Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2312

Chương 2312:

 

Hôm nay Diệp Linh nhàm chán ghé vào trên bệ cửa sổ, cô mặt mày ủ dột nhìn nơi xa, đang ngắn người.

 

Cố Dạ Cần lúc trở lại liền thấy một màn này, mái tóc quăn màu trà đen tùy ý khoác lên trên vai, lộ ra cô nửa khuôn mặt nhỏ mềm mại đáng yêu oánh nhuận của cô, cô chớp hàng mi dài nhìn về nơi xa xa, giống như một con mèo con biếng nhác.

 

Cố Dạ Cần đi tới, nhẹ giọng cười nói: “Có phải… nhớ anh trai em rồi không?”

 

Diệp Linh nhanh chóng hoàn hồn, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú kia của Cố Dạ Cần, gật cái đầu nhỏ: “Ừm, tôi đã đã lâu không gặp anh rồi… anh đã mang theo Tiểu Đường trở về Hồng Kông, chắc chắn sẽ có nguy cơ tứ phía, tôi sợ lại mang phiền phức cho bọn họ, cho nên cũng không dám tìm hiểu tin tức của bọn họ…”

 

Cố Dạ Cần nhướng mày kiếm anh khi: “Tôi ngược lại từng giây từng phút để ý đến động tĩnh chỗ Hồng Kông, song, ở Hồng Kông rất bình tĩnh, anh trai em trở vê Tiêu gia, không có gì xảy ra cả, gió êm sóng lặng, nhưng, dưới lớp ngoài yên tĩnh luôn hàm chứa mưa rền gió dữ, tôi cảm giác… sắp có chuyện rồi.”

 

Mấy ngày này Diệp Linh luôn tâm thần không yên, cắn răng lên đôi môi đỏ mọng, cô nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy, luôn cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra.”

 

Cố Dạ Cần im lặng vài giây, đột nhiên mở miệng nói: “Muốn đi Hồng Kông không?”

 

Diệp Linh khựng lại: “Tôi có thể chứ?”

 

“Đương nhiên có thể, tôi dẫn em đi.”

 

Ôi trời!

 

Hai mặt Diệp Linh trong nháy mắt sáng rực lên, cô liền nhào qua, trực tiếp nhào vào trong lòng Cố Dạ Cần, còn dùng hai cánh tay nhỏ bé móc vào cổ anh vui vẻ nhảy về phía trước: “Thật vậy chăng? Thật tốt quá, tôi muốn đi, mau mang tôi đi!”

 

Cố Dạ Cần vươn tay giữ lại vòng eo mềm của cô, hộ tống cô trong lòng, trên gương mặt tuấn mỹ dâng lên ý cười mềm mại, anh thấp giọng dặn dò: “Song, đến Hồng Kông, em đều phải nghe theo tôi, chỉ có thể đừng nhìn từ xa, không được tham gia.”

 

“Tốt, tôi gì cũng đồng ý với anh, tôi nghe theo anh tất!” Diệp Linh chôn khuôn mặt ở trong lòng anh cà cà, vui vẻ quên hết tất cả.

 

“Vậy tôi bảo người sắp xếp.” Cô Dạ Cần hôn một cái mái tóc của cô.

 

Lúc này Diệp Linh đã nhận ra bất thường, hiện tại cô hình như đang cùng Có Dạ Cần… ôm nhau.

 

Diệp Linh nhanh chóng đứng thẳng người, rụt tay mình về.

 

“Làm sao vậy?” Có Dạ Cần hỏi cô.

 

Diệp Linh cảm giác khuôn mặt nhỏ của mình từ từ đỏ lên: “Không có gì.”

 

Cô dùng tay bưng gương mặt nóng lên của mình, xoay người bỏ chạy.

 

Ah, mắc cỡ chết người.

 

Vừa rôi, là cô chủ động…

 

Cô đã bắt đầu giở trò với anh rồi!

 

Cố Dạ Cẩn mang Diệp Linh bay đến Hồng Kông, hai người ở trong một căn hộ, bởi vìtoàn bộ hành trình đều là Cố Dạ Cần tự tay sắp xếp, rất an toàn.

 

Tối hôm đó Cố Dạ Cần che áo gió en khoác trên vai Diệp Linh: “Nghe nói gần đây có một quán bar, là của Tiêu gia, hôm nay khai trương Tiêu Thành cũng sẽ có mặt, đi nhé, tôi dẫn em đi chơi một chút.”

 

Diệp Linh lúc này câu đôi môi đỏ mọng: “Thật không? Tôi có thể gặp anh trai rồi!”

 

“Thế nhưng…”

Bình Luận (0)
Comment