Nghịch Thần Ký

Chương 114

Trên đường trở về, Trần Tinh cũng đem dự định của mình nói cho 3 nữ nghe. Hoàng Dung từ khi tỉnh dậy cũng không nói lời nào, nói chung là tính cách có phần cải biến, Thi Vũ đương nhiên nhìn ra điều gì đó nhưng vẫn không nói và xử sự như bình thường, nàng hiếu kỳ về Cổ Mộ mà Trần Tinh nói

-Phu quân~ không nghĩ tới chàng từ trong ngôi mộ chui ra a? Giống như ma vương xuất thế tai hoạ nhân giang đúng không?

Trần Tinh lắc đầu cười nói

-Gần đúng như vậy, ta nằm trong quan tài cả trăm năm rồi mới tỉnh lại, gieo hoạ nhân gian hay không ta không biết nhưng nhất định gieo hạt nàng trước.

Niệm Từ một bên nghe hắn nói khuôn mặt cũng đỏ lên, Thi Vũ thì nguýt "chán ghét" rồi cũng trốn sang một bên. Ánh mắt có phần chờ mong. Xem ra từ thiếu nữ trở thành nữ nhân rồi tâm sinh lý sẽ tự động sinh ra mong muốn làm mẹ.

Hành trình từ nội mạc trở về Trung Nguyên diễn ra rất êm đềm, cưỡi ngựa xem hoa ngắm trăng dưới nước, rất ư là nhàn hạ. Dựa theo lộ tuyến thì cũng chỉ còn 1 ngày nữa là sẽ đến núi Chung Nam.

Trong mấy ngày này Hoàng Dung càng ngày càng ít nói, ban đầu còn trả lời hắn vài câu, nhưng về sau thì nàng lại im lặng hẳn, không nói chuyện với bất cứ ai, hắn thấy như vậy có phần không ổn nhưng cũng không thể nào đọc được suy nghĩ trong đầu nàng, hắn phải đành hỏi thẳng

-Dung nhi, cô có muốn trở về nhà không? Nếu cô cảm thấy ở lại đây không thoải mái có thể rời đi.

Hoàng Dung nghe được Trần Tinh nói cũng im lặng trông chốc lát, sau đó nàng lắc đầu và nói

-Không cần, ta đã quyết định đi theo ngươi nhất quyết sẽ không hối hận, chỉ là ta cần thời gian thích ứng.

Trần Tinh xoa đầu nàng rồi nói

-Cô có tấm lòng lương thiện, điều này rất tốt, nhưng Ở một thế giới đầy rẫy giết chóc và lừa gạt thì nó lại là con dao hai lưỡi đẩy cô vào hố sâu vạn trượng không có lối thoát.

Hoàng Dung ngẩng đầu lên, nàng không nói gì nhưng hắn biết cơ bản là nàng không hiểu, Trần Tinh tiếp tục nói

-Cô có phải cảm thấy ta rất tàn nhẫn không? Có thể nhìn thương sinh bánh tính chịu khổ lầm than mà không ra tay cứu giúp? Cô không nói nhưng trong lòng ắt sẽ nghĩ như vậy chứ?

Hoàng Dung cúi đầu im lặng, từ chối cho ý kiến. Hắn chỉ có thể tiếp tục độc thoại

-Ta không phải thánh nhân hoàn mỹ vô khuyết, cũng không phải anh hùng người người kính ngưỡng, lại càng không phải con dân nước Tống vì sao phải ra sức bảo vệ nó? Trong khi đó đất nước của ta, người dân trong nước cũng từng chịu cảnh lầm than mà các người mang lại? Công bằng sao? Tàn nhẫn sao? Ta không muốn khoáy sâu thêm nữa vấn đề này, bởi vì thực lực mới là thứ quyết định tất cả. Thứ mà ta hiện tại truy cầu vượt xa nhận biết của cô. Nha đầu, cô hiện tại là người của ta thì ta cũng nói cho cô sự thật.

Hoàng Dung bị lời nói của Trần Tinh, nàng lựa chọn không phản bác, cho dù nàng có ý muốn phản bác nhưng nghĩ lại cũng không có ích gì nên cũng đành im lặng, hắn tiếp tục

-Thế giới này rất nhỏ bé, cô biết sao? Ở đây, một người có thể sống bao lâu? 100 năm? hay 200? Nhưng ở ngoài kia, con người có thể sống hàng trăm vạn năm, có khi còn trường sinh bất tử. Cô tin sao?

