Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 306

Chương 306:

 

Lê Nghiên Nghiên được chúng tỉnh củng nguyệt, mọi người đêu nhằm cô ta đã cứu bà già này, hêt lời khen ngợi cô ta, lúc đầu cô ta muốn giải thích, nhưng đã lâu cô ta không nêm trải được loại cảm giác được vây xung quanh này, giỗng như ngạc nhiên từ trên trời rơi xuông, khiên cô ta vui mừng, hoàn toàn không muôn giải thích nữa.

 

Lúc này, chủ nhiệm Chu Bình Châu vội vàng chạy tới: “Từ lão phu nhân!

 

Từ lão phu nhân! Từ lão phu nhân là người mắc bệnh nặng đến viện nghiên cứu chúng ta, lúc nãy bà ấy đột nhiên phát bệnh, là ai đã cứu bà ấy?”

 

Chu Bình rất căng thẳng, xem ra thân phận của bà Từ không đơn giản, Lê Nghiên Nghiên hai mặt sáng lên, vội vàng đứng lên: “Chủ nhiệm Chu, là tôi cứu vị lão phu nhân này. ụ Chu Bình nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Cô cứu bà Từ như thế nào?”

 

“Tôi dùng kim.”

 

Lê Nghiên Nghiên cũng có tài y thuật, vừa rôi nhìn thây bà già này có dấu – vết châm cứu, liên quan đến châm cứu, cô ta cũng rất có tự tin.

 

Chu Bình kiểm tra Từ lão phu nhân _ một chút, nhanh chóng nhìn thây chỗ bà Từ vừa châm cứu trên đâu, nước da của bà thay đôi rõ rệt, kinh ngạc nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, cô vậy mà có thể dũng Kim Vàng châm huyệt?”

 

Lời “Kim Vàng châm huyệt” này vừa dứt, mọi người đều hít một hơi lạnh.

 

Bây giờ y châm Trung Quốc phần lớn đệu sử dụng kim bạc, kim vàng làm bằng vàng nguyên chất rất mềm, nếu bạn không phải là cao thủ y học thì khó có thê kiểm soát được loại kim vàng này.

 

Bây giờ người có thể điều khiển được Kim Vàng châm chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa họ đêu ở Đề Đô, Lê Nghiên Nghiên nhất định là người đậu tiên ở Hải Thành có thể điêu khiển kim vàng.

 

Còn dùng Kim Vàng châm huyệt, đây: là phương pháp châm cứu cổ xưa, vô cùng tinh xảo.

 

Chu Bình và mọi người kinh ngạc nhìn Lê Nghiên Nghiên.

 

Nghe được dùng Kim Vàng châm cứu, Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng thẳng. lửng, vì cô ta cũng biết dùng kim vàng cơ mà.

 

Cô ta đã rất chăm chỉ khổ luyện dùng Kim Vàng châm cứu này, tuy răng chưa có cơ hội thực hành, nhưng cô ta cảm thầy. có thê mình có thể điều khiển kim vàng hoàn hảo rồi.

 

Lê Nghiên Nghiên vừa rồi không biết người đã cứu bà Từ là ai, bây giờ cũng không cần biết, người cứu mạng bà lão chính là cô ta, nhất định phải năm bắt cơ hội này đề thực hiện tôt.

 

“Chủ nhiệm Chu, không sai, tôi dùng Kim Vàng châm huyệt. Vừa rôi tôi đã dùng Kim Vàng châm huyệt cứu Từ lão phu nhận này đấy.” Lê Nghiên Nghiên cười nói.

 

Lê Hương ngã nghiêng ngã ngửa, vất vả lắm mới ngưng cười được: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nhịn được, hẳn là phải võ tay tán thưởng cô rôi, Lê Nghiên Nghiên, tôi võ tay tán thưởng cô.”

 

Lê Hương nâng bàn tay nhỏ bé: của mình lên võ một cái, thực sự võ tay cho Lê Nghiên Nghiên.

 

Lê Nghiên Nghiên nghiền răng nghiền lợi, cô vốn định kích Lê Hương một chút, nhưng ai ngờ Lê Hương không những không phản ứng, còn vô tay qua loa lây lệ như vậy cười nhạo cô ta.

 

Cô dựa vào cái gì?

 

Mọi người đêu chúng tỉnh củng nguyệt cô ta, duy chỉ có Lê Hương coi thường cô ta, một con ả phế tài y khoa như cô dựa vào cái gì, dựa vào cái gì coi thường cô ta chứ?

 

“Lê Hương, cô bị gì Vậy, nếu ghen tị thì cứ nói, kỳ quái như vậy làm gì?”

 

Lê Hương rút bàn tay nhỏ bé của mình: “Thực xin lỗi mọi người, tôi còn có việc phải làm, không có thời gian nghe các người tám chuyện, tôi đi trước, các người cứ tiệp tục, các người vui vẻ là được rồi.”

 

Nói xong, Lê Hương trực tiếp nhắc chân rời đi.

 

Cô ta bỏ đi như thế à?

Bình Luận (0)
Comment