Nghịch Thần Ký

Chương 111

Trần Tinh không dài dòng nữa mà bắt đầu nhảy xuống phía dưới, hắn thử hết lần này tới lần khác, tìm kiếm rất lâu đều không có kết quả, ôm tâm lý may mắn nhưng không thể tránh khỏi có chút thất vọng.

Nếu thật sự có bảo vật thì cũng không đơn giản để tìm vì hắn hoàn toàn không biết bảo vật đó là gì, hình dáng ra sao, chỉ là có cảm giác như là mọi chuyện lạ đều bắt nguồn từ cái lần hắn đánh vỡ cánh cửa thiên đạo kia, nếu thật như vậy thì cũng có thể lý giải vì sao có nhiều việc thần kỳ như vậy, có thể các bảo vật này đến từ một thế giới khác do sinh ra linh tính nên thông qua kẻ hở rơi xuống nơi này, ai biết được có hay không một số pháp bảo có thể giúp hắn trâu bò hơn nữa?

-An Cách Nhĩ, ngươi tới nơi này làm gì thế? Bọn họ là ai?

An Cách Nhĩ chính là tên của người dẫn đường cho đám người Trần Tinh, còn người nói là một ông lão độ khoảng 60-70, thời chiến tranh mà có thể sống đến mức này là cũng xem như là những người lớn tuổi nhất rồi. Điều kỳ là là ông lão này theo hắn thấy thì sức khoẻ vẫn rất tốt, đi đứng không cần sử dụng quải trượng chống đỡ, trên tay còn cầm cần câu cùng một con cá lớn độ khoảng 2-3 kg.

-Nạp Cách thúc khoẻ? Bọn họ là khách của Đại hãn nên ta dẫn họ đi tham quan đấy mà, thúc hôm nay chỉ bắt một con thôi sao? Sao không bắt thêm vài con để bồi bỏ cho cháu nội? Haha

Ông lão gọi Nạp Cách hướng về đám người bọn họ gần đầu rồi nhìn về phía thanh niên dẫn đường haha cười nói

-Một con là đủ rồi, chúng ta sống nơi khắc nghiệt này nhất định phải biết tiết kiệm tài nguyên, nếu không phải trời giáng điềm lành tạo cho chúng ta một con sông lớn như vậy thì làm gì con cháu được hưởng tới bây giờ? Nhưng không có gì là bền vững mãi mãi, cho nên nhất định phải dạy bọn nhỏ luôn luôn ghi nhớ tiết kiệm. Thôi ta di trước đây, thằng nhóc ngươi dẫn khách Đại hãn tham quan tiếp đi.

Ông lão nói xong rồi gật đầu chào hỏi cáo từ mọi người, cho đến khi đi nụ cười trên mặt lão vẫn không tắt, Trần Tinh tỏ ra hiếu kỳ về đoạn đối thoại của hai người vừa rồi? Hắn nói

-An Cách Nhĩ bằng hữu, giữa thảo nguyên mênh mông này còn có con sông nữa sao?

Người này cười trả lời

-Đúng đúng, cũng nhờ con sông này mà chúng ta đỡ hơn trong việc sinh hoạt, ngài có muốn đi tham quan chỗ đó không? Để ta dẫn đường cho, ngay phía trước thôi.

Trần Tinh thầm mắng mình hồ đồ, hắn cứ nghĩ thảo nguyên sẽ không có sông, cho nên chỉ yêu cầu tìm các hồ nước, hèn gì tìm mãi mà không có là đúng rồi. An Cách Nhĩ dẫn đám người đi khoảng 800m leo lên một ngọn đồi tầm trung, đứng trên đó nhìn xuống là một con sông uốn lượn như con rồng đang ẩn mình vậy, chiều dài khoảng 5km chiều rộng khoảng 40m, hai bên bờ sông có thể bắt gặp người đang câu cá các loại...

Trần Tinh khi nhìn thấy cảnh này cũng thầm nghĩ

-Chắc chắn là nơi này..

Sau đó không đợi An Cách Nhĩ lên tiếng mà hắn đã đi về phía trước.

