Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 982 - Chương 981.987

Chương 981:



Cô chủ động hôn trả lại anh, học bộ dáng của anh hút cạn hô hấp của anh.



Mạc Tuân siết thắt lưng mềm của cô, bàn tay xuyên vào mái tóc dài của cô để cô nằm trong khuỷu tay mình, anh ngồi dậy, thân thể đồ sộ của anh lật lại, ôm cô vào trong ngực hôn.



“Đùa thật?”



Lê Hương nhìn gương mặt anh tuấn đó: “Cơ thể em hơi khó chịu, anh…nhẹ chút nha~.”



Người đàn ông này đủ cường thế bá đạo, ngay cả ở trên giường cũng là nắm quyền tuyệt đối trong tay, cô sợ anh thương tổn được đứa bé trong bụng cô.



Mạc Tuân buông đôi môi mọng của cô ra, chóp mũi để trên mặt cô, thân mật cọ, cô trông có vẻ hơi gầy yếu, nhưng lại càng mềm càng yêu kiều hơn. Lúc này suối tóc dài đen nhánh bung xõa trên gối chăn trắng muốt, vẻ động lòng người chẳng thể diễn tả thành lời.



Tất cả chuyện này thể như nằm mơ.



Anh dán môi xuống gương mặt non nớt ấy: “Đã biết, anh sẽ khống chế một chút.”



Đêm đã khuya, Lê Hương nâng đôi mắt sáng nhìn ười đàn ông lúc này đã ngủ say bên người cô, Mạc Tuân đang ngủ.



Bởi vì cô đã từng ghim châm ngủ cho bà nội và má Ngô, anh lại là một người rất cảnh giác, nên cô vẫn không dám xuống tay với anh.



Vừa rồi thừa dịp lúc anh phóng túng, cô đâm cho anh một châm.



Lê Hương vươn ngón tay trắng nõn của mình vuốt ve ngũ quan tuấn tú ấy, mang theo quyến luyến cùng không nỡ: “Mạc tiên sinh, xin lỗi, em phải đi, em đi rồi, anh có thể thoát khỏi Lệ Yên Nhiên rồi, quên em đi nhé!”



Lê Hương rời khỏi ngực anh, ngồi dậy, cô mặc từng món đồ vứt bừa trên đất lên, cuối cùng hôn lên trán anh.



Cô mở cửa phòng, đi ra ngoài.



Trên hành lang, Sùng Văn thấy Lê Hương đi ra trong nháy mắt cảnh giác, Lê Hương bị cắm túc mấy ngày nay không hề có chút động tĩnh, ngay cả giãy dụa cũng không có, hiện tại Lê Hương đột nhiên xuất động, Sùng Văn không hiểu sao có một loại cảm giác boss lớn rốt cục cũng ra tay.



Sùng Văn tỉnh táo hoàn toàn, anh ta biết nếu như Lê Hương xảy ra chuyện gì, thiếu chủ nhất định sẽ nạo đầu anh ta.



Anh ta bây giờ là treo đầu trên dây lưng(*) làm việc.



() Thời chiến xưa, người ta thường treo đầu kẻ thù vào thắt lưng để quay về nhận ban thưởng.



“Lê… Lê tiểu thư, đã trễ thế này sao cô lại ra ngoài, thiếu chủ đâu?” Sùng Văn cười.



Vẻ mặt Lê Hương nhàn nhạt, cô đắp lại áo khoác ngoài trên người: “Anh ấy ngủ rồi.”



Sùng Văn thấy được cần cổ trắng nõn của Lê Hương có dấu ô mai, không cần nghĩ cũng biết nhất định là thiếu chủ nhà mình “trồng” lên.



“Lê tiểu thư, nếu thiếu chủ đã ngủ rồi rồi, sao cô lại không ngủ?” Ý của Sùng Văn chính là Lê tiểu thư mau đi ngủ đi.



“Tôi cần xử lý chút chuyện.” Lê Hương nhắc chân bỏ đi.



Sùng Văn nhanh chóng cản Lê Hương: “Lê tiểu thư, như vậy không tốt đâu, thiếu chủ đã thông báo, cô không thể chạy loạn…”
Chương 982:



Đôi mắt trong vắt của Lê Hương liếc Sùng Văn: “Thiếu chủ nhà anh chỉ là cắm túc tôi, tôi không đi khỏi làng du lịch này, chỉ là ở bên trong hoạt động, anh có thể đi theo tôi toàn bộ hành trình, huống hồ Thượng Võ giống như cái bóng của tôi 24 giờ theo dõi tôi, bên ngoài làng du lịch cũng đều là người của các anh, lẽ nào anh còn sợ tôi chắp cánh bay mắt sao?”



