Nghịch Thần Ký

Chương 233

-Tà Minh trưởng lão, môn chủ cho mời ngài đến nghị sự điện cùng nhau thương lượng một việc.

Phía ngoài căn phòng gỗ, một thanh niên ăn mặc đơn giản, bề ngoài không quá xuất chúng, tu vi cũng chỉ Tán Tiên lục kiếp, đặt trong số người không có gì nổi bật. Hiển nhiên thanh niên này thân phận cũng chỉ là chân "sai vặt" không quá quan trọng.

Điều đáng nói là biểu hiện hơi khó coi trên mặt cùng giọng nói e dè của y ta làm cho người khác cảm giác hiếu kỳ vì không biết người này tại sao lại có biểu hiện như vậy.

Y ta hướng về căn phòng chấp tay cúi chào, biểu hiện cung kính hết mức.

-Ợoooo

Lúc này, đột nhiên từ bên trong trong căn phòng vang lên một tiếng ợ dài, cánh cửa mở tung, kèm theo đó, một ngọn lửa có hai màu bay ra nhắm thẳng thanh niên nhân mà đánh tới.

Tốc độ không phải là quá nhanh, tuy nhiên người bình thường cũng sẽ không thể làm ra né tránh kịp thời.

Thanh niên nhân lục kiếp Tán Tiên thấy vậy sợ hãi cúi đầu nằm sấp xuống mặt đất, đây có thể xem như phản xạ tự nhiên làm ra né tránh của y ta.

-Xong....

Trong đầu y ta lúc này cũng đã nghĩ đến việc bản thân mình chết không thể nghi ngờ.

Tuy nhiên, nhị sắc ngọn lửa đột ngột chuyển hướng đánh thẳng vào hàng rào sau lưng thanh niên nhân.

Hàng rào bằng gỗ bị ngọn lửa dính vào lập tức biến thành tro tàn, người thanh niên xoay đầu nhìn lại mồ hôi lạnh chảy ròng, tâm trạng y ta lúc này không cách nào hình dung được, cảm giác may mắn khi còn sống đã chiếm trọn những cảm xúc ngổn ngang kia, bởi lẽ nếu y chậm thêm nữa nhịp có lẽ thi cốt cũng không còn.

Đừng nhìn bề ngoài nơi này đơn sơ không có gì quý giá, thế nhưng thật chất toàn bộ nơi này đều là đáng giá nhất so với tài sản Ma Thiên Môn cộng lại, mỗi vật dụng ở đây đều không thể mua nổi bằng "tiền", ví dụ đơn giản là hàng rào gỗ bị thiêu rụi lúc nãy, nó là Vạn năm tử linh tùng, có tác dụng tăng tốc độ tu luyện, khu tà trừ ma, những công dụng khác thì y không rõ, bởi vì những vật dụng như thế này thì chỉ có Tiên Nhân mới có thể sở hữu được mà thôi.

Vậy mà người gọi là Tà Minh này lại ợ một hơi liền thiêu rụi nó, tu vi của ông ta thật sự không thể nào hình dung bằng hai từ kinh khủng được nữa.

Có thể chuyện này y ta đã sớm biết và sự việc tương tự như vậy đã xảy ra trước đây, thế nên khi nãy vẻ mặt y ta mới biểu hiện khó coi.

Người thanh niên trong lòng không có mảy may bất kính, ánh mắt y ta nhìn vào căn phòng lại càng tỏ ra sùng bái hơn.

Thực lực có thể có hoặc không đi kèm với sự giàu sang, thế nhưng chắc chắn một việc là thực lực luôn đi kèm với sự tôn kính. Điều này không thể nghi ngờ.

-Môn chủ cho gọi ta có chuyện gì sao?

Giọng nói trầm ổn từ bên trong truyền ra, kèm theo đó, thân ảnh người gọi Tà Minh trưởng lão xuất hiện.

Vị Tà Minh trưởng lão này không ai khác chính là khách nhân thần bí bên trong gian phòng số 1 ở đấu trường đêm qua.

Việc Tà Minh xuất hiện ở đấu trường không có gì quá bất ngờ, có thể là do ông ta quá buồn chán nên mới đi xem tiểu bối chém giết mà thôi.

Tới một cấp bậc như ông ta thì có lẽ tu vi không còn phải là thứ trọng yếu nữa, bởi lẽ từ Địa Tiên trở lên, thuật phép mạnh yếu đều dựa vào pháp tắc bản thân lĩnh ngộ. Tà Minh cũng có thể vì lý do này mà đến đấu trường.

