máu chảy ra.

Diệp Linh cho tới bây giờ không phải một người hiền lành, từ giây phút cô nhìn thấy trong ống tay áo Trần Viên Viên giấu một con dao trở đi, cô cũng biết Trần Viên Viên không giữ được rồi.

Cho nên cô kéo tay Trần Viên Viên, trực tiếp vạch lên tay mình.

Máu chảy ra, Trần Viên Viên cả kinh, dao trong tay “leng keng” một tiếng rơi trên mặt đất, cô ta khiếp sợ nhìn Diệp Linh: “Mày…”

Còn chưa kịp phát ra tiếng hoàn chỉnh, đột nhiên có một bàn tay rõ ràng khớp xương vươn qua đây, cầm tay Diệp Linh.

Trân Viên Viên ngâng đâu, khuôn mặt tuấn mỹ kia Cố Dạ Cần đã phóng đại trong tầm mắt cô ta.

Cố Dạ Cẩn tới.

Hai mắt Trần Viên Viên sáng ngời: “Cố tổng, anh tới đúng lúc lắm, Diệp Linh nó…”

Trần Viên Viên vẫn chưa nói hết, một giây kế tiếp đã có một cơn gió bén nhọn tập kích tới, sau đó một bàn tay nặng nề rơi trên mặt cô ta.

Bốp.

Tiếng tát thanh thúy mà hung ác vang lên, Trần Viên Viên trực tiếp bị tát ngã sõng soài trên đất.

Trong miệng ngai ngái, máu chảy ra từ khóe môi, cô ta cảm giác răng mình cũng lung lay theo.

Trên mặt đau rát, đau đến chết lặng.

Cố Dạ Cẩn vừa lên đã cho cô ta một bạt tail Trần Viên Viên bị đánh đến ngu, cô ta bưng gò má sưng đỏ của mình nhìn về phía người đàn ông trước mặt, Cố Dạ Cần đứng nghiêm từ trên cao, cặp con ngươi đen thanh bần kia rơi trên mặt cô ta, hò hững lại âm trầm như nước, như ma vương đến từ bóng tối, làm người ta cực kỳ kinh hãi.

Mấy năm nay Cố Dạ Cần vẫn luôn nhã Ỹ nhặn, câm dục… là tô hợp các tính từ tốt đẹp như vậy, thế nhưng cái này cũng không có thể rửa sạch hắc ám và lệ khí bên trong cốt nhục anh, anh chưa từng tự tay đánh phụ nữ, cái này không đại biểu anh sẽ không đánh phụ nữ.

Trần Viên Viên bị tát ngã nhào trên mặt đất, trên khuôn mặt tuần mỹ ấy tựa hồ cũng không có tâm tình gì lớn, cũng nhìn không ra vết tích động thủ nào, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, anh nhìn về phía Diệp Linh: “Có đau không?”

Diệp Linh nhìn anh gật đầu: “Đau.”

Cố Dạ Cần đặt ngón tay của cô ở trong miệng dùng sức hút một cái, sau đó chặn vết thương: “Trở về phòng, anh băng lại cho em.”

_ Cô Dạ Cân mang theo Diệp Linh rời đi.

Trần Viên Viên cảm giác mình giống như một túi rác bị ném bỏ, cô ta biết ngày lành của mình đã chấm dứt, cô ta hết sức không cam lòng, cho nên hướng về phía bóng lưng Cố Dạ Cần la lớn: “Cố tổng, anh ngàn vạn lần đừng bị Diệp Linh lừa, không phải em, ban nãy là chính ả ta tự làm mình bị thương!”

Trần Viên Viên dũng cảm nói ra chân tướng, cô ta chỉ không muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác, cô ta muốn Cố Dạ Cần biết Diệp Linh rốt cuộc là kẻ nào!
Chương 1897:



Lúc này bước chân của Cố Dạ Cần đột nhiên dừng lại, anh ngoái đầu nhìn lại, lần nữa nhìn về phía Trần Viên Viên.



í Trân Viên Viên cho là anh hôi tâm chuyển ý, cũng không để ý đau nhức trên mặt: “Cố tổng, xin anh hãy tin tưởng em, thật sự là Diệp Linh tự mình làm bị thương mình, hôm nay ả có thể không chớp mắt làm bị thương mình, ngày mai ả cũng có thể làm anh bị thương, ả hiện tại ai cũng không yêu, lúc người phụ nữ không yêu ai mới chính là khởi đầu đáng sợ.”