Hoàng Dung bình thản mở miệng

-Nếu đúng như ngươi nói tại sao ngươi không tới nơi đó mà còn ở đây làm gì?

Giọng điệu xem ra đương nhiên là không tin tưởng hắn nói, Trần Tinh không cảm thấy phiền mà tiếp tục nói

-Không phải ta không muốn tới đó, vấn đề là ta không tìm ra cách rời đi nơi này, hơn trăm năm trước, ta một lần đánh vỡ lá chắn thiên đạo, kết quả trọng thương phải ngủ say trăm năm mới có thể tỉnh lại, hiện tại thực lực của ta còn yếu hơn lúc đó và ta vẫn đang tìm cách đi tới nơi ta nói đây. Không giấu gì cô, từ đâu ta có ý với cô chỉ vì muốn cô nghĩ cách giúp ta rời khỏi nơi này mà thôi, mặc dù xuất phát là vụ giao dịch nhưng hiện tại chuyện đã đến nước này thì cô cũng không còn lựa chọn nữa. Khi một người càng sống lâu thì càng có cách nhìn nhận sâu sắc hơn về cuộc sống này, bản thân cô lương thiện, nhưng vấn đề là thực lực cô không đủ, như thế cô chẳng thể giúp được bất cứ ai, nếu như cô mạnh hơn thì tình thế sẽ khác, chẳng những cô có thể quyết định vận mệnh của mình còn có thể giúp đỡ những người cô cho là cần giúp. Hiện tại, điều cô nên làm chính là gạt bỏ tất cả chướng ngại, vướng mắc của bản thân và tập trung vào việc gia tăng thực lực đi. Cô thấy sao? Dằn vặt tự trách rồi buông xuôi hay là đứng lên đương đầu chiến đấu để đạt được lý tưởng?

Trần Tinh không đợi nàng trả lời mà đứng dậy đi đến bên cạnh Thi Vũ cùng Niệm Từ giới thiệu phong cảnh một chút. Hắn không thể không nói sự thật, cho dù Hoàng Dung có tin hay không thì hắn sớm muộn cũng phải nói ra điều này, quan trọng hơn là để nàng chuyên tâm vào việc tu luyện thay vì phải ám ảnh về chuyện chiến tranh Tống-Mông.

......

Một bên trên đường lên núi Thi Vũ nhìn phong cảnh xung quanh nhịn không được cảm thán

-Nơi này là núi Chung Nam sao? Thật đẹp, chỉ muốn ở lại đây vui chơi mỗi ngày, a..đau.

Nàng nói được một nửa thì bị Trần Tinh cốc đầu, hậm hực bịu môi Thi Vũ tỏ vẻ bất mãn, hắn thấy vậy cũng cười nói

-Nàng đó, Suốt ngày lo chơi, không lo chú tâm vào việc tu luyện, không phải ta đã nói rồi sao? Sau này nếu có nguy hiểm gì còn có thể tự bảo vệ bản thân. Không phải lúc nào ta cũng ở bên cạnh nàng được.

-Biết rồi....hừ, ta đi trước đây..

Trần Tinh chỉ có thể lắc đầu rồi nhìn về phía Niệm Từ, hắn nói

-Niệm Từ, Bồng Lai Sinh Sinh Quyết nàng tu luyện đến đâu rồi? Có chỗ nào không hiểu không?

Mục Niệm Từ nghe hắn hỏi cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng ngẫm nghĩ một lúc mới đưa ra thắc mắc.

-Bồng Lai Sinh Sinh Quyết là một công pháp đạo gia, muội mới tiếp xúc với khái niệm này nên cũng không hiểu rõ, Đạo thật chất là gì?

Trần Tinh cũng suy tư một lúc rồi trả lời

-Đạo đơn giản chính là một khái niệm. Có người nhận định nó là căn nguyên của vũ trụ, vĩnh hằng bất biến, nhưng theo ta Đạo thật chất chỉ là biểu thị hướng đi của bản thân mà thôi. Thí dụ như việc ta đặt ra mục tiêu một ngày kiếm được 10 lượng vàng một cách chính đáng nhưng thực tế ta chỉ có thể kiếm 1 lượng vàng, ta tìm đủ mọi cách để đạt đến mục tiêu đó nhưng không làm hại người nào, không làm việc xấu, trái với mong muốn của mình. Mong muốn lúc đầu của ta đó chính là Đạo của ta. Thước đo của nó chính là bản thân mình nhận định thế nào về một sự việc.