Một chữ "ngộ" nói hoặc viết ra thì có vẻ rất đơn giản, thế nhưng có thể một người có dùng hết thời gian cả đời chưa chắc chạm đến nó được. Bởi lẽ "ngộ" luôn đi kèm với cơ duyên, về phần "cơ duyên" thì mờ ảo vô định, không thể biết trước được.

-Hồi bẩm trưởng lão, chuyện này đệ tử không biết, có thể sự việc liên quan đến Ma Khư tối qua?

Thanh niên chấp tay cung kính báo cáo.

-Ma Khư? Ài, nhắc mới nhớ, đêm qua trên đường về lỡ tay uống hết vạn năm linh nhũ, say bí tỉ quên luôn việc phải báo cáo với môn chủ một việc. Sẵn tiện đi luôn vậy. Ngươi dẫn đường đi.

Người đệ tử nghe Tà Minh tưởng lão thì thào tự nói chẳng hiểu mô tê gì, tuy nhiên y ta cũng không dám hỏi nhiều hay chần chừ mà Vâng một tiếng sau đó tiến lên phía trước dẫn đường.

Sau một lúc, hai người đến trước cổng một căn phòng rộng lớn, người thanh niên chấp tay, bởi lẽ thân phận y ta không đủ để bước vào trong đó.

Tà Minh phất tay ra hiệu sau đó bước vào bên trong.

Cùng lúc, giọng nói hữu lực vang lên ngay khi Tà Minh đặt bước chân đầu tiên trên nền gạch:

-Tà Minh, ngươi vì sao tới trễ như vậy?

Trên bảo toạ, một trung niên mày kiếm, mắt ưng, râu hùm, tóc xoã hai bên đa phần là tóc đen xen kẽ vài loạn tóc trắng trông rất lôi thôi, khuôn mặt chữ điền góc cạnh rõ ràng, vẻ mặt tràn đầy uy nghiêm hướng về Tà Minh trưởng lão dò hỏi.

Khi ông ta mở lời, mọi ánh mắt đều hướng về vị trí ngoài cửa, không ai chen ngang hay phát ra âm thanh nào. Có thể nói bầu không khí trở nên ngột ngạt chỉ sau một lời nói.

Người có thể làm mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám ở đây thì duy nhất chỉ có một.

Người này không ai khác chính là môn chủ Ma Thiên Môn, người có thực lực cao nhất, nắm giữ mạng sống hơn 2 tỷ người trong tay - Hàn Thiên Ma.

Tà Minh nghe Hàn Thiên Ma nói thế liền nở nụ cười, thái độ ông ta chẳng mảy may để ý:

-Môn chủ, đêm qua ta nổi cao hứng lỡ tay uống hết Vạn năm linh nhũ vì thế có phần say xỉn, cho nên đến đây có phần chậm trễ, mọi việc là như vậy.

-Tắc..

Hàn Thiên Ma chậc lưỡi một cái, trong lòng ông ta cũng mắng thầm không thôi. Mẹ kiếp, cái gì là lỡ tay, vạn năm linh nhũ trân quý cỡ nào? Nếu không phải trên dưới Ma Thiên Môn chỉ có duy nhất Tà Minh là Cửu phẩm Luyện Đan Sư thì ông ta cũng không ban cho lão vạn năm linh nhũ. Vậy mà mới mấy ngày lão liền tiêu hết sạch. Đúng là..haiz

Hàn Thiên Ma lắc đầu, ông ta không muốn truy cứu nữa mà đổi sang vấn đề chủ yếu:

-Chuyện này không nhắc nữa, ta có việc muốn hỏi ngươi. Đêm hôm qua ngươi từ Ma Khư về, như vậy "Ma Khư" có xảy ra bất thường gì không?

Giọng điệu nghiêm túc, mọi người trong đại điện cũng biểu hiện ngưng trọng lắng tai lên nghe câu trả lời của Tà Minh.

Nhắc đến "Ma Khư" thì không ai không khiếp sợ, sống ở đây giống như việc sống chung với lũ một dạng, chỉ có thể chấp nhận thực tại.

Bởi vì linh khí nơi này cao hơn hẳn so với những mơi khác trong Bắc Hải đại lục, thế lực đứng đầu là Ngọc Thanh Các cũng không thể so sánh về nồng độ linh khí.

Thế nhưng vì sao các thế lực lớn khác lại không đánh chiếm? Không phải bởi vì hai chữ "Ma Khư" sao?

Tà Minh nghe xong ánh mắt u mê trả lời:

-Ma Khư xảy ra chuyện gì sao? Tại sao ta không cảm ứng được gì?