Diệp Linh lẳng lặng nhìn Trần Viên Viên, tuy là dáng vẻ Trần Viên Viên không thông minh, thế nhưng những lời này ả lại nói đúng.



Diệp Linh nhìn về phía Cố Dạ Cẩn, cũng không biết anh sẽ phản ứng ra sao.



_ Cô Dạ Cân không có phản ứng gì, anh nhìn Trần Viên Viên, phát động đôi môi mỏng: “Nếu như cô không mang theo dao, cô ấy sẽ có cơ hội làm mình bị thương sao? Nói cho cùng, vẫn là lỗi của cô.”



“” Trần Viên Viên hít vào một ngụm khí lạnh, cô ta thật không ngờ mình đã tận tình nói đến thế lại bị Cố Dạ Cần dùng một chậu nước lạnh như băng tạt xuống, ả cũng không nghĩ đến Cố Dạ Cần cũng đã nhìn ra Diệp Linh là cố ý rôi.



Đúng vậy, người đàn ông giống như Cố Dạ Cẩn là lợi hại đến bực nào, anh ngay từ đầu đã nhìn ra Diệp Linh tự làm mình bị thương.



Nhưng, anh vẫn che chở Diệp Linh, dung túng Diệp Linh.



Trần Viên Viên xem như đã biết, Có Dạ Cần thực sự bị Diệp Linh làm si mê rồi, cũng không biết Diệp Linh cho anh uống bùa mê thuốc lú gì nữa.



Nếu có một ngày Diệp Linh muốn đâm dao về phía Cố Dạ Cần, nếu như cô thành công, đó cũng là Cố Dạ Cần cam tâm tình nguyện bị đâm.



Lúc này Cố Dạ Cần đã lười nhìn cô ta thêm một giây: “Về sau tôi không muốn gặp lại cô.”



Nói xong, Cố Dạ Cần mang theo Diệp Linh đi nhanh đi.



‘ $ š Trân Viên Viên ngôi liệt trên đât săc mặt trắng bệch, xong, cô ta biết mình xong, cô ta ngắng đầu, chỉ thấy hai hộ vệ áo đen đã đi tới cô ta, giống như hắc bạch vô thường lấy mạng, muốn dẫn cô ta đi.



Trần Viên Viên sợ, cô ta sợ đến độ toàn thân run rẫy, răng không ngừng va vào nhau, không muốn… không muốn…



Trong phòng.



Cố Dạ Cần lấy ra hòm thuốc bắt đầu xử lý vết thương cho Diệp Linh, động tác của anh không tính là dịu dàng, Diệp Linh chau mày: “Đau… Cố tổng, anh làm tôi đau…”



Mặt Cô Dạ Cân không chút thay đổi: “Còn chưa làm em, kêu bậy bạ cái gì?



Anh hiện tại không có tâm tình nghe em kêu, ngậm cái miệng nhỏ lại!”



“..” Diệp Linh đã biết, tâm tình của anh không tốt, rất không tốt.



Xử lý xong vết thương, Cố Dạ Cần cất hòm thuốc, anh không nhìn Diệp Linh, mà trực tiếp xoay người vào phòng tắm đi rửa tay.



Diệp Linh giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau anh: “Cố tổng, anh làm sao vậy, có phải anh tức giận không?”



Cố Dạ Cần rủ mí mắt tuấn mỹ chăm chú rửa tay, không quay đầu, bộ dạng ‘ rât lãnh khôc: “Làm sao, anh giận em tới dỗ anh à?”



Người phụ nữ phía sau không đáp.



Có Dạ Cần nhàn nhạt nở nụ cười châm chọc, nếu không đến dỗ anh, vậy quan tâm anh giận hay không giận làm cái gì?



Lúc này ống tay áo đang cuộn lên của anh đột nhiên di chuyển, một vật nhỏ mềm mại và quyến rũ lặng lẽ chui vào từ dưới cánh tay anh, chui vào giữa cánh tay anh và bệ rửa mặt, khuôn mặt minh diễm của Diệp Linh phóng đại vô hạn trong tầm mắt anh.

Bình Luận (0)
Comment