Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 56.2

Chương 57:

 

Anh nói vậy là có ý gì chứ, có phải định nói cô cũng là một con mèo nhỏ không?

 

Bây giờ đuôi của cô còn đang nằm trong tay anh, thái độ cợt nhả bắt nạt người khác của anh, giống như cô là một bé mèo nhỏ đang bị anh trêu đùa trong tay vậy.

 

Lúc này, tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, thím Ngô ní vọng từ ngoài cửa: “Thiếu gia, lão phu nhân bảo tôi ninh cho cậu một chén canh, cậu tranh thủ uống nóng nhé.

 

Có người tới!

 

Lê Hương dùng một tay đây Mạc Tuân ra, sợ người khác đi vào nhìn thấy cảnh này.

 

Lần này, Mạc Tuân thuận theo buông tay ra, anh nhìn bộ dạng che che giấu giấu thẹn thùng xấu hồ của cô, không khỏi mỉm cười.

 

Mạc Tuân đi ra mở cửa phòng, nhìn qua chén canh trong tay thím Ngô, bình thường lão phu nhân không có việc gì thường thích ninh cho anh một ít canh linh tinh để uống thật, anh cũng sẽ ngoan ngoãn uống hét, chiều lòng bà nội.

 

Lúc này, Mạc Tuân cũng không từ chối, uống hết chén canh nóng.

 

Mạc Tuân vào phòng tắm qua chút nước lạnh rồi đi ra, ngồi trên sô pha xem tài liệu.

 

Lúc này, anh cảm thấy trong người mình rất nóng, nhiệt độ cơ thể tăng cao, cuối cùng giống như sóng nhiệt cuồn cuộn khiến anh cảm thấy khó chịu.

 

Mạc Tuân ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Lê Hương ngồi trên giường, đang cầm một quyển sách y đọc, đoan trang, thanh thoát.

 

Anh không nhìn nữa, cưỡng ép mình tập trung chú ý Vào tài liệu trong tay, nhưng không một chữ nào vào đầu.

 

Đình không quá tốt, rõ ràng là đang tức giận.

 

Mạc lão phu nhân nghe trộm bị bắt quả tang cũng hơi xấu hổ, bị Mạc Tuân tra hỏi như vậy, bà liền nhát, đưa tay chỉ bác Phúc: “Không phải bà làm, đều là ông ấy làm, là ông ấy cho một ít thuốc bổ vào canh của cháu!”

 

Bác Phúc sợ nhữn chân, nhìn Mạc lão phu nhân đang chơi xấu đầy khiếp sợ, là ai kiêu ngạo nói sẽ tự gánh hết vậy?

 

Mạc lão phu nhân cố gắng cười làm lành: “Bác Phúc này đúng là to gan, nhưng vì mới vi phạm lần đầu, đừng so đo với bác ấy nhé.”

 

Mạc lão phu nhân nói đến đây, muốn có có bao nhiêu hờn tủi thì có bấy nhiêu hòn tủi: “Với lại, Hàn Đình à, cháu tức giận như vậy làm gì, người ta tiểu biệt thắng tân hôn, thanh niên nhiệt huyết dồi dào không có gì xấu cả, ít nhất để bà sớm được bề chắt trai chứ.”

 

Mạc Tuân nhấp môi: “Bà nội.”

 

“Biết rồi biết rồi… Hàn Đình, cháu có biết bà không dám ngắng cao đầu ở trước mặt các lão phu nhân khác thế nào không, lúc chơi mạt chược các bà ấy vẫn bắt nạt bà, cả đám khoe khoang chắt trai mình đáng yêu thế nào với bà, các bà ấy bắt nạt bà không có chắt trai”

 

“Hàn Đình à, cháu thương bà nội cháu đi, bà nội già rồi, không biết còn sống được mấy năm nữa, lúc nhắm mắt mà bà còn chưa được thấy chắt trai chắc chết không nhắm mắt mắt.”

 

Mạc Tuân đóng luôn cửa phòng lại.

 

Cuối cùng bên tai cũng yên tĩnh, Mạc Tuân quay người đi về phía mép giường.

 

Lê Hương đã biết chuyện gì xảy ra, cô túm chăn trốn vào trong, nhìn anh đề phòng: “Anh… anh muốn làm gì? Đừng qua đây!”

 

Mạc Tuân lên giường, đè bờ vai mượt mà của cô xuống: “Bà nội đang ở ngoài, phối hợp chút.”

 

Lại muốn phối hợp à?

 

Lê Hương nhớ tới lần phối hợp đêm tân hôn, vành tai trăng nõn đỏ ửng, từ từ không giãy dụa nữa.

 

Đây là một phần quan trong trong hợp đồng, cô giúp anh diễn kịch.

 

Mạc Tuân nhìn cô gái nhắm chặt hai mắt, cả người căng lên, ánh mắt tói lại mấy phần: “Sẽ không kêu sao?”

 

Lê Hương có thể ung dung xử lý mọi vấn đề khó khăn, nhưng với duy nhất chuyện này thì cô lộ vẻ ngây thơ vô thó.

 

Muốn cô kêu thế nào chứ?

Bình Luận (0)
Comment