Hàn Thiên Ma thở dài, biểu hiện này của Tà Minh cũng đã thay cho câu trả lời cho câu hỏi của ông ta:

-Không chỉ ngươi là không cảm ứng được, kể cả ta cũng vậy, nếu không phải "Ma Khư" vậy thì tại sao lần này lại có hơn 30 nghìn người đột nhiên chết đi? Kẻ nào có bản lĩnh lớn như vậy?

-30 nghìn người chết? Ta còn tưởng chuyện gì to tát, hoá ra là chuyện này, chết thì chết có gì phải truy cứu? Không phải sớm muộn chúng ta cũng "phải" chết sao?

Tà Minh thái độ không sao cả nói, lời nói ông ta làm cho đại điện một lần nữa mấy trưởng lão im lặng thin thít. Kể cả Hàn Thiên Ma cũng trầm tư không nói.

Người "không" đạt tới cấp bậc như những người này thì dĩ nhiên sẽ không hiểu được lời nói của Tà Minh.

Sau một lúc yên tĩnh, giọng nói của Hàn Thiên Ma mới truyền ra:

-Thôi được rồi, chuyện này cứ dừng ở đây, không truy cứu nữa, mọi người trở về ai làm việc nấy đi...

-Tà Minh, ngươi ở lại.

Mấy vị trưởng lão khác cáo từ rời đi, ánh mắt bọn họ nhìn về Tà Minh chỉ có thể lắc đầu, ai không nhìn ra môn chủ muốn "trách phạt" việc ông ta đến trễ? lúc này, Tà Minh mới lên tiếng:

-Môn chủ, có chuyện gì sao?

Hàn Thiên Ma hừ lạnh:

-Đừng dùng giọng điệu đó gọi ta, tên khốn nhà ngươi mau nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ma Khư có chuyện gì?

Tà Minh nghe vậy liền cười nhẹ, thái độ giống như đã biết trước, giọng điệu thay đổi tựa như đang cùng bằng hữu nói chuyện một dạng

-Quả nhiên không qua nổi tầm mắt ngươi. Chuyện cũng chẳng có gì, chỉ là ta gặp một người rất thú vị mà thôi.

-Người thú vị? Là ai?

-Một kẻ tu vi nhất kiếp Tán Tiên sở hữu Huyết Mạch Linh Thể Tam Đầu Khuyển.

Tà Minh thản nhiên nhẹ giọng đạo. Hàn Thiên Ma biểu tình nghi hoặc:

-Tam Đầu Khuyển thì cũng bình thường thôi có gì thú vị?

Tà Minh cười thầm trong bụng lên tiếng:

-Tam Đầu Khuyển đã kích phát tới giai đoạn 2 thành Địa Ngục Tam Đầu Khuyển.

-Vậy thì có...cái gì?...kích phát tới giai đoạn 2? Tên khốn nhà ngươi sao không lôi cổ hắn về? Ngươi có biết chuyện này mang ý nghĩa thế nào sao? Dưới Địa Tiên mà có thể kích phát Huyết Mạch Linh Thể tới giai đoạn 2 thì tiền đồ bất khả hạng lượng, hoặc có thể nói kẻ đó biết cách kích phát Huyết Mạch Linh Thể...việc này...

Hàn Thiên Ma nói được vài từ liền nhảy cẩng lên lao tới nắm cổ áo Tà Minh quát lớn, trán nổi gân xanh, ông ta hiện tại không khác gì lưu manh đường phố, nào đâu có tôn nghiêm hay phong phạm cường giả gì.

Tà Minh trong lòng càng cảm thấy vui vẻ khi nhìn Hàn Thiên Ma biểu lộ. Ông ta bề ngoài vẫn mang bộ mặt bất biến nói.

-Kẻ đó đã chết.

Hàn Thiên Ma rống to:

-Chết thì sao? Ngươi cũng phải mang...cái gì? Chết rồi? Tại sao lại chết?

Hàn Thiên Ma bất ngờ hỏi, bàn tay cũng buông ra cổ áo Tà Minh.

-Đương nhiên là bị người khác giết chết. Ngươi cứ sồn sồn lên chen ngang lời nói của ta, người ta cảm thấy thú vị chính là hắn.

Tà Minh bộ dáng đắc chí cảm thấy thành công bằng việc chơi xỏ được Hàn Thiên Ma, ông ta vừa nói vừa vung tay. Từ ống tay áo ông ta thoát ra một mặt bảo kính, bảo kính không lớn lắm vừa bằng cái thau.

Tà Minh động tác không dừng lại, ông ta đưa tay nhẹ điểm trên đó. Mặt kính lăn tăn gợn sóng sau đó xuất hiện hình ảnh cuộc đối chiến của Trần Tinh cùng với tên nhất kiếp Tán Tiên.

*Hết chương
Bình Luận (0)
Comment