Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2355

Chương 2355:

 

Diệp Linh bật cười, cô cuốn lại ống tay áo Tiểu Điềm Điềm, lộ ra cánh tay mềm nhỏ của cô bé.

 

“Hi, Tiểu Điềm Điềm, con tỉnh ngủ rồi sao?” Diệp Linh cầm tay cô bé, đặt ở bên môi hôn một cái, thơm quá, mùi sữa thơm của trẻ sơ sinh.

 

Tiểu Điềm Điềm nghe không hiểu mẹ đang nói cái gì, cô bé tròn mắt thấy được mẹ liền y y nha nha, vui vẻ kêu không ngừng.

 

Đôi mắt Diệp Linh đong đầy vẻ nhu hòa.

 

Lúc này eo chợt căng thẳng, người đàn ông phía sau đã tỉnh.

 

Diệp Linh lúc này mới chú ý tới người đàn ông ngủ ở phía sau cô, bàn tay của anh còn đặt trên vùng bụng đã bằng phẳng của cô, như đang bảo vệ nơi đó, thương tiếc cô đã chịu khổ.

 

Giường bệnh cũng không lớn, một nhà ba người nằm cùng nhau, anh dán chặt vào cô, lôngngực anh thật âm áp, được anh ôm, tràn đầy vị đàn ông.

 

Lúc này khuôn mặt nhỏ của cô bị hôn một cái: “Dậy rồi?”

 

Thanh âm của người đàn ông mang theo chút khàn khàn lúc mới tỉnh, lọt vào tai Diệp Linh đã gợi cảm đến không chịu được.

 

“Dạ.” Diệp Linh đỏ ửng mặt, yên lặng cách anh xa một chút.

 

Cố Dạ Cần một tay chống đầu, hơi ngồi dậy, ánh nắng ban mai hắt vào, anh ngắm nhìn thật kỹ, cô không giống với bình thường, chắc là do mới làm mẹ, ngũ quan tinh xảo đáng yêu đó hiện lên vẻ mềm mại, có thể khiến người ta đến mềm lòng.

 

Tay Diệp Linh còn năm bàn tay nho nhỏ của Tiểu Điềm Điềm, Cố Dạ Cần vươn tay giữ tay hai mẹ con ở trong lòng bàn tay mình, anh phủ bên vành tai cô dịu dàng nói: “Linh Linh, em đã sinh Tiểu Điềm Điềm thật xinh đẹp cho anh, anh thật sự vô cùng thích.”

 

Diệp Linh không đáp, thế nhưng cũng không từ chối anh.

 

Trái tim cần thận từng Ii từng tí thử dò xét của Cố Dạ Cần rốt cục đã an định vài phần, anh biết cô khôi phục ký ức, cô sau khi khôi phục ký ức hình nhứ cũng không bài xích anh thân mật, không có gì thay đổi, chỉ xuất hiện thêm một sinh mạng nhỏ khiến bọn họ càng thêm yên tĩnh hòa hợp và hạnh phúc.

 

Cô Dạ Cân bắt đâu chậm rãi tin tưởng lời Lê Hương, Diệp Linh có phải đã chữa hết cho chính mình hay không.

 

Tiểu Điềm Điềm vẫn còn đang vui chơi, dựa vào bản năng, cô bé nghe thấy được nơi tỏa hương thơm từ mẹ, cái đầu nhỏ trực tiếp vùi vào ngực Diệp Linh, cọ lấy cọ để.

 

Diệp Linh nhột, bật cười khanh khách.

 

Hai mẹ con vui vẻ làm khóe môi Cố Dạ Cần cũng nhuộm ý cười.

 

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bà vú, bà vú đã tới.

 

“Bà vú tới rồi kìa, đi mau.” Diệp Linh đây anh một cái.

 

Cố Dạ Cẩn cũng không còn bàn thần, chậm rãi xuống giường, đứng thẳng người.

 

Bà vú đi tới: “Thái thái, cô đã tỉnh? Tiên sinh, anh đã ở đây cả đêm, về nhà tắm rửa thay quần áo rồi trở lại, tôi ở chỗ này cùng thái thái.”

 

“Được,” Cố Dạ Cần gật đầu, anh nhìn về phía Diệp Linh trên giường: “Anh đi về trước một chuyến.”

 

“Dạ.” Diệp Linh gật đầu.

 

Lúc Cố Dạ Cẩn trở lại đã là buồi trưa, đứng ở cửa xem, bà vú ôm Tiểu Điềm Điêm chơi, trước mặt Diệp Linh bày hai món ăn khi ở cử, một món canh, một dĩa hoa quả.

 

Anh đi vào: “Để tôi ôm Tiểu Điềm Điềm.”

Bình Luận (0)
Comment