Sùng Văn nghẹn lời, Lê Hương dù sao cũng là đầu tim mà thiếu chủ nhà mình cưng chiều, anh ta hoàn toàn không dám đắc tội, chỉ có thể gật đầu nói: “Vậy được, vậy tôi đi theo Lê tiểu thư nhé! Lê tiểu thư là người thông minh, nếu biết làng du lịch này đều trong khống chế của chúng tôi, giống như tường đồng vách sắy, vậy không nên động tâm tư, tôi tin Lê tiểu thư nhất định sẽ không có ý gì.”



Lê Hương không biểu cảm, nhắc chân đi.



Sùng Văn nhanh chóng đuổi kịp.



Đêm nay nhất định là một cái đêm không ngủ, Kiều Sâm tiên sinh cũng không ngủ, ở trên địa bàn anh ta xảy ra chuyện, anh ta nhất định phải cho Mạc Tuân một câu trả lời thỏa đáng, cho nên suốt đêm anh ta liền tra hỏi người phục vụ kia.



Dạ Minh Châu càng không ngủ được, cô ta cũng đi theo.



Kiều Sâm tiên sinh ngồi ở ghế, người phục vụ kia quỳ trước mặt anh ta, lạnh run: “Dạ tiểu thư, cô phải cứu tôi, là cô bảo tôi bỏ thuốc.”



Dạ Minh Châu toàn thân run lên, cô không thể tin nhìn người phục vụ này, Kiều Sâm tiên sinh còn chưa thẩm vấn , cô ta thật không ngờ mình bị bán đứng bất ngờ như thế? Đồ vô dụng?



Lúc này “bốp” một tiếng, Kiều Sâm tiên sinh đập ly trà bên tay xuống thảm, anh tanỏi giận đùng đùng nhìn về phía Dạ Minh Châu: “Minh Châu, chuyện này rốt cuộc là sao?”



Kiều Sâm tiên sinh tuy thích Dạ Minh Châu, nhưng anh ta cũng không hồ đồ, Mạc Tuân là khách quý của anh ta, hơi không cần thận sẽ dẫn lửa thiêu thân, nên bây giờ anh ta rất tức giận.



Trên phương diện giao tiếp với đàn ông, Dạ Minh Châu tuyệt đối là một cao thủ, thấy Kiều Sâm tiên sinh tức giận, cô ta nhanh chóng âm thầm cáu mình, hai hàng nước mắt trong suốt lập tức rơi xuống.



“Kiều Sâm, chuyện này là em sai người làm, xin lỗi,em biết em rước lấy phiền phức cho anh, anh cứ giap em ra đi, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến anh dâu, hu hu…” Dạ Minh Châu nhào vào trong lòng Kiều Sâm tiên sinh, chôn mặt ríu rít khóc nức nở.



Thái độ cô ta nhận sai tốt như thế, sắc mặt Kiều Sâm tiên sinh mới hòa hoãn một chút, anh ta nhìn về phía người phục vụ kia: “Người đâu, trước giam anh ta lại.”



“Vâng.”



Phục vụ bị mang đi.



Hiện trường chỉ còn sót hai người, Kiều Sâm tiên sinh nghe tiếng khóc thút thít của Dạ Minh Châu, có chút đau lòng, lúc thanh âm này ở trên giường kêu rên, thật là muốn mạng anh ta.



“Minh Châu, em quá hồ đồ, Mạc Tuân là ai, em dám động thủ với anh ta, nếu như anh giao em ra, anh ta sẽ không bỏ qua cho eml”



Dạ Minh Châu vươn hai tay ôm lấy cổ Kiều Sâm tiên sinh, ghé : vào lỗ tai anh ta thổi khí: “Kiều Sâm, em là nhất thời hồ đồ, anh cũng biết Yên Nhiên là em gái em, Yên Nhiên là Mạc phu nhân, nhưng Mạc Tuân lại cưng chiều con hồ ly Lê Hương kia, làm Yên Nhiên chịu nhiều uất ức như vậy, nên em mới nghĩ không thông, muốn giúp Yên Nhiên.”