Mục Niệm Từ có phần mơ hồ, nàng nhăn mặt nói

-Muội vẫn không hiểu lắm...có phải muội rất ngu không??

Trần Tinh cười đáp

-Thật ra thì đây cũng chỉ là do ta nghĩ như vậy, có thể đúng có thể sai, có thể phù hợp có thể không, tuỳ nhận định mỗi người, nàng nghe không hiểu không phải là do nàng không đủ thông mình mà là có lẽ do nàng chưa định hướng được con đường của mình. Trước hết nàng hãy tự đề ra mục tiêu cho bản thân, rồi từ từ xây dựng các yếu tố liên quan cuối cùng thực hiện mục tiêu đó. Đạo không biểu thị bằng lời nói mà nó được biểu thị xuyên suốt quá trình mình thực hiện một việc gì đó.

Mục Niệm Từ không biết hiểu được hay không nhưng vẫn gật gật đầu, nàng nói

-Tuy có phần mơ hồ, nhưng muội cảm thấy đã nắm bắt được một chút, chỉ cần một khoảng thời gian để thấu đáo nữa thôi.

Trần Tinh thấy vậy cũng cười nói

-Được rồi, không cần phải gấp gáp như vậy, có chỗ nào không hiểu nữa nàng có thể đến tìm ta.

....

Đi được một đoạn, trước mặt đã thấy Cổ Mộ, lòng hắn bất giác trở nên hồi hộp, bên trong còn có Lâm Triều Anh, không biết nàng ấy hiện tại đã tỉnh lại chưa hay vẫn như cũ. Từ lúc hắn rời đi đến hiện tại cũng chỉ 2-3 tháng. Thời gian không dài không ngắn đủ để thay đổi rất nhiều thứ.

Bốn người rất nhanh đã đứng trước cửa Cổ Mộ, giây phút ấy rốt cuộc rồi cũng tới, một bóng người từ bên trong dần dần xuất hiện, khi nhìn thấy hình dáng của nàng ta hắn không thể mở miệng nói một lời nào, thật sự Lâm Triều Anh đã tỉnh, chẳng những như vậy nàng cũng tựa như thay đổi, nàng như tiên nữ không nhận khỏi lửa nhân gian vậy, càng thanh tao thoát tục hơn...

Lâm Triều Anh mỉm cười, trong ánh mắt nàng hiện tại chỉ có mình hắn, nàng lựa chựa ngủ say 20 năm để trốn tránh việc nhìn nhận cái chết của Trần Tinh, khi tỉnh lại thì mới biết hắn còn sống. Tình cảm như chìm vào trong vực sâu rồi lại một lần nữa dấy lên hy vọng, đến ngay cả việc rời đi tìm kiếm tung tích hắn Lâm Triều Anh cũng không đủ can đảm vì sợ đây chỉ là một giấc mơ.

Chính bản thân Lâm Triều Anh cũng không biết tình cảm của mình dành cho Trần Tinh có phải là tình yêu hay chỉ đơn thuần là do bản thân cảm thấy có lỗi. Nhưng điều này cũng không còn quan trọng nữa khi cả hai người cùng chung một nhịp đập.

-Chào mừng ngươi về nhà...

Âm thanh vang lên, lòng hắn bất chợt rung động, cảm giác thân thiết khi có người thân chờ đợi mình, có người quan tâm, cảm giác này....thật tốt.

Thời gian như đọng lại, tất cả mọi thứ xung quanh biến mất trong mắt hắn, khung cảnh xung quanh chỉ còn lại hai người. Chính giây phút này, Trần Tinh biết, mình thực sự đã yêu Lâm Triều Anh, lại thêm một người nữa chiếm giữ vị trí trong tim hắn. Có đôi khi hắn nghĩ rằng bản thân mình có phải quá hoa tâm hay không, nhưng lại không thể cưỡng nổi cảm xúc, lý trí không thể nào chèn ép được nhịp đập trái tim.

Trần Tinh từ từ cất bước tiến lên phía trước, hắn đứng đối diện Lâm Triều Anh và nhìn thẳng nàng nói

-Ta đã về...

Nàng mỉm cười, nụ cười mang theo giọt nước mắt rồi nhào vào lòng và ôm hắn thật chặt. Trần Tinh xoa lưng an ủi nàng vài câu rồi cùng vào trong.

......