Đứng bên bờ nhìn dòng nước chảy lăn tăn gợn sóng, làn gió mát thổi qua giữa một khung cảnh thảo nguyên êm đềm và nhẹ nhàng, lòng hắn chợt cảm thấy thật yên bình. Có điều Trần Tinh đến nơi này không phải để ngắm cảnh, hắn nhanh chóng tập trung tinh thần thử cảm ứng xung quanh có gì khác thường hay không, hắn tin chắc chỗ này có ẩn chứa một bí mật nào đó, Trần Tinh ngồi xổm xuống đưa tay hớt một chút nước sau đó quan sát nó, kiểm tra thấy nó không có vấn đề gì nên uống một hớp, một chút nước vào miệng Trần Tinh hai mắt liền toả sáng, đã quá quen thuộc với linh khí cho nên hắn dễ dàng nhận ra trong một chút nước này có chứa linh khí dù nó cực kỳ ít ỏi, người uống nước đường dù ít đường thì khi uống vẫn cảm thấy ngọt hơn nước lã.

Như vậy mọi chuyện cũng đã có câu trả lời, người Mông Cổ sở dĩ có thể xưng bá thành lập đế quốc hùng mạnh có lãnh thổ rộng lớn trải dài Á - Âu cũng là do sử dụng nguồn nước có chứa linh khí này, nó làm cho bọn họ có sức khoẻ, tinh thần,... Tốt hơn người bình thường, tập hợp các yếu tố này lại dĩ nhiên sức chiến đấu của bọn họ cao hơn hẳn các binh lính nước khác. Còn vật gì làm cho dòng nước chứa linh khí thì Trần Tinh không biết và có lẽ đây là thứ hắn muốn tìm.

-Thi Vũ, Niệm Từ, tiểu Chu, 3 người các ngươi ở nơi này chờ ta, ta xuống dưới dò xét một lát sẽ trở lại.

Đã quá quen thuộc với hành động kỳ lạ của Trần Tinh nên 3 người không hỏi nhiều, Hoàng Dung ở một bên cảm thấy hắn không nhắc đến mình cứ như là người thừa trong lòng cảm thấy khó chịu nên cũng không thèm mở miệng.

Trần Tinh lao xuống dòng nước, lần này cảm giác hoàn toàn khác hẳn so với các lần trước, tinh thần chẳng những không cảm thấy khó chịu bởi sức ép mà lại cảm thấy thoải mái như cá gặp nước, chỉ có thể diễn tả cảm giác bằng hai từ sảng khoái.

Cho dù đã khẳng định được bảo vật là ở dưới con sông này nhưng muốn tìm chính xác không phải chuyện đơn giản, hắn cứ như một người bị lạc giữa hoang mạc trên đường tìm nguồn nước vậy, không xác định được phương hướng trong khi thị giác, thính giác, khứu giác xúc giác, vị giác đều bị hạn chế. Chỉ còn lại là cảm giác mà thôi. Nhưng trong cái rủi có cái may, may mắn ở đây là hắn còn có thể cảm ứng cường độ linh khí toả ra, giống như cứ đi theo mùi hương toả ra thì sẽ tìm được thức ăn vậy.

Trần Tinh cứ thế lặn xuống sâu dưới dáy, hắn hiện tại ở khúc nào của con sông cũng không biết chỉ là đi theo nơi toả ra linh khí mạnh nhất mà đi thôi.

