Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2212

Chương 2212:

 

Nhưng, bụng cô đau quá.

 

Thật sự rất đau.

 

Diệp Linh lấy điện thoại ra, lướt đến số điện thoại của Cố Dạ Cần, cô muốn gọi cho Có Dạ Cần trước tiên.

 

Thế nhưng ngón tay của cô khựng lại, hàng mi như lông vũ rung động, cú điện thoại này cuối cùng chưa thể gọi được.

 

Cô lại lướt đến số Lê Hương, bắm gọi.

 

Rất nhanh điện thoại liền thông, giọng nói ung dung của Lê Hương truyền đến: “Alo, Linh Linh, sao lại gọi điện thoại cho tớ vậy?”

 

Nghe giọng cô bạn thân, giọt nước mắt trong mắt Diệp Linh rơi càng dữ, có đôi khi cô cũng hy vọng mình có thể kiên cường một chút, nhưng bây giờ cô rất sợ, cô thút thít nói: “Lê Hương, tớ…

 

bụng tó đau quá…”

 

“Cái gì, Linh Linh cậu làm sao vậy?”

 

Tâm tình ẩn nhẫn của Diệp Linh lập tức liền bạo phát, cô thất thanh khóc rồng: “Tớ cũng không biết làm sao nữa, chỉ là bụng đau quá…”

 

“Linh Linh, cậu trước tiên đừng khóc nữa, cũng không cần sợ, thân thể của cậu vẫn luôn được tớ điều trị, đau bụng cũng không thể nói rõ cái gì, cậu đứng yên đừng nhúc nhích, tớ sẽ đi tìm cậu ngay bây giò, được chứ?” Lê Hương nỗ lực ổn định cảm xúc của Diệp Linh.

 

Diệp Linh dùng sức gật đầu: “Được được, Lê Hương, tớ đều nghe lời cậu.”

 

Lê Hương cúp điện thoại, Diệp Linh đứng ở ven đường đợi, cô đang đợi anh trai và Lê Hương, lúc này cô phải kiên cường bình tĩnh, cô phải bảo vệ tốt bé con trong bụng.

 

Diệp Linh giơ bàn tay nhỏ bé lạnh như băng lên đặt trên vùng bụng bằng phẳng của mình, bé con này thật sự là cùng với cô trải qua 99 81 kiếp nạn rồi.

 

Lúc này một chuỗi chuông du dương vang lên, điện thoại tới.

 

Là Cố Dạ Cần gọi.

 

Cố Dạ Cần gọi điện thoại cho cô rồi.

 

Diệp Linh rủ mắt nhìn cái tên đang hiển thị trên màn hình, tiếng chuông du dương reo một lần lại một lần, thế nhưng cô không nhận.

 

Cô không muốn nhận.

 

Rất rõ ràng cô không nhận, Có Dạ Cần vân gọi, rât nhanh điện thoại đã hiên thị ang 2 mười mấy cuộc gọi nhỡ.

 

Lúc này bên tai truyền đến một tiếng thắng xe bén nhọn, Diệp Linh ngẳắng đầu, chỉ thấy đối diện đường cái ngừng một chiếc xe màu đen sang trọng, Tiêu Thành lái xe tới.

 

Anh trai tớiI Hai mắt Diệp Linh đều sáng, tất cả hoang mang bất an vừa rồi vào thời khắc này đều được dịu xuống, anh trai vẫn bình an, anh trai tới rồi!

 

Lúc này xe cửa xe được mở ra, thân thể cao ngất của Tiêu Thành xông vào ánh mắt, anh ngắng đầu nhìn qua đây.

 

“Anh ơi!” Diệp Linh vui vẻ hô một tiếng.

 

“Em gái.” Tiêu Thành ra khỏi xe, nhâc chân dài hướng nơi đây đi tới.

 

Diệp Linh vui vẻ giơ giơ tay lên, cô ngoan ngoãn đứng ở chỗ này, chờ anh trai băng qua đường mà đến.

Bình Luận (0)
Comment