Cổ Mộ là một nơi thiếu khuyết ánh sáng cùng có phần ẩm ướt nên khiến 3 nữ rất khó chịu, trong khi Trần Tinh lại cảm thấy quen thuộc và thoải mái. Đôi khi hắn chỉ cần một cuộc sống an bình không lo nghĩ, tiêu diêu khoái hoạt mà thôi, nhưng cuộc đời đưa đẩy khiến hắn không thể không tiến lên phía trước. Nếu không hắn sẽ bị đào thải.

-Ngươi....tên là gì?

Lâm Triều Anh sau khi ổn định lại cảm xúc, nàng có vẻ thục nữ hơn, trong nhận thức của hắn thì đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện với giọng điệu dè dặt như vậy.

Hiện tại Trần Tinh còn chưa biết việc Lâm Triều Anh sở dĩ nhẹ nhàng với hắn như vậy là do nàng đã trở thành nữ nhân của mình. Nữ nhân là vậy, không riêng gì Lâm Triều Anh, một khi đã rơi vào bể tình rồi thì tâm sinh lý sẽ hoàn toàn thay đổi, dẫn đến thái độ nhìn nhận sự việc cũng sẽ thay đổi theo.

Hắn nhìn nàng rồi nói ra tên của mình. Lâm Triều Anh cũng thay đổi cách xưng hô với hắn.

Tất cả mọi người vào trong, giữa đại sảnh rộng lớn đã có mặt đầy đủ. Hắn bắt đầu giới thiệu mọi người sơ lược với nhau. Mọi người bắt đầu làm quen với nhau và sinh hoạt dần dần vào đúng quỹ đạo.

Thời gian chớp mắt ba ngày trôi qua, mọi thứ đều bình thường cho đến khi hôm nay Trần Tinh không có việc gì làm và bất chợt muốn nghiên cứu lại các bảo vật hắn sưu tầm được.

Hắn phát giác trong chiếc nhẫn trữ vật của mình thiếu đi viên dạ minh châu. Kiểm tra nhiều lần nhưng cũng không có.

-Kỳ lạ...

Hắn lẩm bẩm rồi quyết định sắp xếp lại mọi thứ ngăn nắp để tiện cho việc sử dụng, bởi vì vàng bạc châu báu rất nhiều kể từ lúc hắn gom sạch toàn bộ bảo khố đại Tống, hiện tại nên sắp xếp chúng lại đàng hoàng và phân loại xem những thứ nào cần giữ lại. Do số lượng rất nhiều nên một mình hắn không thể nào làm xông. Việc này Trần Tinh đành phải nhờ vào chúng nữ. Người của mình nên hắn hoàn toàn không có đề phòng gì.

Lâm Triều Anh, Hoàng Dung, Mục Niệm Từ, Thi Vũ, đều bị gắn gọi đến để làm khổ sai. Các nàng khi bước vào phòng thì cảm giác bị choáng ngợp, bởi vì độ lóng lánh sắc vàng bao trùm toàn bộ căn phòng. Mặc dù tâm tính kiên nghị nhất, Lâm Triều Anh cũng không thể không hỏi

-A Tinh, số vàng bạc này? Chuyện gì xảy ra?

Hắn tiện tay hốt một nắm vàng sau đó thu vào trữ vật giới chỉ rồi lại xuất ra, sau đó giải thích

-Như ta đã nói, thế giới này rất nhỏ bé, còn rất nhiều việc mọi người chưa từng thấy. Đây hoàn toàn không phải xảo thuật mà là pháp thuật, thuật ngữ của người tu chân thường sử dụng. Tất cả đống vàng bạc này được chứa đựng trong chiếc nhẫn này, chỉ là ta muốn sắp xếp cho gọn gàng nên mới bày ra như thế. Tiện thể, ta muốn tìm kiếm một vật.

Hắn nhìn về Hoàng Dung rồi tiếp tục nói

-Dung nhi, nàng còn nhớ viên dạ minh châu lúc trước nàng bảo tiểu Chu đánh cắp không? Nó không phải phàm vật, hiện tại ta không phát hiện nó ở đâu trong số châu báu này nên cần mọi người giúp sức tiến hành sắp xếp lại và tìm kiếm nó.

Hoàng Dung hồi phục lại tinh thần và nhanh chóng mở miệng

-Được thôi, nhưng phải trả cho ta thù lao.

