Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 774.8 - Chương 774.776

Chương 774:



AI Lê Hương kinh sợ hét lên, cả người toát mồ hôi lạnh, cô gần như nhảy dựng chui vào trong lòng Mạc Tuân, vươn hai tay nhỏ bé ôm chặt vòng hông rắn chắc của anh: “Đáng sợ quá, đáng sợ quá đi mắt.” Cả gương mặt Mạc Tuân ẩn trong bóng tối, âm trầm không nên lời: “Bây giờ mới biết sợ, vậy cô còn ở vùng cắm địa này làm cái gì? Vừa rồi tôi thấy cô chạy như điên tới chỗ vách đá này, nêu như không phải tôi kéo cô lại, cô đã ngã xuống rôi?



Lê Hương chưa tỉnh hồn: “Nhưng là vừa rồi tôi không nhìn thấy vách núi, tôi rõ ràng thấy một cây đại thụ mà, còn có bảo rương thứ hai mẹ lưu lại cho tôi mà.” “Vậy cái bảo rương kia bây giờ đang ở đâu?” *Tôi.. Tôi không biết.” Lê Hương vùi đầu nhỏ vào lồng ngực ấm áp rộng lớn lại rắn chắc của anh, sợ đến mức không chịu ngắng đầu.



Vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy, chẳng lẽ là… hoa trong gương, trăng dưới nước thôi ư? Lê Hương cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, lẽ nào nơi này có huyền diệu châm pháp gì đó, phàm là người vào đây, đều sẽ thấy được thứ mà bản thân khát vọng nhất từ nội tâm, lộ ra vẻ tham lam, sau đó điên cuồng hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhảy vào vách đá sâu thẳm kia? Trong lúc nhất thời Lê Hương tâm loạn như ma, nơi đây khắp nơi lộ ra quỷ dị, chuyến đi này khá hung hiểm.



Cảm giác được cô bé trong lòng ngoan ngoãn nghe lời, cơn tức của Mạc Tuân tan đi hơn phân nửa, anh vươn cánh tay rắn chắc ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cô, bảo vệ cô trong lòng mình: “Lê Hương, sao cô lại thích gây sự như thế chứ, cô có thể dừng một chút được không hả?” Lê Hương đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô nâng đôi mắt sáng lên nhìn Mạc Tuân: “Ban nãy lúc anh qua đây, anh thấy cái gì thế?” Nếu như nơi đây có thể để người ta thấy được ảo giác khát vọng nhất từ đáy lòng, thứ cô thấy là bảo rương của mẹ, vậy thứ anh thấy là cái gì? Mạc Tuân rũ xuống mí mắt anh tuấn nhìn Lê Hương: “Thấy được cái gì là cái gì, tôi thấy cô đó, tôi thấy cô chạy về phía vách đá!” Anh thấy là cô? Lê Hương chắn động, anh thấy là cô, lẽ nào là vì khát vọng nhất đáy anh lòng là cô, hay là nói chỉ mình anh mới không bị châm pháp này quấy nhiễu, cái này không trói buộc được anh? “Nghĩ gì thế, ở trước mặt tôi còn phân tâm như vậy, hửm?” Mạc Tuân không vui đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm như nước của cô.



Lê Hương nhanh chóng ý thức được chính mình giống như con bạch tuộc bám lên người anh, cô nhanh chóng buông lỏng tay, lui về phía sau mấy bước, kéo ra khoảng cách.



Bàn tay to của Mạc Tuân cứng đờ giữa không trung, đồng tử càng thêm sâu: “Lê Hương, cô thật là thực tế, gặp nguy hiểm thì dính vào trong lòng tôi, hết nguy hiểm thì một cước đá văng tôi.” “Tôi không phải ý này, anh trở về đi, tôi còn muốn tìm bảo rương.” Lê Hương xoay người rời đi.



Thế nhưng Mạc Tuân nhanh chóng cánh tay rắn chắc bóp chặt rồi vòng eo thon mềm của cô, dùng sức kéo cô vào trong ngực của mình.