Kiều Sâm tiên sinh nhanh chóng nhéo nhéo cổ Dạ Minh Châu: “Em ấy, chính là quá thiện lương, giống như thiên sứ nhỏ.”



“Ai nha Kiều Sâm, lần này anh phải bảo vệ tốt Minh Châu của anh nha.” Dạ Minh Châu chu môi nước mắt lưng tròng làm nũng.



Kiều Sâm tiên sinh không chịu nổi dáng vẻ làm nũng crua cô ta, anh ta hôn Dạ Minh Châu.



Hai người kia như là củi khô gặp lửa, một mồi liền cháy, bọn họ cũng không để ý đến chuyện hạ thuốc, cứ như vậy quấn lấy nhau.
Chương 983:



Hồi lâu sau, sắc mặt Dạ Minh Châu đỏ thắm đi ra.



Cô ta mặc chiếc váy dài lộng lẫy, mặt ửng hồng, phía sau cô ta còn có hai người làm nữ đi theo, khí thế kia nghiễm nhiên chính là nữ chủ nhân của làng du lịch.



Lúc này bước chân Dạ Minh Châu dừng lại, bởi vì Lê Hương từ trước mặt đi tới, hiện tại Lê Hương đang nhìn cô ta.



“Các cô đi xuống trước đi.” Dạ Minh Châu hát tay ra hiệu người hầu lui xuống.



“Vâng.”



Dạ Minh Châu nhắc chân, đi tới trước mặt Lê Hương, cô ta vênh váo hống hách cười nói: “Lê Hương, tôi và Kiều Sâm tiên sinh đã điều tra rõ chân tướng, thuốc kia là một cái người làm nữ lén hạ, người làm nữ kia mến mộ Mạc tổng, nên động lòng gây rối, chúng tôi sẽ giao người làm nữ kia cho hai người Xử trí.”



Kiều Sâm tiên sinh lựa chọn bao che Dạ Minh Châu, đẩy một người làm nữ vô tội đi trước nòng súng, coi như đặt dấu chấm cho chuyện này.



Lê Hương nhếch môi, ánh mắt có sóng nước lưu chuyển: “Dạ Minh Châu, vừa rồi ở trên giường cô nhất định rất ra sức ha?”



Dạ Minh Châu cứng đờ.



“Dạ Minh Châu, Kiều Sâm tiên sinh còn chưa biết chân ái của cô là Mạc Tử Tiễn nhỉ? Bởi vì bị Mạc Tử Tiễn trong hôn lễ từ hôn, cho nên cô chỉ có thể câu được Kiều Sâm tiên sinh, nếu như Kiều Sâm tiên sinh biết anh ta chỉ là cái lốp dự phòng, không biết anh ta còn có thể bao che cho cô nữa không?”



Nhắc tới Mạc Tử Tiễn, tim Dạ Minh Châu như là bị kim châm vào, còn thiếu một bước, thiếu một bước nữa thôi là cô ta gả được cho Mạc Tử Tiễn rồi.



Mạc Tử Tiễn là thiên chỉ kiêu tử, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng vô song, lại là viện sĩ trẻ tuổi nhất Đề Đô, gả cho anh là mộng tưởng cả đời của cô ta.



Nhưng bây giờ cô ta lại luân lạc tới mức hầu hạ cho loại người lỗ mãng như Kiều Sâm tiên sinh, cô ta rất không cam lòng.



“Lê Hương, mày cho rằng nói như vậy Kiều Sâm sẽ tin sao? Mày thử đi, Kiều Sâm rốt cuộc tin mày hay là tin tao.” Dạ Minh Châu bình tĩnh cười nói.



Lê Hương nhướng chân mày lá liễu: “Cho nên, cô phải phối hợp với tôi.”



“Có ý gì?” Dạ Minh Châu đã giao thủ với Lê Hương, đối với thủ đoạn sắc bén của Lê Hương cô ta rất sợ hãi, bây giờ nhìn dáng vẻ Lê Hương thần bí, cô ta nhất thời có dự cảm không lành.



Lúc này Lê Hương đi lên trước, cô đi tới trước mặt Dạ Minh Châu thấp giọng cười nói: “Cũng không có ý gì, chính là cô Lê thuốc thế nào, thì tôi sẽ làm thế ấy với cô.”



