Nghịch Thần Ký

Chương 307

Trần Tinh thế là đi theo dòng người đến tham gia cái gọi là ném tú cầu kén rể gì đó.

Nguyên bản Trần Tinh đến đây vì sự vụ, đối với ném tú cầu kén rể hoàn toàn không để tâm tới.

Thế nhưng sự việc hắn cần làm lần này lại dính dáng tới nó, cho nên Trần Tinh không khỏi có đôi chút suy nghĩ vu vơ.

Hắn liên tưởng nhớ tới lần tỷ võ chiêu thân của Mục Niệm Từ như thế, suy nghĩ chỉ chợt loé lên trong đầu liền không cách nào vứt ra.

Trần Tinh nét mặt lại trở nên nhu hoà không ít, hắn nhớ Mục Niệm Từ, hắn nhớ các nàng. Nhớ các nữ nhân của hắn, từng người một, không hề bỏ sót một ai.

Trong lúc chìm đắm trong nổi nhớ, Trần Tinh vậy mà từ trong người xuất ra Luyện Hồn Tháp nâng niu trong tay, trìu mến ánh mắt nhìn đến.

Các nàng vẫn còn bị nhốt bên trong, không biết hiện tại ra sao, tình huống như thế nào? Vẫn như cũ khoẻ mạnh cả chứ?

Trần Tinh suy nghĩ vu vơ, tâm tình mấy chốc cũng có chút biến động nhỏ. Ngay tức khắc, Trần Tinh liền nghĩ theo hướng tích cực tự nhủ trong lòng, tránh cho rơi vào dòng chảy tiêu cực.

"Có Cầu Cầu trông nôm ắt hẳn cũng không xảy ra việc gì đi."

Trần Tinh không thể cứ để mãi các nàng ở bên trong được. Hắn nhất định sẽ tìm cách nâng cao thực lực sau đó chính thức chưởng khống Luyện Hồn Tháp thả các nàng ra ngoài.

Đúng lúc này, Trần Tinh đang thất thần thì bên tai truyền đến âm thanh vù vù~ vang lên.

Một đôi tay nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn tóm lấy Luyện Hồn Tháp.

Động tác người này rất nhanh cũng rất lắc léo, thế nhưng đối mặt với chuyên gia cận chiến như Trần Tinh thì đối phương làm sao có thể dễ dàng lấy đồ trong tay hắn được.

Trần Tinh tay trái liền nhanh chóng chặn lại. Người này hất tay hắn lên rồi tiếp tục bắt lấy Luyện Hồn Tháp. Trần Tinh tay phải lật úp xuống tránh né rồi tiện thể thu vào. Tay trái vung ra tuỳ tiện một chưởng lấy.

-Choeng~

Đối phương dường như cũng có chút bất ngờ rút ra thân kiếm đón đỡ.

Âm thanh lanh lảnh vang lên, đối phương vậy mà đạp đạp trên mắt đất lùi về sau mấy bước. Ánh mắt kinh nghi bất định nhìn về phía Trần Tinh.

Lúc này, Trần Tinh cũng ngưng thị nhìn lấy người dám cả gan ra tay đoạt đồ của hắn.

Trần Tinh chưa lên tiêng, người này đã mở miệng trước:

-Tiểu hữu ngươi có biết là bản thân mình đang làm gì sao? Vật vừa rồi chứa đầy tà khí, nếu giữ bên mình ắt hẳn sẽ có ngày rơi vào ma đạo.

Người nói chuyện là một trung niên nhân, y phục bề ngoài có phần hoa lệ, ăn mặc gọn gàn ngăn nắp. Tướng mạo đường đường chính chính, đầu đội kim quan. Tay cầm mộc kiếm. Tựa như đạo sĩ như thế.

Người này nói thế, Trần Tinh tâm tình nháy mắt hạ thấp xuống cực điểm, trên thân bắt đầu toả ra sát khi nhàn nhạt, Trần Tinh lạnh lùng nói:

-Ra tay đoạt đồ của ta đã đành, lại còn giả nhân giả nghĩa yêu ngôn hoặc chúng. Ngươi, phải chết!

