Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2375

Chương 2375:

 

“Linh Linh, bây giờ em đang làm gì vậy?”

 

“Chơi với bé con ạ.”

 

“Trời ơi, Diệp đại minh tinh, Diệp mỹ nhân của tôi ơi, mai là lễ trao giải rồi, không ngoài dự liệu, Tam Kim Ảnh Hậu chính là em đấy, sao em không có chút hưng phấn sốt ruột nào vậy? Em bây giờ nên ngoan ngoãn ngâm sữa tắm với cánh hoa hông ởi, với lại dưỡng da mặt kỹ vào, ngày mai lấy trạng thái tốt nhất kinh diễm mọi người, đi lên đỉnh phong được không?” Hoa tỷ tâm tình kích động nói.

 

Diệp Linh: “Ờm… em chỉ muốn chơi với bé con.”

 

“Hoa tỷ suýt chút nữa không thở được, quên đi, ngày mai chị ấy chính là người đại diện của Tam Kim Ảnh Hậu rồi, hầu hạ cô chút cũng được, bà cô nhỏ này chị ấy nhất định phải hầu hạ thật tốt: “Linh Linh, lễ phục dự lễ trao giải ngày mai đã đưa đến nhà em rồi, em đúng giờ dự đến là được.”

 

Hoa tỷ không có bất kỳ yêu cầu, đúng giờ đến là được rồi.

 

Hai người cúp điện thoại, người làm nữ cầm lễ phục tới: “Thái thái, lễ phục đã được là phẳng rồi, treo trong tủ quần áo trên lầu đúng không ạ?”

 

“Ừ.” Diệp Linh gật đầu.

 

Lúc này “cạch” một tiếng, cửa biệt thự mở ra, người làm nữ cung kính nói: “Tiên sinh, anh đã trở về?”

 

Tiểu Điềm Điềm liền xoay qua đầu nhỏ nhìn về phía bố mình, cô bé cười khanh khách: “Ba… Ba ba.”

 

Diệp Linh ngắng đầu, Cố Dạ Cần đã trở về.

 

Cuộc sống của mọi người đều về lại quỹ đạo bình thường, Cố Dạ Cần mỗi ngày hai điêm một đường, công ty và nhà, mỗi ngày anh đều trở về rất sớm, bồi bạn với cô và bé con.

 

Diệp Linh thả Điềm Điềm xuống, Tiểu Điềm Điềm chập chững chạy tới bên người Cố Dạ Cẩn, nhào qua ôm lấy bắp chân anh, còn ngước khuôn mặt nhỏ vui vẻ bập bẹ gọi: “Ba… Ba ba…”

 

Trái tim Cố Dạ Cần tan chảy, sinh mệnh nhỏ không dễ có được này mỗi một ngày khỏe mạnh trưởng thành, anh cong lưng, trực tiếp ôm Tiểu Điềm Điềm ở trong ngực mình: “Điềm Điềm, nhớ ba ba sao?”

 

“Dạ, nhớ… rất nhớ rất nhớ”

 

“Ba ba cũng nhớ Điềm Điềm.”

 

Lại là thời gian tâm tình sên súa của bô Và con gái.

 

Diệp Linh đi tới, nhận lấy túi công văn của Cố Dạ Cẩn: “Chồng, chúng ta ăn cơm tối thôi!”

 

“TP 2 Một nhà ba người đi tới phòng ăn, Cố Dạ Cần đột nhiên phủ bên tai Diệp Linh nói một câu: “Xem thử trong túi quần anh có cái gì?”

 

Cái gì?

 

Diệp Linh thò tay vào trong túi quần Cố Dạ Cần, trong túi anh thật sự có đồ đạc.

 

Là một đôi kẹp tóc ngọc trai.

 

Kiểu mẹ con.

 

Cô một cái, Tiểu Điềm Điềm một cái.

 

Trong xương Cố Dạ Cần là một người đàn ông rất lãng mạn rất hiểu phụ nữ, biết hưởng thụ, cũng chú ý đến phẩm chất cuộc sống, anh thường mang quà về nhà, đều là mua cho hai mẹ con Diệp Linh và Điềm Điềm, ngọc trai kim cương mã não, đều là thứ phụ nữ không thể chối từ.

 

Diệp Linh kẹp ở trên đầu, cũng kẹp cho Tiểu Điềm Điềm, cô có chút khổ não: “Chồng à, tuy nói con gái phải dùng tiền cưng chiều nuôi nắng, thế nhưng Điềm Điềm từ nhỏ đã lớn lên trong châu báu ngọc ngà, anh diễn hêt mây vở kịch của đám con trai sau này lấy le với gái rồi, về sau đám con trai kia thật sự rất khó khăn đó.”

Bình Luận (0)
Comment