Dạ Minh Châu nhanh chóng cảnh giác, cô ta nhấc chân bỏ chạy.



Thế nhưng không còn kịp, Lê Hương phất tay một cái, thuốc bột vô sắc vô vị liền tỏa ra phía sau Dạ Minh Châu.



Dạ Minh Châu cảm thấy toi chuyện rồi, cô ta xoay người chạy, đi tìm Kiều Sâm.



Thế nhưng Kiều Sâm không ở trong phòng, không biết đi đâu.



Dạ Minh Châu dần dần cảm thấy toàn thân khô nóng, ngay cả đại não đều trở nên hỗn độn, cô ta đưa tay kéo chiếc váy trên người, muốn để mình mát hơn chút.



Lúc này cửa phòng bị đầy ra, một hộ vệ mặc áo đen đi đến.



Dạ Minh Châu nhìn về phía hộ vệ mặc áo đen kia, khuôn mặt hộ vệ rất nhanh chồng chất với khuôn mặt tuấn mỹ kia của Mạc Tử Tiễn.



“Tử Tiễn!” Dạ Minh Châu nhào đến, ôm lấy hộ vệ kia: “Tử Tiễn, là anh sao? Em rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh.”
Chương 984:



Hộ vệ kia đẩy Dạ Minh Châu ra: “Dạ tiểu thư, mong cô tự trọng.”



Bức xạ nhiệt trong cơ thể Dạ Minh Châu từng đọt nói từng đọt, mau chóng đánh phủ cô ta, hiện tại cô ta chỉ còn lại có một ý niệm trong đầu, muốn đàn ông.



Muốn đàn ông.



Hiện tại người đàn ông này còn là Mạc Tử Tiễn, là tâm tâm niệm niệm, tình xưa khó quên của cô ta, Dạ Minh Châu nhất thời cảm giác lửa dục thiêu cháy cả cô ta.



Cô ta ôm hộ vệ kia thật thật chặt, hai tay sờ soạng trên vòng hông hộ vệ kia: “Tử Tiễn, đừng đẩy em ra, em rất nhớ anh, lẽ nào anh không có chút nào nhớ tới em sao?”



Lúc này, Kiều Sâm tiên sinh và Lê Hương cùng đi qua đây, Kiều Sâm tiên sinh nói xin lỗi: “Lê tiểu thư, đều là người làm nữ kia gan to nổi lên tham niệm làm bậy với Mạc tổng, tôi đã nghiêm khắc giáo huấn người làm nữ kia rồi.”



Lê Hương câu môi: “Tra ra chân tướng là tốt rồi, khổ cực Kiều Sâm tiên sinh rồi.”



Kiều Sâm tiên sinh rất vui vẻ, anh ta che chở Dạ Minh Châu, kết án chuyện này, lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thở gấp, là vọng lại từ phòng anh ta.



Lê Hương cũng nghe thấy, mặt cô nhanh chóng lộ vẻ nghỉ hoặc: “Kiều Sâm tiên sinh, trong phòng anh có tiếng gì thế kia?”



Kiều Sâm tiên sinh nhanh chóng xông lên trước, đẩy ra cửa phòng.



Trong phòng, Dạ Minh Châu giống như con rắn nước không ngừng quấn lấy hộ vệ kia, còn anh hộ vệ lại không ngừng đây cô ta ra: “Dạ tiểu thư, mong cô buông tay, chúng ta không thể như vậy được, cô là vị hôn thê của Kiều Sâm tiên sinh mà.”



“Tử Tiễn, chúng ta đừng nhắc đến Kiều Sâm được chứ, kỳ thực em căn bản không thích hắn ta, hắn là một tên thô lỗ, ở trên giường cũng không biết tình thú gì cả. Người em yêu vẫn luôn là anh, tối nào ngủ cùng Kiều Sâm em đều ảo tưởng đó là anh, Tử Tiễn, em muốn anh!”



Kiều Sâm tiên sinh giận tím mặt, bị cắm cái sừng như vậy, mặt anh ta nhanh chóng trở nên dữ tợn, trực tiếp xông vào túm lấy Dạ Minh Châu mắng: “Con điềm!”



