Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2046

Chương 2046:

 

Cố Dạ Cần ấn phím nhận, giọng của thư ký riêng truyền tới: “Alo, chủ tịch, Phạm lão đã đến, ngài khi nào mới về?”

 

Cố Dạ Cần dập tắt nửa điếu thuốc: “Tôi đến ngay.”

 

Diệp Linh rời khỏi đoàn phim, đi quay shoot bộ sưu tập thời trang của năm mới. Tài nguyên thời trang của cô luôn không ai sánh kịp trong làng giải trí.

 

Quay chụp rât thuận lợi, Hoa tỷ đên hằm xe lấy xe, vẫn chưa yên tâm dặn đò: “Linh Linh, chị đi lấy xe, em đứng ở chỗ này chờ chị, đừng chạy loạn.”

 

Diệp Linh gật đầu: “Yên tâm đi, em cũng không phải con nít ba tuổi.”

 

Hoa tỷ nhìn khuôn mặt mềm mị động nhân của Diệp Linh, rốt cuộc hiểu rõ nỗi lo lắng của người đàn ông Cố Dạ Cần kia, người phụ nữ quá đẹp, mang ra khỏi cửa cũng không an toàn.

 

Hoa tỷ đi.

 

Diệp Linh ngoan ngoãn đứng tại chỗ đợi, bỗng một giọt hai giọt ba giọt mưa rơi trên mặt cô, cô nâng mắt, trời mưa.

 

Trời đồ mưa rôi.

 

Diệp Linh vươn tay, đi đón hạt mưa.

 

Một giây kế tiếp, một cây dù đen chống trên đỉnh đầu của cô, chặn lại cơn mưa cho cô.

 

Người nào?

 

Diệp Linh xoay người, trước mặt cô là một người đàn ông trẻ tuần tú.

 

“Linh Linh, em còn nhớ anh không?”

 

Diệp Linh nhìn người đứng trước mắt, nghỉ ngờ nói: “Anh là?”

 

“Linh Linh, cái này tặng cho em, nhiều năm như vậy, em còn thích búp bê không?”

 

Diệp Linh nhìn búp bê trong lòng bàn tay, đột nhiên đã nhớ ra, hai mắt cô đều sáng: “Phạm… Tư Minh?”

 

20 năm trước Diệp gia là trâm anh thế gia, giới thương giới hào môn có Phạm gia, không người không biết, hai nhà Diệp Phạm càng là thế giao.

 

Chỉ là sau đó Phạm gia định cư nước ngoài, Diệp gia trong một đêm cửa nát nhà tan, Diệp Phạm từ từ phai nhạt ra khỏi tầm mắt mọi người.

 

Thế nhưng mấy năm nay Phạm gia chẳng qua chỉ rút khỏi Hải Thành, đến nước ngoài phát triển, hiện tại tài chính Phạm gia hùng hậu, đã trở thành ông trùm tài chính.

 

Phạm Tư Minh là con trai độc nhât của Phạm gia, từ nhỏ đã ưu tú, đức cao trọng vọng, cùng tuổi với Diệp Linh, chính là độ tuổi căng tràn sức sống.

 

Phạm Tư Minh mặc áo gió ka-ki, trong tay giơ cây ô đen, ánh mắt của anh đen sáng nhìn Diệp Linh: “Em gái Linh Linh, em rốt cục đã nhận ra anh.”

 

Búp bê từng là món đồ chơi cô rất thích, là mẹ cô mua cho cô.

 

Sau lại Diệp Linh trưởng thành, muốn mua một con búp bê giống như vậy, thế nhưng trên thị trường đã sớm không làm kiểu dáng lỗi thời đó nữa rồi.

 

Nhìn con búp bê này, lại vô tình gặp được cô nhân, trong con ngươi xinh đẹp của Diệp Linh lóe đầy ánh sao, cô nhìn Phạm Tư Minh: “Phạm Tư Minh, đã lâu không gặp.”

 

“Đúng vậy, đã lâu không gặp, Linh Linh, em đã lớn như vậy.”

Bình Luận (0)
Comment