Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2277

Chương 2277:

 

Đây cũng là có khả năng, dù sao ngòi nỗ của tâm bệnh của Diệp Linh chính là Tiêu Thành chết, hiện tại Tiêu Thành còn sống, vậy Diệp Linh liền khỏi bệnh.

 

Trái tim yên lặng đã lâu của Cố Dạ Cần đột nhiên sôi trào, anh lúc này tiến lên một bước, đôi con ngươi đen thanh bần tỏa sáng hi vọng nhìn Diệp Linh: “Anh là ai?”

 

“Chúng ta hai ngày trước ở sân bay gặp qua đó, lúc đó anh giúp tôi nhặt kẹo trên đất lên, đúng không?” Diệp Linh vui vẻ cười nói.

 

Máu nóng sôi trào của Cố Dạ Gần lại trong nháy mắt đông lạnh, thì ra cô nhớ là cái này, cô không nhớ lại anh.

 

“Anh làm sao vậy, lẽ nào tôi nói không đúng sao?” Sắc mặt Cố Dạ Cẩn hơi khó coi, Diệp Linh tưởng mình nói sai rồi.

 

Cố Dạ Cần nhìn đôi mắt đẹp kia của Diệp Linh, từ khi quên anh, lại được biết dấu vết của anh trai, cả người cô đều có sức sống hơn, giống như là một đóa hồng sắp lụi tàn đột nhiên rót vào linh hồn và sinh khí.

 

Nhưng lúc cô ở bên cạnh anh, cô trống rỗng, thiếu sinh khí lại héo rũ.

 

Cô Dạ Cân tham lam nhìn cô tôt đẹp như vậy, giờ khắc này anh biết mình đã thất bại thảm hại.

 

Kéo kéo khóe môi, Cố Dạ Cần dịu dàng cười nói, Đúng vậy, chúng ta đã gặp nhau ở sân bay, em thật thông minh.”

 

“Đúng chứ.” Diệp Linh cười xán lạn.

 

Tiêu Thành nhìn Cố Dạ Cần, trong ánh mắt lóe lên nhàn nhạt kinh ngạc, anh vẫn rất hiểu Có Dạ Cần, một người đàn ông đã từng cường thế bá đạo vậy mà cũng bắt đầu cam tâm tình nguyện thối lui mấy bước, học được thành tín che chở và canh gác rồi.

 

Lúc này Cố Dạ Cần ngắng đầu nhìn về phía Tiêu Thành: “Tiêu Tứ tuy đã giải quyết rồi, thế nhưng bên ngoài càng có phiền toái lớn hơn nữa chờ anh, Tiêu lão gia tử vốn đã hoài nghi thân phận mạmămăớ.È ằ‡šMR của anh, hiện tại Tiêu Tứ mật, anh có tính toán gì không?”

 

Tiêu Thành không có biểu cảm gì, anh nhìn nơi xa xăm: “Tự tôi có tính toán.”

 

“Cần giúp không?”

 

“Không cần.”

 

Cố Dạ Cần không nói gì thêm.

 

Tiêu Thành nhìn về phía Diệp Linh: “Linh Linh, anh phải về Hồng Kông rồi, em theo anh quá nguy hiểm, nên anh không thể mang theo em.”

 

“Anh, chỗ nguy hiểm như vậy em cũng không nên đi đâu, anh yên tâm trở về Hồng Kông đi! Em tin tưởng anh có thể giải quyết tốt đẹp tất cả, em và Lê Hương đi đên một nơi xinh đẹp bất đâu lại, em sẽ bình an khỏe mạnh đưa bé con trong bụng tới thế giới này.”

 

Nói rồi Diệp Linh tay nhẹ nhàng đặt lên trên vùng bụng đã hơi nhô ra của mình, cô cười: “Anh à, em đã trưởng thành rồi.”

 

Tiêu Thành thương yêu xoa xoa mái tóc cô.

 

Có Lê Hương ở đây, Tô Tiểu Đường rất nhanh đã tỉnh, Tiêu Thành mang theo Tô Tiểu Đường trở về Hồng Kông.

 

Lê Hương đặt mấy viên cầm máu ở trên xe, Diệp Linh rất luyến tiếc vẫy tay từ biệt cùng Tô Tiêu Đường.

 

Ba người đàn ông Tiêu Thành, Có Dạ Cần và Mạc Tuân đứng ở một bên, Tiêu Thành nhìn về phía Cố Dạ Cẩn: “Hiện tại Linh Linh đã quên đi cậu, muốn bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới rồi, cậu cách Linh Linh xa một chút, đừng xuất hiện trong cuộc sống của Linh Linh nữa.”

Bình Luận (0)
Comment