Lê Hương bất ngờ không kịp đề phòng ngã về phía sau, thân thể mềm mại không xương tiế đụng vào lồng ngực bền chắc của anh, giống như va phải bức tường trên, cô đau đến đỏ mắt, “Mạc Tuân, anh…” “Câm miệng!” Mạc Tuân mắng cô một câu.



Lê Hương nhanh chóng nhận ra dị thường của anh, cô theo ánh mắt của anh nhìn về phía trước, vừa nhìn liền hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy trong bóng tối phía trước xuất hiện hai cặp mắt xanh biếc, sau đó hai con chó sói xông vào trong tầm mắt.



À hú.



Hai con chó sói chằm chằm nhìn bọn họ, tru lên đáng sợ.



Đây là lần đầu tiên Lê Hương thấy chó sói, cô sợ đến hai chân mềm nhũn, hai tay nhỏ bé ôm chặt vòng hông của Mạc Tuân, chết cũng không phải buông tay.



Mạc Tuân một tay đặt trên đầu vai mềm mịn của cô, ôm cô vào trong ngực, trình độ thực tế của người phụ nữ này đã lần nữa đổi mới nhận thức của anh.



“Mạc Tuân, chúng ta sẽ chết ở chỗ này sao?” Lê Hương hỏi.



Mạc Tuân phòng bị nhìn hai con chó sói đó: “Không biết, tôi sống, cô sẽ sống, nếu tôi chết, cô liền chết cùng tôi.” Lê Hương ngắng đầu nhỏ nhìn anh: “Vì sao không có khả năng thứ ba, anh chết, tôi sống, không phải anh hùng cứu mỹ nhân đều là như vậy sao?” “Nằm mơ đi! Mạc Tuân tôi cũng không là anh hùng gì, cô không an phận như thé, tôi chết, để cô vui vẻ với thằng khác à? Nếu tôi chết, cô phải chôn cùng tôi!” Mạc Tuân bá đạo nói.
Chương 775:



Trái tim Lê Hương khẽ động, trong lòng đã mềm không còn biết trời trăng gì nữa, hai tay nhỏ bé ôm thật chặt anh, cô đột nhiên yên lòng Khi có anh ở bên, hết thảy mưa gió trên thế gian này đều lách qua cô, trút xuống trên người anh.



Lúc này hai con chó sói trong bóng tối nhào tới nhanh chóp, muốn xé bọn họ thành mảnh vụn.



Hai con sói xông tới, mang theo làn gió mạnh mẽ vỏ lên.



Mạc Tuân đầy tay, trực tiếp đầy Lê Hương trong ngực ra, anh trầm giọng quát: “Chạy mau! Lê Hương, chạy mau, đừng quay đầu lại!” Lê Hương bị đẩy ra mấy bước, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Mạc Tuân vẫn là đầy cô ra.



Đã bảo cùng chết, sao lúc này anh lại không làm được? Hai con sói nhào vào trên người anh, anh quyết tử giao tranh với bọn chúng.



Lê Hương không chạy, cô nhìn Mạc Tuân đánh nhau với sói, thân thủ Mạc Tuân khỏe mạnh, động tác nhanh chuẩn lại ngoan, trong thời gian ngắn lại làm khiến hai con sói kia không còn cách nào ngoạm cắn.



Thế nhưng thể lực của con người là có giới hạn, huống chi ở đây tận hai con sói, lúc này một con sói nhìn thấu kẽ hở, cắn lên cánh tay phải của Mạc Tuân.



Lê Hương nhìn khuôn mặt tuần Mạc Tuân đã thắm mồ hôi lạnh, mặt mũi trắng bệch, Bố Lê từng nói lần kia anh vì cứu cô, trực tiếp dùng Rolls-Royce Phantom tông thẳng vào xe trước mặt, gần như là điên cuồng, cánh tay phải của anh cũng vì lần đó mà gãy.



Hiện tại cánh tay phải bị cắn, trong chốc lát anh khó có thể tránh thoát, trực tiếp rơi vào thế hạ phong.



Lúc này Mạc Tuân ngẳng đầu, đôi mắt đỏ thắm nhìn về hướng cô: “Lê Hương, tai cô điếc à, đã cho cô cơ hội, mau chạy!” Lúc này lại một con sói khác nhìn đúng thời cơ, nó há to to như chậu máu xông đến Mạc Tuân, muốn xé Mạc Tuân thành mảnh nhỏ.



