Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2271

Chương 2271:

 

Tô Tiểu Đường nhìn Tiêu Tứ, lộ ra nụ cười nhạt, cô nói: “Phải không?”

 

Tiêu Tứ sửng sốt một chút, lúc này hắn chỉ thấy Tô Tiểu Đường vọt tới, cô nhanh chóng vọt đến trước mặt hắn.

 

Lúc đầu vật sắt trong tay hắn đâm trúng vai cô, cô có thể lựa chọn Iui lại rút ra, thế nhưng cô không làm.

 

Cô trong nháy mắt lắn đến gần, Tiêu Tứ nghe được tiếng vật sắt đâm thật sâu Vào vai cô, xuyên thấu máu xương, Xỏ xuyên qua bả vai, phát ra âm thanh làm người ta sởn cả gai óc.

 

Mặc dù Tiêu Tứ lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua người như Tô Tiểu Đường, cô cứng từ trong xương, không sợ đau.

 

Lúc này Tiêu Tứ chợt thấy đau nhức, thì ra Tô Tiểu Đường đã đẩy sâu dao vào trong tim hắn.

 

Con ngươi Tiêu Tứ đột nhiên co rút, ầm một tiếng, trực tiếp ngã trên mặt đất.

 

Tiêu Tứ không thể tin trừng lớn mắt, hắn chết trân nhìn chằm chằm cô bé trước mắt, Tô Tiểu Đường từ trên cao nhìn hắn, trên gương mặt trong trẻo nhưữ tuyết lóoe ra sức mạnh kiên định mênh mông.

 

Tiêu Tứ thực sự không ngờ, hăn sẽ ngã xuống trong tay cô bé này.

 

Tô Tiểu Đường nhìn Tiêu Tứ nhắm chặt mắt, cô lãnh đạm xoay người, rời đi.

 

Vừa rồi không cảm thấy đau, hiện tại chỗ bả vai đó đau nhức khó cản, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu từ trán rơi xuống, máu nơi bả vai đã nhuộm đỏ quần áo cô.

 

Loại đau đớn này, cũng là thứ bố cô từng trải qua nhỉI Tô Tiểu Đường mấp máy đôi môi tái nhợt, viền mắt đột nhiên biến đỏ, hâm hấp tầng khí nóng, cô thì thào: “Bồ ơi…”

 

Lúc bố rời đi, cô không khóc.

 

Hiện tại, nước mắt cô rơi như mưa.

 

thủng rôi, hiện tại vật sắt còn căm trong máu xương cô, cô hoàn toàn hết sức.

 

Khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ từ từ trướng hồng, Tô Tiểu Đường cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, cô có phải sắp chết rồi không?

 

Cô vậy mà sẽ chết như vậy?

 

Tay Tô Tiểu Đường chậm rãi mà vô lực rủ xuống, buồn ngủ quá, cô muốn ngủ.

 

Tô Tiểu Đường nhắm nghiền hai mắt.

 

Vừa lúc đó: “oanh” một tiếng, cửa căn nhà gỗ đột nhiên bị bên ngoài một cước đạp ra.

 

Động tĩnh khổng lồ thức tỉnh Tô Tiểu Đường, Tô Tiểu Đường chậm rãi mở mắt ra, cô chỉ thây cửa nhà gô đóng chặt bị đẩy ra rồi, ánh nắng sáng chói bên ngoài chiếu đến, trong ánh nắng vàng óng, chậm rãi đi tới một thân thể đồ sộ cao ngất.

 

Anh ngược nắng đi đến, bá đạo xông vào tầm mắt cô.

 

Đó là ai?

 

Người kia nhắc từng bước chân có lực đi tới, sau đó quỳ một gối trước mặt cô, Tô Tiểu Đường thấy rõ, anh là… Tiêu Thành!

 

Tiêu Thành tới rồi!

 

Anh đã tỉnh rồi.

 

Lúc này Tiêu Thành vươn tay, Tô Tiểu Đường cảm thây sợi dâytrong cô trong nháy mắt buông lỏng, cô không hề phòng bị, không khí mới mẻ lúc này rót vào, cô không kịp hô hấp, liền ho khan.

Bình Luận (0)
Comment