Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2403

Chương 2403:

 

Tiêu Thành mím môi, anh rất tự trách, nếu như không phải vì anh, cô sẽ không bị người khác nói xấu.

 

Thế nhưng…

 

Tiêu Thành lại nghĩ tới đêm kia, cái đêm cô ở dưới thân anh từ con gái trở thành phụ nữ kia, anh lại cảm thấy thân thê mình là tan chảy, trong lòng đã mềm nhũn.

 

Tiêu Thành thấp giọng: “Tôi đã xử lý tốt, những người ở đây sẽ không dám hó hé, nên sẽ không có bất kỳ tiếng gió nào sẽ lọt ra ngoài đâu.”

 

Đây là cách tốt nhất để có thể cứu lại danh dự của cô, chí ít sẽ không để mọi người đều biết.

 

Hà Băng cười lạnh một tiếng: “Vậy thì thật rất đội ơn Thành gia, đúng rồi, Thành gia, anh sợ không?”

 

“Sợ cái gì?”

 

“Hiện tại tất cả mọi người rất tò mò người đàn ông ngủ với tôi là ai, anh có sợ tôi nói cho bọn họ biết, người đàn ông kia chính là anh không?”

 

Trong tròng mắt Tiêu Thành đột nhiên lóe lên ngọn lửa đỏ sậm nguy hiểm, anh nhìn chằm chằm Hà Băng: “Tùy em, em bây giờ cũng có thể đi nói cho Đường Ngọc, nói đám thái tử nhà giàu thích em, nói cho toàn thế giới, anh là người đàn ông của eml”

 

Hà Băng cảm thấy trọng tâm câu chuyện đã trật đường ray, chí ít thái độ của anh bắt đầu ái muội phóng đão, cô nhón chân lên áp khuôn mặt nhỏ tiến tới bên tai Tiêu Thành, mang theo đùa cọt ác liệt cùng to gan khiêu khích, nhỏ giọng hỏi anh: “Thành gia, tôi rất ngạc nhiên đó, anh là thích ngủ với tôi hay là thích ngủ với vợ anh hơn?”

 

Sắc mặt Tiêu Thành chợt biến, anh nhìn cô gái gân trong gang tâc, trong lòng biết cô đã rất hận anh, bằng không cô sẽ không hỏi câu hỏi thế này.

 

Lúc này Hà Băng nhanh chóng lui xuống, kéo ra khoảng cách với nhau, nhìn sắc mặt anh tái nhợt khó coi, cô được như ý cười: “Thành gia, tôi còn có việc, đi trước.”

 

Cô xoay người rời đi.

 

Thế nhưng Tiêu Thành kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô, sau đó nhẹ nhàng đầy, trực tiếp đẩy cô đến rồi trên vách tường.

 

Hà Băng trong lòng hận anh, câu hỏi vừa rồi chỉ là khiêu khích, cô không hề muốn tiếp xúc thân mật nào với anh, người đàn ông này quá bản.

 

“Thành gia, có ý gì?”

 

Tiêu Thành nhìn cô, phát động môi mỏng, hộc ra một chữ: “Em.”

 

Câu hỏi ban nãy của cô, anh hiện tại cho ra đáp án, là cô!

 

Hàng mi dài của Hà Băng run lên, cứng đờ.

 

Tiêu Thành chậm rãi giơ tay lên, chạm vào mặt cô.

 

Bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người nhanh chóng tan đi, tình cảm vẫn luôn ẩn nhẫn khắc chế ở đáy lòng đột nhiên như dây mây điên cuồng phát sinh.

 

Hà Băng không động, cô nhìn bàn tay Tiêu Thành từng chút đến gần cô.

 

Lúc này một chiếc xe đen sang trọng chậm rãi ngừng lại, cửa sau xe kéo ra, thân ảnh một lớn một nhỏ xuất hiện.

 

“Bồ.

 

Tiếng con nít non nớt vang lên, là một chậu nước lạnh nhất trực tiếp dội xuống đầu Hà Băng, khiến cô lạnh xuyên tim.

Bình Luận (0)
Comment