Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 20

Chương 20:

 

Bác Phúc cảm thấy quá khó tin, ông rất hiểu rõ tình huống cơ thể của thiếu gia nhà mình, tối qua sau khi thiêu phu nhân tiên vào ông rất lo lắng, nhưng thiếu gia thế mà lại ôm thiếu phu nhân ngủ một đêm.

 

Mạc Tuân nhìn ra ngoài cửa: “Thiếu phu nhân đâu?”

 

“Hồi thiếu gia, thiếu phu nhân nói cô ấy ra ngoài giải quyết chút chuyện, buổi tối sẽ trở lại.”

 

“Cô ây có nói đi đâu không?”

 

“Không có.”

 

“Biết rồi.”

 

Mạc Tuân trở về phòng ngủ, bước vào phòng vệ sinh tắm rửa gội đầu, lúc cởi áo sơ mi trắng ra, ở trong gương nhìn thấy bả vai của mình có một dấu răng thật sâu.

 

Là vết cô cắn.

 

Nhìn thấy dấu răng có thể tưởng tượng được lúc cô cắn anh dùng lực mạnh đến như thế nào, bây giờ trên cơ thể của anh lưu lại dấu vét của cô.

 

Hôm nay Mạc Tuân không có đến công ty, mà ở trong thư phòng làm việc, buổi tối anh nhìn đồng hồ, tám giờ rồi, Lê Hương vẫn chưa về.

 

Anh lấy điện thoại ra, cô không có nhắn tin cho anh, cũng không có gọi điện thoại cho anh.

 

Mạc Tuân cảm thấy lồng ngực khó chịu, có chút bực dọc, lúc này một hồi chuông điện thoại du dương vang lên, có người gọi đên.

 

Mạc Tuân nhấn phím kết nối: *A lô”

 

Thanh âm của Hoắc Tây Trạch nhanh chóng truyền đến: “Nhị ca, đã lâu lắm rồi anh không có ra ngoài chơi, bà nội cưới cho anh một cô dâu mới, có phải anh mê muội trong đó, đã trở thành người đàn ông của gia đình rồi phải không?”

 

Người đàn ông của… cái gì chứ?

 

Mày kiếm anh tuân của Mạc Tuân chau lại, không kiên nhẫn nói: “Nói lời vô ích nữa tôi cúp máy đấy.”

 

“Đừng mà nhị ca, ra ngoài chơi đi, em với anh Dạ Cần ở quán bar 1949 đợi anh.”

 

Quán bar 194.

 

9 Trong ghế ngồi khuất nẻo, Mạc Tuân ngồi trên ghế sô pha, hai ngón tay thon dài kẹp một điều thuốc đang hút dở.

 

Sương khói lượn lờ bay quanh gương mặt anh tuân của anh, mơ hồ có thể nhìn thấy mi tâm anh đang nhíu chặt lại, lạnh lùng mỏng manh.

 

Hoắc Tây Trạch đang rót rượu: “Nhị ca, anh thế này là sao vậy?

 

Sao vừa vào đã ngồi hút thuốc rồi, em thấy anh là lửa trong lòng quá lớn, cần phải từ từ dập lửa.”

 

Nói xong Hoắc Tây Trạch đẩy một mĩ nữ ở bên cạnh đên: “Nhị ca, đây là đệ nhất mĩ nữ mới đến quán bar 1949, sạch sẽ tỉnh khôi, em đặc biệt giữ lại cho anh, Tiểu Anh, có thể chuốc được ly rượu này cho nhị ca anh hay không phải xem bản lĩnh của em rồi.”

 

Quán bar 1949 là hang ổ tiêu tiền của đàn ông, bên trong không thiếu mĩ nữ, đàn ông đến đây tiêu tiền một đêm ném ra nghìn đô, đương nhiên quán bar này là sản nghiệp Hoắc gia.

 

Tứ đại hào môn ở Hải thành gồm Lục, Có, Hoắc, Tô.

 

Hôm nay tề tụ ba trên bốn, ba người họ mặc quần yếm chơi tới bến.

 

Bị đây đến bên cạnh người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần xinh đẹp của Tiểu Anh đột nhiên đỏ lên, tối hôm nay Mạc Tuân mặc một cây đen đơn giản, người chèo lái Mạc thị này sợ rằng lúc hút thuốc cũng tràn ngập một cỗ mê người của trai tân trưởng thành thành công từ trong xương cốt, hơn nữa còn có dung nhan anh tuần không góc chết của anh, e rằng không trả tiền Tiểu Anh cũng tình nguyện trao thân cho anh.

 

Tiểu Anh cầm ly rượu lên, thanh tú xinh đẹp vừa cười vừa nói: “Mạc thiếu, uống ly rượu chứ?”

 

Mạc Tuân nhanh chóng ngửi thấy hương nước hoa nồng nặc nhân tạo từ trên người Tiểu Anh, anh lạnh nhạt nhìn Tiểu Anh một cái: “Cách tôi xa một chút.”

 

Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Anh tái nhọt lại.

 

Hoắc Tây Trạch nhanh chóng đuổi Tiểu Anh đi: “Nhị ca, anh ăn chay bao nhiêu năm như vậy rồi, thật sự là không có cảm giác với phụ nữ sao? Bà nội đã không cho phép em tìm anh ra ngoài chơi, chính là sợ anh đùa giỡn với em.”

 

Bình Luận (0)
Comment