Lời nói vừa rơi xuống, thân hình Trần Tinh liền đánh tới. Lăng Ba Vi Bộ cấp tốc vận chuyển, thân ảnh hắn phiêu nhiên mờ ảo kéo dài không dứt.

Đạo sĩ kia thấy Trần Tinh không theo lẽ thường, nói đánh liền đánh có phần sửng sờ một chút. Thế nhưng động tác lại không chậm một chút nào, ông ta bắt đầu huy động mộc kiếm gia trì phép thuật biến hoá ra 2 tên mộc nhân hướng Trần Tinh đánh tới. Ông ta miệng còn hô lớn:

-Tiểu hữu đã bị tà khí nhập thân, tâm thần đã bị ăn mòn, mau chóng giao tà tháp đó cho bần đạo độ hoá. Bần đạo sẽ giúp tiểu hữu hoá giải kiếp số, nếu không sẽ không thể cứu được nữa!

Nguyên bản người đi đường rất đông, đột nhiên phát sinh tranh chấp ai nấy cũng lộ ra vẻ mặt giận dữ. Bọn họ muốn mắng lớn một tiếng, thế nhưng nghe được cụm từ tà tháp gì đó, lòng hiếu kỳ liền trỗi dậy, bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Trần Tinh không để tâm tới, khoé miệng treo lên nụ cười chứa đầy sát ý không thôi. Hắn bước ra mấy bộ pháp liền tiến tới trước mặt đạo sĩ.

Mộc nhân đối với Trần Tinh mà nói tựa như không khí như thế. Hoàn toàn chẳng có mấy tác dụng với tốc độ và sự lắc léo của Lăng Ba Vi Bộ bản cải tiến.

Tay phải giơ lên hạ xuống, gọn gàng cùng dứt khoát.

-Cái....

Đạo sĩ trừng to mắt không dám tin vào mắt mình. Tốc độ của hắn làm sao có thể nhanh như vậy được? Đây là thân pháp gì lại quỷ dị như thế?

Những câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu, nó có thể vượt xa động tác Trần Tinh, nhưng mà cơ thể ông ta lại không thể bắt kịp tốc độ ấy để làm ra né tránh.

-Chát~

Trần Tinh lật tay liền là một cái tát mười phần vang dội. Do có sự khống chế lực đạo kỹ càng, cho nên đạo sĩ này cũng không bị Trần Tinh tát bạo đầu mà chỉ xoay vòng trên không 3m sau đó rớt xuống.

Đạo sĩ thất khiếu chảy máu. Hàm dưới đều lệch sang một bên, răng cỏ toàn bộ bị đánh nát, bộ dáng cực kỳ chật vật.

Ông ta thảm trạng như vậy là do bản thân tự làm tự chịu, không thể trách ai được.

Trêu chọc đến Trần Tinh thì chỉ có một con đường chết.

Nguyên bản Luyện Hồn Tháp chứa nữ nhân của hắn bên trong, đạo sĩ này lại dám ra tay cướp đoạt. Việc này đối với Trần Tinh thì đạo sĩ đã phạm vào tội chết không thể tha thứ, ông ta có chết cũng chưa chắc làm Trần Tinh nguôi ngoai cơn giận của mình.

Trần Tinh sở dĩ không sớm giết chết đạo sĩ là do khi hắn vừa động thủ liền cảm nhận một cái cường đại khí tức khoá chặt mình.

Khí tức này cường đại tương tự như của Tà Minh vậy. Nhưng đáng nói ở đây là khí tức lại chập chờn bất định, khi có khi không. Làm Trần Tinh chẳng biết là ai đang chăm chú khoá chặt hắn cả.

Trần Tinh ánh mắt bén nhìn bốn phía, những người bị hắn quét trúng đều không tự chủ được sinh ra sợ hãi trong lòng.

Như thế nào sắc bén ánh mắt; khiến lòng người bàng hoàng sợ hãi.

Trần Tinh muốn tìm kiếm kẻ khả nghi, đáng tiếc là hắn không phát giác nhân vật đó.

