Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 464

CHương 464:

 

Lý Ngọc Lan lạnh cả người, cả người bà ta như rơi xuống vực sâu: “Lê Hương, là mày, lại là mày, là mày hại tao!”

 

Đôi mắt trong vắt của Lê Hương lạnh lùng nhìn Lý Ngọc Lan, giọng nói trong veo gắn từng chữ: “Đến tột cùng là ai hại ai, tôi tin tưởng pháp luật sẽ trả lại công lý.”

 

“Mày!

 

Lúc này Lê Chấn Quốc xông lên trước, giơ tay lên hung hăng tát Lý Ngọc Lan một bạt tai, ông ta tuy là phối hợp Lê Hương diễn kịch, nhưng thế nào ông ta cũng không tin người đàn bà chung chăn chung gối với mình hơn mười năm ròng lại duỗi hay bàn tay tội ác về bố mình, mà ông ta lại bị gạt nhiều năm đến vậy!

 

“Lý Ngọc Lan, con đàn bà rắn rết ác độc này, tôi vốn không tin bà hại chết bố tôi, tôi không tốt với bà sao, bà còn cái gì mà không biết đủ, tại sao phải hại chết bố tôi?” Viền mắt Lê Chấn Quốc đỏ bừng trừng mắt Lý Ngọc Lan.

 

Trên mặt Lý Ngọc Lan nhanh chóng nổi lên dấu tay đỏ tươi dấu, bà ta biết đời mình tàn canh rồi, hiện tại bà bị bắt tại chỗ, căn bản không thể nào chống ché, hết thảy đều không dối gạt được.

 

“Lê Chấn Quốc, làm sao ông có mặt mũi nói ông đối tốt với tôi, năm đó tôi làm bồ nhí của ông, sinh Nghiên Nghiên cho ông, thế nhưng lão già không chết này không cho tôi vào cửa, còn không chịu thừa nhận thân phận Nghiên Nghiên, ông uất ức ngu hiếu ngay cả rắm cũng không dám thả, lão già chết tiệt này chính là chướng ngại vật của tôi, tôi đương nhiên muốn trừ khử lão tai”

 

“Lê Chấn Quốc, ông đừng oán người khác, những thứ này đều là bởi vì ông ngu xuẩn, ông không thích Lê Hương, tôi cũng không thích Lê Hương, cho nên tôi đúng lúc bày kế đẩy ông ta ngã rồi giá họa lên đầu nó, thế nhưng đưa nó đến nông thôn là sự lựa chọn của ông, cũng là ông để tôi trở thành Lê phu nhân, cho tôi cơ hội lần nữa độc hại lão già đáng chết này, đây hết thảy đều là do ông gieo gió gặt bão!”

 

Lê Chấn Quốc toàn thân run rầy, hận không thẻ tát Lý Ngọc Lan thêm một bạt tai, nhưng mỗi lời Lý Ngọc Lan nói lại là lời thật, câu câu chữ chữ nện vào trong lòng ông ta, khiến ông ta khó chịu.

 

Chưa bao giờ khó chịu như thế.

 

“Mang bà ta đi!”

 

Lúc này Lý Ngọc Lan bị mang đi.

 

Lý Ngọc Lan dời ánh mắt hung ác không cam lòng từ người Lê Chấn nước đến Lê Hương: “Lê Hương, tao sai rồi, năm đó tao không nên chỉ đưa mày đến nông thôn, tao nên giết mày luôn, nên tiễn mày với mẹ mày xuống hoàng tuyền gặp nhaul”

 

Đôi mắt Lê Hương trong vắt, không nhiễm lấy dù chỉ là một hại bụi, cô chậm rãi câu môi: “Lý Ngọc Lan, tôi sẽ giúp bà thực hiện nguyện vọng, yên tâm, bà sẽ không cô đơn, bởi vì tôi rất nhanh sẽ tiễn con gái bà Lê Nghiên Nghiên đoàn tụ với bà.”

 

Lý Ngọc Lan chấn động, hệt như điên giãy dụa, muốn nhào tới liều mạng với Lê Hương: “Lê Hương, việc này đều là tao làm, không liên quan gì đến Nghiên Nghiên, mày đừng động vào nó, mày không có chứng cứ mà, ha ha ha.”

 

Nếu như nói trên người Lý Ngọc Lan còn điểm nào tốt thì, bà ta chính là người mẹ tốt, bà ta thật tâm thương yêu Lê Nghiên Nghiên.

 

Hiện tại bà ta biết mình không chạy khỏi, cho nên muốn nhận hết mọi tội lỗi.

 

Nhưng, cô làm sao có thể bỏ qua Lê Nghiên Nghiên?

 

Kế tiếp chính là Lê Nghiên Nghiên!

 

Lúc này cảnh sát đã đi tới: “Lê tiểu thư, về tố cáo của cô với Lê Nghiên Nghiên, chúng tôi đã điều tra qua, thế nhưng hiện nay cũng không tiến triển gì và chứng cớ xác thực, chúng tôi chỉ có thể mời cô ta hợp tác điều tra, lại không thẻ bắt bớ cô ta.”

 

Đó là chuyện bình thường, Lê Nghiên Nghiên làm việc đều không để lọt một giọt nước, cô ta đẩy Lý Ngọc Lan lên, bây giờ ông nội đã qua đời, càng không có nhân chứng.

Bình Luận (0)
Comment