Đang lúc tìm kiếm bảo vật thì cảm giác nguy hiểm ập tới, Trần Tinh nhanh chóng nghiêng người né tránh, một vệt bóng đen to lớn xẹt qua, hắn nhìn rõ ràng là một con trăn, dù cho đã gặp sinh vật này không biết bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn cảm thấy ớn lạnh trước hình dáng của nó, thật sự không khoa trương bởi vì nó rất lớn, nếu như ở thời hiện đại thì có khi nó được nhầm lẫn với sinh vật cổ truyền thuyết nữa, là một loài động vật máu lạnh nên con trăn này săn mồi theo bản năng, lần thứ nhất tấn công không thành nó nhanh chóng quay đầu và hả miệng như muốn nuốt trọn hắn vào vậy, thâm hình uốn éo luôn tìm cách quấn chặt Trần Tinh mỗi lần không nuốt hắn vào được, mặc dù trong nước Trần Tinh bị hạn chế nhưng điều đó cũng không làm hắn cảm thấy bối rối, ban đầu có hơi bất ngờ nhưng khi đã xác định con trăn này cũng chỉ là một loài bò sát, dù có to lớn nhưng lại không phải đối thủ của hắn, Trần Tinh nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, gương mặt hắn cũng biểu hiện lạnh lùng trở lại, trong bất kỳ trường hợp nào cần một cái đầu lạnh mới có thể giải quyết những chuyện không mong muốn xảy ra.

Muốn giải quyết con trăn này có nhiều cách nhưng hiệu quả nhất vẫn là Lục Mạch Thần Kiếm, sát thương cao lại không gây kinh động mọi người tránh cho bọn họ lo lắng, Trần Tinh tay liên tiếp bắn ra kiếm khí vị trí chính là mi tâm của con quái vật này, kiếm khí vừa xuyên thủng, mọi hoạt động của nó cũng ngưng hẳn.

Điều bất ngờ xuất hiện, không hề có một giọt máu nào chảy ra, mà cả con trăn vỡ thành từng mảnh rồi tan biến như chưa từng xuất hiện, Trần Tinh ngây người trong chốc lát, đang trầm tư suy nghĩ có nên tiếp túc dò xét nữa hay không thì bất thình lình cảm giác nguy hiểm lần nữa xuất hiện, lần này không

phải là con trăn mà là một con có phần dữ tợn hơn nhiều, chính xác là một con quái vật có phần giống cá sấu tiền sử, làn da nó cứng rắn tới nổi kiếm khí của Trần Tinh không thể để lại một bệt xước trên đó.

Trong lòng hắn nổi lên gợn sóng, ngàn câu hỏi tại sao luôn quanh quẩn, tại sao nơi này lại xuất hiện nhiều như vậy quái vật to lớn như vậy mà người dân ở đây lại không nhắc tới một lời? Hơn thế nữa là còn có nhiều người như vậy câu cá? Rốt cuộc tại sao?

Trần Tinh cảm giác bất lực, hắn không thể làm gì ngoại trừ né tránh cùng tấn công yếu ớt? Sau khi đã xác định không có cách nào có thể giải con cá sấu này hắn quyết định chạy lên bờ tìm kế sách lại.

Không dây dưa dài dòng Trần Tinh quyết định thật nhanh, điều lạ lùng ở đây là con cá sấu này chỉ đuổi một đoạn thì mất hút phía sau như chưa từng tồn tại, hắn lên bờ thì xem vị trí cũng chính là đoạn giữa khúc sông, có thể nhìn thấy đám người phía xa xa đứng chỗ ban đầu lúc lặn xuống.

Vận nội lực hong khô quần áo, sau đó Trần Tinh bay về phía dám người trong sự tò mò của bọn họ hắn nhìn về phía An Cách Nhĩ rồi hỏi

-Cách Nhĩ bằng hữu, mọi người sống ở đây lâu rồi có trường hợp nghe nói sông này từng xuất hiện quái vật không?

An Cách Nhĩ đờ người ra rồi khó hiểu nhìn Trần Tinh, y nói

-Đại nhân? Ngài nói gì tiểu nhân không hiểu? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?

Trần Tinh nhìn biểu hiện của An Cách Nhĩ không phải đang diễn trò nên cũng cảm thấy càng khó hiểu. Hắn không hỏi tiếp nữa

-Không có gì, ta chỉ hiếu kỳ một lát thôi. Chúng ta trở về thôi.

An Cách Nhĩ gãi gãi đầu rồi cũng đi phía trước dẫn đường. Hoàng Dung nhanh trí nhất, nhận thấy sự việc không đơn giản nên ghé vào người Trần Tinh dò hỏi

-Vừa rồi, phía dưới ngươi gặp chuyện gì không đúng sao?

