Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 249

Chương 249:

 

Lê Chấn Quốc kéo bác Phúc, nhưng không kéo được, lúc này ông nghe bác Phúc nghiêm nghị nói: “Buông ral Làm loạn àI”

 

Lê Chấn Quốc ngắng đầu lên và bắt gặp ánh mắt sắc bén của bác Phúc, ông nhanh chóng cứng người lại.

 

Bác Phúc theo lão phu nhân ở Mạc gia năm quyên mây chục năm, không có chuyện gì là ông ‹ chưa từng gặp chuyện gì trên đời, ông khẽ liệc nhìn Lê Chấn Quốc rồi nhìn lướt qua hội trường, lúc nãy còn ôn ào rồi chợt yên lặng không thê giải thích được.

 

Lúc này, bác Phúc mới hát tay Lê Chấn Quốc ra, nhìn Lê Hương một cách kính trọng: “Thiệu phu nhân, chúc cô sinh nhật vui vẻ!”

 

Ban đầu tất cả mọi người đều không quá đề ý tới bác Phúc, dù sao U Lan Uyễn my thần bí nhưng cũng không phải là một gia đình giàu có, quý tộc thượng, lưu ở đây rất khinh thường và cảm thấy U Lan Uyên không cùng đẳng cấp với mình.

 

Nhưng cái nhìn lạnh thấu xương kia của bác Phúc vừa rồi tuyệt đôi là là khí phách cùng sự quyêt đoán thấm nhuân mây chục năm mà các nhà tài phiệt mới có, da đầu ai nấy : đều tê rân, nhanh chóng ngậm miệng lại.

 

Mọi người cũng vô cùng ngạc nhiên, một lão đâu quỷ phu của U Lan Uyễn lại có sự quyết đoán như vậy.

 

Không biết là tiếng ai đã hít thở mạnh.

 

Ngay lúc ấy, bọn họ nghe được lão đâu này mới kính cần gọi Lê Hương là… Thiếu phu nhân!

 

Là ý gì chứ, ông ta không phải…

 

chồng của Lê Hương sao?

 

Chuyện quái gì vậy?

 

Lê Chấn Quốc, Lý Ngọc Lan và Lê Nghiên Nghiên đều biến sắc, bọn họ chưa bao giò nghỉ ngờ bác Phúc không phải là chông của Lê Hương, bây giờ có “sét đánh ngang tai”.

 

Lý Ngọc Lan vội nói: “Lê Hương, lão già này gọi con là gì? Bồ con và mẹ ởi qua U Lan Uyền, rõ ràng thấy lão già này ở bên trong, ông ta chính là chông con, có phải con thông đông với lão già này lừa gạt bọn ta?”

 

Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên thay đổi, cô ta cũng lên tiêng: “Lê Hương, chuyện em gả cho một ông bác đã là sự thật rôi, bây giờ em thật sự không cân phải lừa gạt người khác.”

 

Lê Hương cong đôi môi đỏ mọng, cô bước lên phía trước, con ngươi.

 

sáng ngời lướt nhẹ qua đám người, cuôi củng nhìn Lê Nghiên Nghiên cười cười: “Sao vậy, người xuât hiện ở U Lan Uyễn nhất thiễt phải là chồng tôi sao? tiếng lẽ không thể là… quản gia?”

 

Bác Phúc kính cần đứng sau lưng Lê Hương: “Thiếu phu nhân nhà tôi nói không sai, tôi là quản gia của U Lan Uyên.”

 

Quản gia?

 

Trời ạt Lê Nghiên Nghiên không ngò chuyện này lại xoay chuyên ngược lại đên kinh ngạc như thê, lão già này không phải Đinh của Lê Hương, mà là quản gial Náo loạn nửa ngày, đồi lại một tràng qua đen.

 

“Mẹ, chuyện gì vậy, không phải mẹ nói ông ây là chông của Lê Hương sao?” Lê Nghiên Nghiên thầm liếc Lý Ngọc Lan một cái.

 

Lý Ngọc Lan lùi lại hai bước, bà ta cũng hoảng hồn nói: “Cái này… cái này…

 

Lê Hương nhìn Lý Ngọc Lan: “Rất xin lỗi, chuyện này đã khiên các người thât vọng rồi, nhưng không phải là chồng thì chính là không phải chông. Chăng lễ mây người còn ép ông ây làm chồng tôi?”

 

Mọi người xì xào bàn tán: “Chuyện : quái gì vậy? Mấy ngày nay Weibo nõ tung cả hotsearch, té ra ông già này chỉ là quản gia, vậy chồng của Lê Hương rôt cuộc là ai?”

 

Lý Ngọc Lan nhanh chóng ý thức được bà ta có thể đã bị lừa, Lê Hương này cô tình lừa bà ta, chết tiệt!

 

“Lê Hương, ông già này ‹ chilà – quản gia của cô thôi, vậy chồng cô là ai mà sao không tới chúc mừng sinh nhật cô?” Lý Ngọc Lan vội đổi khách thành chủ hỏi ngược lại.

Bình Luận (0)
Comment