Ngay khi thấy được Kiều Sâm, Dạ Minh Châu trong nháy mắt thanh tỉnh, “a” một tiếng thét chói tai, cô ta hốt hoảng ôm lấy chính mình, hoảng sợ nhìn Kiều Sâm dữ tợn trước mắt, vừa rồi… Vừa rồi cô ta đã làm gì? “Kiều Sâm, anh nghe em giải thích, em… em không phải tự nguyện, em…”



“Chát” một tiếng, Kiều Sâm tiên sinh giơ tay lên tát Liễu Dạ Minh Châu.



Sự phẫn nộ của Kiều Sâm tiên sinh có thể tưởng tượng được, anh ta tìm Lê Hương vẫn còn đang thay Dạ Minh Châu chùi mông, Dạ Minh Châu nhưng lại ở trong phòng anh ta gian díu với đàn ông.



Vừa rồi lời Dạ Minh Châu nói anh ta nghe rõ ràng, Dạ Minh Châu căn bản cũng không thích anh ta, nằm dưới người anh ta còn nhớ đến thằng khác, bất kỳ thằng đàn ông nào đều không chịu nổi khiêu khích này?



Dạ Minh Châu ngã bệt xuống thảm, vô cùng chật vật, Kiều Sâm tiên sinh là một người lỗ mãng, một tát này đánh đều răng cô ta cũng lung lay theo.



“Kiều Sâm, chuyện không phải như thế, anh hãy nghe em nói…” Dạ Minh Châu nước mắt lưng tròng nhìn Kiều Sâm, còn muốn dùng mánh cũ.



Chợt Lê Hương cắt ngang lời Dạ Minh Châu, chất giọng thanh lệ mở miệng: “Kiều Sâm tiên sinh, tôi thấy Dạ tiểu thư không phải là người như thế, không bằng chúng ta hỏi thử hộ vệ áo đen này đến tột cùng xảy ra chuyện gì đi?”



Kiều Sâm tiên sinh nhìn về phía hộ vệ áo đen kia: “Mày nói!”



Hộ vệ áo đen nhanh chóng xua tay: “Kiều Sâm tiên sinh, tôi không biết gì cả, tôi vừa đến thì Dạ tiểu thư liền ở trước mặt của tôi cởi quần áo, kéo tôi lên trên giường, là cô ta câu dẫn Ai tôi.



Kiều Sâm tiên sinh vừa nghe hai mắt đã đỏ, anh ta chính là chủ nhân nơi này, hiện tại màn kịch bắt gian này thu hút mọi ánh mắt đám hạ nhân, anh ta mất hết mặt mũi.
Chương 985:

Anh ta cảm thấy chưa hết giận, tiến lên kéo lấy mái tóc dài của Dạ Minh Châu. “chan chát” lại vả Dạ Minh Châu thêm hai bàn tay: “Con điểm, mày dám cắm sừng tao, dám trêu chọc tao, lừa dối tao, mày đem tao xoay vòng vòng vui lắm phải không? Hôm nay tao nhất định phải dạy mày một trận nên thân!”

Lại thêm mấy cái tát rơi xuống, gần như muốn nửa cái mạng của Dạ Minh Châu, cô ta muốn xin tha, thế nhưng không có ai giúp cô ta.

*“Hu hu, đừng đánh mà, đau quá, Kiều Sâm, xin anh đừng đánh nữa…” Dạ Minh Châu ôm chính mình, khóc rống.

Kiều Sâm tiên sinh không còn tin cô ta nữa, anh ta ra lệnh nói: “Người đâu, mang con điềm này xuống dưới cho tôi!”

Nói xong Kiều Sâm tiên sinh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.

Vài hộ vệ áo đen tiến lên, nhanh chóng kéo Dạ Minh Châu xuống, Dạ Minh Châu vẫn còn đang giãy giụa, hai mắt cô ta đỏ bừng, oán độc đến tận cùng nhìn Lê Hương: “Lê Hương, đều do mày, do mày hại tao.”

Lê Hương toàn bộ hành trình xem cuộc vui, cô cũng không phản ứng Dạ Minh Châu, chỉ lạnh mắt thưởng thức thời khắc chật vật này của Dạ Minh Châu.

Thái độ khinh miệt này của cô chọc tức Dạ Minh Châu, Dạ Minh Châu liền chọn trúng nỗi đau của cô hung hăng đâm xuống: “Lê Hương, mày đừng đắc ý, mày bây giờ còn trúng chất độc cải đồng hoàn lão kia vẫn phải dựa vào máu của Lệ Yên Nhiên nuôi sống, mặc dù Mạc Tuân không thích Lệ Yên Nhiên, thế nhưng mỗi một lần mày uống thuốc giải đều là do Mạc Tuân bồi ngủ đổi lấy ha ha ha.”

Khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Lê Hương cũng không có biểu tình dư thừa, nhưng cô khẽ động, chằm chậm đi đến Dạ Minh Châu thấp giọng, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được nói: “Gấp cái gì, đám châu chấu bọn mày tao sẽ thu thập từng con, giải quyết mày trước, kế tiếp chính là Lệ Yên Nhiên, bây giờ tao sẽ đi tìm nó ngay để nó đến bồi với mày.”

Nói xong, Lê Hương xoay người rời đi, vạt áo khoác trên người cô xẹt qua độ cong bén nhọn trên không trung.

Sùng Văn ở cạnh nhìn, anh ta nhìn Lê Hương cứ ung dung dễ dàng cho Dạ Minh Châu hạ màn như vậy.

Hiện tại Lê Hương tràn ra một thân khí tràng bình tĩnh cường đại, Sùng Văn không có tiền đồ hai chân mềm nhũn, anh thiếu chút nữa quỳ lạy cô.

Dạ Minh Châu nhìn bóng người Lê Hương rời đi, sắc mặt cô ta thay đổi, Lê Hương lại muốn động đến Lệ Yên Nhiên, lẽ nào cô không muốn mạng của mình nữa sao? Dạ Minh Châu có một loại dự cảm rất không lạnh, cô ta cảm giác Lê Hương lại muốn khuấy động phong vân nữa rồi.

Lê Hương đi trên hành lang thì bỗng đâm phải một người, là người phục vụ kia.

Phục vụ cũng nhìn thấy Lê Hương, anh ta nhanh chóng cúi đầu, thần sắc hốt hoảng bỏ đi.

Hai người gặp thoáng qua, Lê Hương cũng không nói gì, đôi mắt sáng trong của cô nhàn nhạt xẹt qua thẻ công tác trên ngực phục vụ.

Số hiệu của phục vụ là 30.

9Lê Hương tiếp tục đi về phía trước, lúc này phía trước Lệ Yên Nhiên vội vã chạy tới.

Lệ Yên Nhiên cũng rất chật vật, Mạc Tuân đuổi cô ta đi, tự mình dâng đến cửa Mạc Tuân lại không muốn, khiến cô ta nghĩ lại quãng đời của mình.

Bây giờ nghe tin Kiều Sâm tiên sinh bắt gian Dạ Minh Châu tại trận, lòng cô ta nóng như lửa đốt, cô ta và Dạ Minh Châu bây giờ là trên cùng một thuyền, Dạ Minh Châu ngã, cô ta liền tràn ngập nguy cơ rồi.

Lúc này Lệ Yên Nhiên cũng nhìn thấy Lê Hương, bước chân cô ta dừng lại.

“Lê Hương, lại là mày, mỗi một lần mày xuất hiện đều không có chuyện gì tốt, có phải là mày hãm hại Dạ Minh Châu không?” Lệ Yên Nhiên nhanh chóng ép hỏi.

Lê Hương đã đi tới, cô chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng: “Không sai, chính tôi bày kế Dạ Minh Châu, hiện tại tôi cho cô biết rồi, cô có thể làm gì tôi?”
Chương 986:

Lê Hương trắng trợn khiêu khích, rất liều lĩnh, Lệ Yên Nhiên bị một kích như thế, tức đến run cả người.

Lê Hương không nhìn cô ta nữa, nhấc chân đi.

“Lê Hương, mày không được đi, hôm nay tao với mày phải nói rõ ràng!” Lệ Yên Nhiên đuổi tới.

Lê Hương dĩ nhiên nghe được tiếng bước chân đuồi theo phía sau, Lệ Yên Nhiên đã mắc câu.

Lê Hương biết Sùng Văn và Thượng Võ vẫn theo mình, cô ta căn bản cũng không có biện pháp ra tay, lúc này cô nhanh chóng quẹo vào khúc cua, vào phòng vệ sinh nữ.

“Lê Hương, mày không được đi!” Lệ Yên Nhiên cũng đi theo vào toilet.

Lê Hương nhanh chóng khóa trái phòng vệ sinh nữ lại .

Lệ Yên Nhiên thấy Lê Hương có hơi thần bí, cô ta nghỉ ngờ nói: “Lê Hương, mày làm cái gì?”