Đang lúc trầm tư suy nghĩ thì mùi thơm xông vào mũi làm Trần Tinh cũng không thể nào tập trung. Hắn cũng không dự định chìm đắm mãi trong một vấn đề mà mình không thể nào hiểu được.

-Vừa rồi, ở dưới đó ta gặp chuyện rất lạ...

Trần Tinh bắt đầu đem đầu đuôi câu chuyện kể lại một lần cho Hoàng Dung nghe, với sự thông minh của nàng ai biết đâu được sẽ giúp hắn tìm ra nguyên nhân?

Hoàng Dung nghe xong thì mắt mở lớn, nếu không phải nàng biết tính cách hắn không phải hay nói đùa thì cho rằng Trần Tinh đang lừa mình. Từ trước tới giờ nàng mới tận tai nghe chuyện lạ lùng như vậy. Nhận thấy Hoàng Dung cũng không biết chuyện gì xảy ra nên hắn cũng không làm phiền nàng mà nhanh chóng trở lại tìm kiếm Thiết Mộc Chân để dò hỏi.

Con dân dĩ nhiên là những người bù nhìn nhất, những việc lớn ảnh hưởng đến lợi ích của những kẻ cầm quyền hoặc đất nước thường sẽ bị bọn họ che giấu lại. Cho nên An Cách Nhĩ tỏ vẻ không hiểu khi Trần Tinh hỏi, hắn tìm một bình lính và được dẫn đến trướng bồng của Thiết Mộc Chân.

-Phụ thân, người tại sao lại làm như vậy? Bọn họ thân phận không rõ vì sao có thể để bọn họ đi xung quanh lãnh địa chúng ta được? Lỡ là gián điệp thì phải làm thế nào?

Một giọng nói trầm ổn vang lên, Trần Tinh vén trướng bồng vào trong. Thiết Mộc Chân cùng con của y nhanh chóng hướng hắn nhìn lại.

Hắn còn chưa kịp nói gì thì người này liền mở miệng miệt thị trước.

-Hừ, ta còn tưởng là người có ba đầu sáu tay gì, chỉ là một tên ốm yếu bệnh hoạn này? Phụ thân, có phải người đã già nên gan cũng trở nên nhỏ?

-Câm mồm cho ta, khụ khụ khụ.....

Thiết Mộc Chân mặt đỏ lên vì tức giận, người này chỉ hừ một tiếng rồi cũng không nói nhiều nữa.

Nếu so vẻ ngoài thì y nói không sai, Trần Tinh thấp hơn người này cả cái đầu, cơ bắp thì không cần phải nói, nhưng thực lực không thể đánh giá bằng bề ngoài được. Trần Tinh cũng không muốn so đo với kẻ đã yếu hơn mình mà còn tự cao tự đại, hắn nhìn về Thiết Mộc Chân rồi hỏi

-Đại hãn, ta rất cảm kích về sự tiếp đãi nhiệt tình của ngài, phong cảnh nơi này rất đẹp, ta rất thích, có điều vừa rồi xảy ra một chuyện vô cùng kỳ quái làm ta quyết định đến đây hỏi cho rõ nguyên nhân là đâu.

Thiết Mộc Chân cũng thả lỏng không ít kho thấy Trần Tinh không nổi bão, ông ta nhanh chóng tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi

-Không biết bằng hữu có điều gì cảm thấy điều gì kỳ quái?

-Hừ, có chuyện gì kỳ quái cũng là việc trong đất nước của ta, không đến phiên người ngoại tộc như ngươi lên tiếng chất vấn?

Thấy Trần Tinh không nói gì đến chuyện vừa rồi người này liền được nước lấn tới, ức hiếp kẻ yếu, sợ sệt người mạnh đó là thiên tính bản năng của tất cả mọi sinh vật, và người này nhận định, Trần Tinh là kẻ yếu trong mắt y, và có thể tuỳ ý ức hiếp, nhưng y quên một điều rằng, chuyện gì cũng có điểm dừng, trâu rừng sợ sư tử nhưng một khi tức nước vỡ bờ thì cỡ nào cũng súc như thường.