Con ngươi Lê Hương co rụt lại, kinh sợ hô lên: “Đừng!” Lê Hương nhào tới, nhào thẳng vào trên người Mạc Tuân.



Mạc Tuân không ngờ cô sẽ nhào tới, chỉ cảm thấy trong tầm mắt tối sầm, thân thể mềm mại ấy đã nhào tới vào ngực anh.



Anh gần như nháy mắt ôm thân thể cô xoay một vòng, bảo vệ cô dưới người anh, nhưng tốc độ của sói nhanh hơn, móng vuốt sắc bén chộp tới vị trí trên ngực Lê Hương, trực tiếp cào ra ba vệt máu.



Máu Lê Hương văng lên người đám sói.



Hai con sói đang hung dữ công kích đột nhiên dừng lại, chúng nó đình chỉ thế tiến công, hai mắt xanh biếc rơi vào trên ngực Lê Hương, hiện tại áo cô đã bị cào rách, dưới ngực Lê Hương lộ ra đóa hoa đỏ tươi đến yêu dã kia.



Hai con sói từ từ ánh lục đáng sợ trong mát, trở nên rất ngoan ngoãn.



Thấy hai con sói dừng lại, Mạc Tuân lúc này mới thở dốc từng ngụm từng ngụm, lồng ngực to lớn phập phòng, ánh mắt hung ác đăm đăm nhìn Lê Hương dưới người: “Lê Hương, có phải cô không muốn sống nữa không, cơ hội đã cho cô rồi, vì sao không chạy?” Lê Hương đau đến mặt trắng bệch, trên vằng trán nhỏ đều là mồ hôi lạnh, lời nói cũng bắt đầu run rầy.



Mạc Tuân dùng sức kéo cô vào trong ngực, môi mỏng kề lên mái tóc cô, hung hăng hôn lên, anh dùng hết khí lực toàn thân khắc chế chính mình, trầm khàn cắt tiếng: “Lê Hương, cô không còn cơ hội nữa đâu, lúc nãy không chạy, sau này cô sẽ chạy không thoát!” Lời của anh càng giống như là tuyên thệ.



Lê Hương hiện tại rất đau, chỉ có thể để anh ôm như vậy.



Mạc Tuân ôm một hồi liền buông lỏng cô ra, anh nhìn vết thương nơi ngực cô, bị sói cào ra ba vệt máu nhìn thấy mà giật mình.
Chương 776:



Mạc Tuân cởi áo khoác ngoài khoác trên người choàng lên bờ vai gầy của cô, sau đó đưa ôm ngang cô lên: “Bây giờ chúng ta ra ngoài.”



“Không được.” Lê Hương từ chối: “Tôi còn muốn ở lại đây.” Hôm nay vào vùng cắm địa này không chút thu hoạch nào, cô không thể cứ vậy mà raI



Mạc Tuân mím đôi môi mỏng, không vui.



“Tôi là bác sĩ, hiểu rõ cơ thể mình, bên kia có một hang núi, anh dẫn tui đến đó nghỉ ngơi một chút, tôi xử lý vết thương trước đã. “Lê Hương kiên trì nói.



Mạc Tuân không nói gì nữa, mà là thuận theo ôm Lê Hương vào hang núi kia, Lê Hương lướt qua bờ vai Mạc Tuân nhìn thoáng về phía sau, hai con sói kia trở nên vô cùng ngoan ngoãn, chúng nó an tĩnh đợi ở đấy, vẫy đuôi nhìn cô.



Lê Hương nhíu mày: “Anh cảm thấy là cái gì làm cho hai con sói kia dừng công kích lại thế?” Mạc Tuân nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Bởi vì cô.



“Tôi?”



“Đúng vậy.” Mạc Tuân như có như không cong môi mỏng, anh mang theo vài phần quan sát nhìn cô gái, sau đó đưa mắt đến đóa tử đằng kỳ bì dưới ngực cô: “Đây là hoa gì?” Lê Hương rũ hàng mi nhỏ dài nhìn ngực mình, cô bị thương rồi, vị trí vết thương còn ở ngay ngực… trên đường cong xinh đẹp áo lót bên trong đều lộ ra, cô liền giơ tay lên, che mắt Mạc Tuân: “Không cho phép nhìn!”