Nàng vừa nói xong mấy người khác cũng quăng ánh mắt nhìn nàng, nhất là Thi Vũ trong ánh mắt lại chứa chán ghét. Trần Tinh dĩ nhiên biết Hoàng Dung nghĩ gì, hắn đáp

-Nàng muốn lấy thì cứ lấy đi, nhưng ta sẽ không giúp nàng phân phát cho những người đó, và nàng cũng không được biến nơi này thành trại tiếp tế. Được rồi, mấy nàng nữa giúp ta sắp xếp lại đống này và sẵn tiện tìm xem viên dạ minh châu đó ở đâu.

Nghe được lời Trần Tinh nói, mọi người mới hiểu được ý định của Hoàng Dung, Thi Vũ cũng cải biến cách nhìn với nàng và cảm thấy bản thân mình không đúng và chủ động bắt chuyện với Hoàng Dung, hứa sẽ giúp nàng một tay.

Một bên hắn cũng bắt tay vào việc tìm kiếm. 20 hòm trống được đặt ngay ngắn bên khác. Trần Tinh một khi đã xác định không phải dạ minh châu thì lập tức cho nó vào một thùng riêng biệt.

Trải qua 4 giờ lao động, 14 thùng vàng, 4 thùng châu báu trang sức, 2 thùng còn lại đựng các vật phẩm có giá trị khác đã được sắp xếp gọn gàng. Vấn đề là không thấy viên dạ minh châu đâu. Trong lúc suy tư thì Lâm Triều Anh chỉ vào Huyền giới chi môn rồi nghi hoặc

-A Tinh, cục đá này vì sao thiếu khuyết 7 lỗ nhỏ? Tạo hình kỳ quái như vậy?

Trần Tinh nghe được trong lòng nổi lên nghi ngờ cũng nhanh chóng hướng ánh mắt nhìn theo. Trong lòng hắn thầm nghĩ

-Không phải tám sao? Tại sao là bảy...

Hắn cầm Huyền giới chi môn lật qua lật lại quả nhiên là 7 lỗ tròn nhỏ. Đôi mày hắn cau lại, nghi hoặc lại càng một lớn hơn.

Bất giác hắn đưa ngón tay lướt qua viên đá mới xuất hiện cũng chính là viên dạ minh châu, dị biến phát sinh, cảm giác lúc đầu khi chạm vào viên dạ minh châu là như bị hút vào nên hắn mới cho là viên dạ minh châu không phải phàm vật, còn bây giờ thì không phải như nữa mà là thật sự bị hút, thứ bị hút chính là một chút linh khí trong cơ thể hắn. Huyền giới chi môn phát ra ánh sáng màu xanh dịu nhẹ rồi nó thoát khỏi tay Trần Tinh lơ lửng trên không trung, mọi người tập trung lại quan sát nó, được một lúc thì ánh sáng càng lúc càng chói, khiến mọi người bắt buộc phải nhắm mắt lại, nó loé lên một cái rồi mọi thứ trở lại bình thường, sau đó nó rơi xuống mặt đất. Không phải hiểu chuyện gì xảy ra? Trần Tinh cũng thu hồi lại Huyền Giới Chi Môn và căn dặn mọi người nghỉ ngơi trước. Bởi vì chính giây phút ánh sáng loé lên đó, cơ thể hắn cảm nhận được sự thay đổi, cảm giác như bản thân vừa bước qua một lớp màng mỏng vậy. Hắn cần xác thực lại một chút liệu việc vừa rồi có phải là giống như hắn nghĩ tới không?

Trần Tinh đi ra ngoài tìm Tôn nha hoàn, kết quả là không thấy ai cả. Bên ngoài hiện tại lại là ban đêm, lòng hắn dường như cũng đã có câu trả lời rồi. Đi được một chút thì tai hắn giật giật nghe được âm thâm sột soạt nào đó. Một bóng người áo trắng tự như lăng ba tiên tử đang đứng một mình dưới ánh trăng mờ ảo, vẻ đẹp của nàng không kém cạnh gì Lâm Triều Anh, làm hắn chú ý nhiều hơn là một người ăn mặc đạo bào lù lù phía sau đang tiến bước dần dần tới nàng, cảnh này vô cùng quen thuộc với hắn.

-Tiểu Long nữ? Doãn Chí Bình? Lỗ hỏng thời gian hay đây là diệu dụng của huyền giới chi môn?

Lắc đầu, Trần Tinh biến mất khỏi vị trí ban đầu, bởi vì hắn không thể để đôi tay của Doãn Chí Bình kia chạm vào người Tiểu Long Nữ được. Cứu nàng trước rồi hỏi rõ nguyên nhân sau.
Bình Luận (0)
Comment