Trần Tinh ánh mắt híp lại, chỉ trong tích tắc, âm thanh vèo nhẹ vang lên thì bóng dáng hắn cũng đã xuất hiện trước mặt Truật Xích, Truật Xích chính là tên của người này và y cũng chính là con trai trưởng của Thành Cát Tư Hãn.

Bề ngoài to con hơn không có nghĩa là thực lực mạnh hơn, Trần Tinh một tay bóp lấy cổ Truật Xích nhấc bổng y lên không trung, tâm trạng hắn không được tốt mà còn gặp kẻ có địch ý với mình thì việc gì phải nhịn nữa?

-Bằng hữu, xin thủ hạ lưu nhân, khụ khụ...

Bên trong trướng bồng cũng chỉ có mấy người Trần Tinh cùng hai cha con Thiết Mộc Chân nên vừa nghe tiếng la của ông ta một đám người liền xông vào, trong đó có cả Đà Lôi cùng Hoa Tranh, chính là 2 người ban đầu trong đội ngũ bao vây bọn họ. Thấy cảnh này Hoa Tranh cũng lên tiếng cầu xin, không ai dám tiến lên động thủ giải cứu cho Truật Xích. Nhiệt độ bên trong trướng bồng bắt đầu hạ thấp dần

-Ngươi có phải cảm thấy hiện tại mình rất trâu bò?

Truật Xích bị Trần Tinh sử dụng Cửu Âm Hàn Thi Trảo phong bế tất cả huyệt đạo làm y cả người căng cứng không thể cử động, khuôn mặt cũng trở nên tái mét đi vì không thể thở.

Một bài học như vậy cũng đã đủ, câu hỏi không cần trả lời cũng chỉ để xem như giải toả bực bội thôi, hắn cũng không hứng thú ức hiếp kẻ yếu hơn mình.

Trần Tinh hừ một tiếng rồi thả lỏng tay, Truật Xích cả người té xuống liên tục co giật, chẳng những bị thiếu oxy để thở mà còn bị sốc nhiệt, miệng sùi bọt mép như chó chết một dạng, nói chung là rất thảm.

Thiết Mộc Chân chỉ có thể sai người đem y ra rồi phât tay ý bảo mọi người ra ngoài. Ông ta nhìn về phía Trần Tinh và hỏi.

-Bằng hữu, cảm ơn ngươi đã thủ hạ lưu tình. Không biết vừa rồi ngươi có gì cảm thấy khó hiểu?

Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng thái độ của Thiết Mộc Chân với đứa con này của mình cũng không phải tốt lắm, hèn gì Truật Xích bị đưa đến Tây Vực trấn thủ và phải chịu nhường ngôi vị cho đứa em của mình.

Trần Tinh không muốn xen vào chuyện cá nhân gia đình y, hắn cũng nhanh chóng lấp liếm kiếm cớ

-Xin lỗi, vừa rồi ta cũng có hơi mất bình tĩnh nên ra tay có phần quá đáng, đại hãn cũng đừng chấp nhất.

Dừng một chút sau đó hắn tiếp tục nói

-Vừa rồi ta được An Cách Nhĩ dẫn đi tham quan rất nhiều nơi, khi ta nghe nói đến trên thảo nguyên mênh mông này lại có một con sông, trong lòng hiếu kỳ nhịn không được nên đã đi đến đó, dòng nước trong xanh làm ta cảm thấy nhất định phải thử cảm giác đắm chìm trong đó. Mọi chuyện phát sinh từ đây, phía dưới ta gặp một con quái vật, là loài trăn khổng lồ nhưng rất may là ta có thể giải quyết nó, thế nhưng sau đó lại xuất hiện một con cá sấu khổng lồ. Ta không thể làm gì khác hơn là phải quay lên bờ. Như vậy, Đại hãn, trong con sông này có quái vật như vậy ngài không hay biết gì sao?
Bình Luận (0)
Comment