Lê Hương ngước mắt nhìn Lệ Yên Nhiên, sau đó vươn bàn tay nhỏ: “Đưa điện thoại của cô cho tôi mượn.”

“Lê Hương, mày buồn cười nhở? Quan hệ giữa tao với mày là thế nào, tao dựa vào cái gì phải đưa điện thoại cho mày mượn, tao…”

Lệ Yên Nhiên còn chưa nói hết, Lê Hương trực tiếp kéo lại cánh tay Lệ Yên Nhiên, động tác nhanh chóng từ trên người Lệ Yên Nhiên rút điện thoại ra.

Lệ Yên Nhiên bối rối, cô ta hoàn toàn không ngờ Lê Hương sẽ trực tiếp động thủ, cô ta muốn cướp lại di động, nhưng ngón tay Lê Hương khẽ động, dùng sức đè xuống huyệt vị của cô ta, toàn thân Lệ Yên Nhiên tê rần, không còn một chút sức.

Lê Hương một tay bắt lấy tay Lệ Yên Nhiên, một tay khác nhanh chóng bấm hotline của làng du lịch, ánh đèn phòng vệ sinh tỏa xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc của cô, tản ra tia sắc bén kinh tâm động phách.

Hotline rất nhanh đã thông, Lê Hương mở miệng nói: “Chuyển máy đến nhân viên 309.”

Rất nhanh, hotline bên kia chuyển đến nhân viên 309, giọng người phục vụ kia truyền tới: “Chào cô, tôi là nhân viên số 309, rất vui được phục vụ cô, xin hỏi có thể giúp gì cho cô ạ?”

Mi mắt tinh xảo như tranh vẽ của Lê Hương lộ ra vài phần lạnh lùng: “Chủ tử của anh đâu?”

Người phục vụ kia im lặng vài giây: “Tôi nghe không hiểu cô đang nói gì.”

“Lúc anh cầm rượu đỏ tiến vào, tôi thấy thân thể anh nhẹ như chim yến, võ công phi phàm, đừng phí thời giờ nữa, chủ tử của anh Thất công tử đâu, hoặc là nói, Tô Hi đâu?”

Lệ Yên Nhiên hoàn toàn nghe không rõ Lê Hương đang nói cái gì, huyệt đạo của cô ta bị đè xuống, đau quá, cô ta chỉ có thể giãy giụa: “Lê Hương, mày buông tao ra!”

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa “rầm rằm rằm”, Sùng Văn vẫn luôn đi theo Lê Hương, nhưng Lê Hương mang theo Lệ Yên Nhiên thoắt cái vào phòng vệ sinh nữ khiến anh ta bất ngờ.

Tất cả phát sinh quá nhanh, động tác Lê Hương quá nhanh quá mạnh, giết Sùng Văn bất ngờ không kịp trở tay, hiện tại trong lòng Sùng Văn đã vang lên tiếng chuông cảnh báo, anh ta biết đã xảy ra chuyện.

Nhất định đã xảy ra chuyện.

Sùng Văn xoay người chạy, đi tìm Mạc Tuân.

Trong phòng rửa tay, Lê Hương biết thời gian của mình hữu hạn, nên cô không định vòng vèo với tên 309 này, trong khoảng thời gian này cô vẫn yên lặng, không có bất kỳ động tác nào cũng là bởi vì cô đang đợi một người, là một người rất quan trọng, người này chính là… Tô HiI Cô đến làng du lịch này, chính là cho Tô Hi cơ hội thừa lúc vắng xông vào, nếu như Tô Hi là một người thông minh, có thể phối hợp hoàn mỹ với cô.

Quả nhiên, Tô Hi không để cô thất vọng.
Chương 987:

Khi phục vụ 309 cầm rượu đỏ bình xuất hiện, cô liền biết đây là Tô Hi.

Bên kia truyền đến giọng tên phục vụ: “Lê tiểu thư, chủ tử nhà tôi vẫn nói cô không phải là người tầm thường, cô quả nhiên thông tuệ.”

“Cám ơn nhiều, chuyển lời cho chủ tử nhà anh, bảo anh ấy tới đón tôi.”

Lê Hương cũng không nói Tô Hi đón cô ở đâu, dù sao cho dù rời khỏi làng du lịch này, bên ngoài còn có thế lực hai nhà Mạc Lệ cùng Thượng Quan Đằng nhìn chằm chằm, cô muốn xem thử rốt cuộc Tô Hi dùng cách gì từ gọng kìm hai phía này đón cô đi được, cô cũng không nói gì mà trực tiếp cúp điện thoại.