“Đã thấy, màu hồng, loại ren.” Khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lê Hương chợt đỏ ửng, bàn tay nhỏ bé dời xuống, che kín miệng anh, không cho phép anh lại nói lung tung.



Nhìn dáng vẻ cô ngượng ngùng khuôn mặt điển trai của Mạc Tuân tràn ra vài phần mềm mại cưng chìu, nhưng cũng cất giấu vài phần sắc lạnh, anh dám chắc hai con sói kia là vì cô mà dừng tấn công, đóa hoa thần bí trên ngực cô rốt cuộc cái gì, trên người cô cất giấu bí mật gì? Nhìn biểu cảm của cô chắc là cô không biết chuyện, lẽ nào cô không biết mình rất mạnh mẽ đến mức nào ư? Mạc Tuân ôm Lê Hương đặt trong hang núi, Lê Hương vươn ngón tay trắng nõn chỉ chỉ ngoài động: “Mạc tổng, tôi ở bên ngoài thấy được vài cọng dược thảo có tác dụng cầm máu hạ sốt, chính là cái màu tím kia, anh giúp tôi hái một gốc về nha.” Nghe thanh âm ngọt ngào cô gọi mình “Mạc tổng”, mềm mại, giọng điệu tiêu chuẩn của nữ MC, còn có vài phần ám muội.



Chính là loại ám muội giám đốc bao nuôi tình nhân nhỏ, ban ngày mang ra ngoài xã giao các loại, buổi tối trở về happy trong khách sạn.



Mạc Tuân câu môi, trên cao nhìn xuống cô: “Sao tiếng Mạc tổng trong miệng cô lại khiến tôi có ảo giác đang vụng trộm với nữ nhân viên ấy nhỉ?” *Tôi thấy Mạc tổng không giống đang chơi quy tắc ngầm với nữ nhân viên, mà như là cắm sừng vị hôn thê của mình chơi trò tình nhân đấy!” Lê Hương trả lời lại một cách mỉa mai nhắc nhở anh một câu.



Mạc Tuân khẽ nhướng hàng mày kiếm anh khí, đuôi lông mày hẹp dài tràn ra vài phần phong tình thành thục của đàn ông, anh liếc mắt xuống chiếc đồng hồ đắt tiền nơi cổ tay mình: “Vị hôn thê của anh chắc là đến sát vách rồi, em đừng kêu nữa, anh sẽ nhẹ một chút, miễn cho để cô ta phát hiện.” Tên playboy này, đã vậy còn khá biết chơi trò nhân vật sắm vai.



Lê Hương nhặt hòn đá nhỏ trong hang ném lên người anh: “Mạc tổng, anh vẫn chưa hiểu à, kể từ khi em leo lên giường anh, anh đào đâu ra sức để cống nạp vị hôn thê của anh nữa đâu, đã định trước là sẽ bị cô ta phát hiện!” Đôi tròng mắt kia của Mạc Tuân bừng lên vài ngọn lửa đỏ rực, anh cứ như vậy nhìn chằm chằm Lê Hương, giống như nhìn chằm chằm mỹ thực hợp khẩu vị mình.



Lê Hương xoay người, không để ý tới anh.



Mạc Tuân lại nhìn cô thêm lần nữa rồi mới đi ra ngoài hái dược thảo.



Rất nhanh Mạc Tuân trở về, anh đưa một gốc cây dược thảo màu tím cho Lê Hương: “Này.”



Lê Hương đưa tay nhận: “Cảm ơn.”



Mạc Tuân không đi.



Lê Hương ngắng đôi mắt đen ươn ướt nhìn anh: “Mạc tổng, phi lễ chớ nhìn, mời anh quay lưng lại.”



“Tôi giúp cô?” Mạc Tuân nhìn vị trí vết thương của cô.



Khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương vừa trắng vừa đỏ, anh giúp cái gì chứ, cô thấy anh chính là muốn chiếm tiện nghil “Không cần.” Lê Hương từ chối.

Bình Luận (0)
Comment