Trần Tinh không nghĩ nhiều nữa, có lẽ đối phương cũng chỉ là tuỳ tiện nhìn hắn thôi chứ không phải cùng một duột với đạo sĩ này.

Nghĩ đến đây, Trần Tinh từng bước đi về phía đạo sĩ. Mộc nhân cũng đã mất đi linh lực chèo chống biến trở lại mộc kiếm, chẳng khác nào phế thải như thế.

Trần Tinh chẳng buồn mở miệng, bàn tay hoả diễm pháp thuật ngưng tụ. Chỉ đơn thuần là một ngọn lửa nhỏ dùng để đốt cháy bếp lò không hơn.

Trần Tinh muốn dùng phương thức ác độc nhất, đau đớn nhất khiến cho đạo sĩ này hối hận vì dám trêu chọc đến hắn.

Ngọn lửa bập bùng cháy trôi nổi trong bàn tay hắn mười phần nhu hoà tựa như vô hại như thế.

Đám người nghi hoặc không biết Trần Tinh vì sao lại có hành động kỳ lạ như thế.

Đúng lúc này, Trần Tinh bàn tay trái xoè ra, một vò rượu liền được hắn nâng lấy.

Ngay khi Trần Tinh chuẩn bị ném vò rượu vào người đạo sĩ làm mồi dẫn thì bất giác một luồn quái phong thổi tới.

Trần Tinh có thể nhìn thấy rõ ràng từ trong quái phong có một ban tay thò ra dự định bắt lấy vò rượu này.

Nguyên bản Trần Tinh có thể dễ dàng tránh né, nhưng hắn lại không có cử động gì, hắn muốn xem cường đại như thế nhân vật, tại sao lại xuất hiện ở nơi này.

Trần Tinh mặc dù tu vi yếu kém nhưng nếu so về kỹ thuật cận chiến thì hắn lại không sợ bất cứ ai cả. Nhất là khi bản thân có rất nhiều biện pháp thoát khỏi.

Chỉ cần không phải nhân vật như Nữ Đế liền được. Hơn nữa, Trần Tinh không cảm thấy người này đối với mình sinh ra địch ý hay sát ý gì cả. Cho nên hắn mới không làm ra cử động gì.

-Hảo rượu, hảo rượu a... Tiểu tử, dùng vò rượu này để đốt chết một tên đạo sĩ thúi thì quá đáng tiếc, không bằng tặng cho ta đây thế nào?

Ngay khi vò rượu bị cướp đi, Trần Tinh cũng thu hồi hoả diễm, hắn ngưng mắt nhìn bóng lưng đối phương đang ôm vò rượu, người này đưa lên mũi ngửi một cái liền cất tiếng cười to.

Tiếng cười tràn đầy hào sảng cùng vang dội. Khí thế hào hùng trên người cứ thế bộc phát khiến đám đông lảo đảo lùi về sau.

Trần Tinh y phục cũng vì thế bị thổi phát ra phần phật phần phật thanh âm.

Người này từ từ xoay người lại, một tên nam tử đầu trọc, mặt tròn, râu quai nón, mũi ưng, mày rậm, mắt không to không nhỏ, cân xứng trên khuôn mặt. Vẻ bề ngoài không quá nổi bật nhưng cũng đánh vào thị giác người xem. Rất dễ để lại ấn tượng đối với người khác. Ấn tượng xấu hay tốt còn tuỳ thuộc vào mỗi người...

Trần Tinh dĩ nhiên không thể nhận biết người này. Hắn không hề tỏ vê kinh hãi khi chứng kiến khí thế ấy, bộ mặt vẫn trấn định lạnh nhạt nói:

-Từ đâu lại tới quân ăn cướp? Đạo sĩ này muốn cướp pháp bảo của ta nói là tà tháp gì đó. Ngươi thì muốn cướp vò rượu của ta, còn nói ta tặng cho ngươi? Trên đời này đúng là nhiều chuyện nực cười, hừ!

*Hết chương
Bình Luận (0)
Comment