Thả di động lại về túi Lệ Yên Nhiên, cô buông Lệ Yên Nhiên ra.

Cảm giác đau đớn cả người Lệ Yên Nhiên như vậy trong nháy mắt lui sạch, cô ta nhìn một chút cổ tay mình, đã bị Lê Hương túm đỏ.

Không nghĩ tới Lê Hương này hung hăng như thế, dĩ nhiên động thủ với cô ta.

Lệ Yên Nhiên nỗi trận lôi đình, cô ta vô cùng căm hận oán độc nhìn Lê Hương: “Lê Hương, mày đến tột cùng muốn làm gì, vừa rồi mày cầm điện thoại của tao gọi cho ai?”

Lê Hương chẳng buồn liếc đến Lệ Yên Nhiên, cô trực tiếp tự tay mở ra cửa phòng vệ sinh, đi ra ngoài: “Mạc Tuân động tay động chân với điện thoại tôi, tôi không liên lạc với bên ngoài không được, cho nên vừa rồi mượn điện thoại cô dùng một lát.”

Cái gì? Lệ Yên Nhiên cũng mơ hồ đã nhận ra Lê Hương khác thường: “Lê Hương, mày tưởng mày có thể lừa anh Tuân sao? Tao sẽ mách anh ấy.”

Lê Hương dừng bước, hiện tại cô dừng ở trên cầu thang, nơi đây rất nguy hiểm, trật chân một cái liền lập tức té xuống.

Đôi mắt sáng của Lê Hương rơi trên mặt Lệ Yên Nhiên: “Tôi đã nói cho cô biết, chẳng lẽ còn sợ cô nói cho Mạc Tuân?”

“Mày?

Lệ Yên Nhiên tức chết, cô ta hoàn toàn không biết hiện tại Lê Hương đang có ý gì, cô ta giống như con cờ trong tay Lê Hương tùy ý trêu đùa.

Kỳ thực suy cho cùng, Lê Hương vẫn là ỷ vào tình yêu của Mạc Tuân với cô.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lệ Yên Nhiên bởi vì ghen ghét mà trở nên vặn vẹo, cô ta hung tợn nhìn chằm chằm Lê Hương: “Lê Hương, mày đừng đắc ý, anh Tuân chẳng mấy chốc sẽ nhìn thấu gian kế của mày, anh Tuân sẽ hiểu chỉ có tao mới thực sự yêu anh ấy, tao sẽ đợi anh Tuân, anh Tuân sớm muộn cũng có một ngày sẽ yêu tao!”

Lê Hương không có biểu cảm gì, cô giơ tay lên nhỏ bé vén một lọn tóc ra sau tai: “Ò, thật không?”

Bởi vì động tác vuốt tóc này của cô, làn váy trắng khẽ lộ ra, lộ ra cỗ trắng trong kia vài cái rất sâu ô mai ấn.

Lệ Yên Nhiên thấy được dấu hôn trên người Lê Hương, sắc mặt cô ta biến đổi: *Lê Hương, mày ngủ với anh Tuân?”

Lê Hương nhìn Lệ Yên Nhiên, trong tròng mắt nhuộm vài phần ý cười nhưng chưa đạt đến đáy mát: “Lệ Yên Nhiên, cô rất hâm mộ nhỉ? Người đàn ông cao cao tại thượng giống như Mạc Tuân, một thân khí chất sang trọng kiêu căng cắm dục kia, anh ấy chắc hay vào trong mộng xuân của cô lắm?”

Lê Hương khoe khoang thành công cho kẻ thất bại Lệ Yên Nhiên này nhìn, Lệ Yên Nhiên tức muốn hộc máu, nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại, cười đắc ý nói: “Lê Hương, mày đắc ý cái gì, mày quên đoạn video tao gửi mày rồi hả, tao đã ngủ với anh Tuân.”

“Đêm đó anh Tuân rất tốt với tao, làm rất mãnh liệt, Lê Hương, cái này cũng phải cám ơn mày, có phải chất độc kia của mày sắp phát tác lại rồi không? Vậy anh Tuân lại sắp ngủ với tao nữa rồi.”

Bình Luận (0)
Comment