Nghịch Thần Ký

Chương 50

Rất nhanh Trần Tinh đã quay về, bây giờ hắn không phải không quan tâm người tóc vàng đó là ai? Tại sao không lấy đi Thần cách? Hắn không đủ tinh lực! Việc trước mắt là Chén thánh. Việc tiếp theo là đi tới Thú nhân tộc. Chỉ đơn giản vậy.

Trần Tinh theo đường cũ trở về, do việc hỗn loạn xảy ra ở Phòng đấu giá, nên trong thành binh lính được huy động rất đông, sau nhiều lần ẩn nấp hắn cũng trở lại được phòng trọ.

Trở lại phòng trọ Trần Tinh cẩn thận đóng cửa phòng lại, khi hắn thắp sáng căn phòng lên thì thân hình hắn cứng lại, trước mắt hắn là một bóng lưng của một người, quan trọng hơn là người này có mái tóc màu vàng óng, chính là nhân vật khủng bố hồi nãy. Nhưng tại sao nàng lại xuất hiện ở đây? Chuyện gì xảy ra?

"Ngươi rất yêu người con gái này?"

Không đợi Trần Tinh mở miệng, người này đã lên tiếng trước. Là một giọng nữ, rất dễ nghe, sau đó Nàng vung tay, bức tượng điêu khắc Phi Yến của hắn hiện ra. Vấn đề là bức tượng này chẳng phải bị khách vip số 2 mua rồi sao? Sao lại trong tay nàng?

Trần Tinh âm thầm cảnh giác nhưng cũng trả lời

"Đúng, có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề gì, chỉ là ta cũng muốn ngươi giúp ta điêu khắc một bức tượng giống như vậy, nhưng bức tượng phải là ta" Thanh âm dễ nghe cô gái vang lên đồng thời nàng cũng xoay người lại

Trần Tinh mắt mở thật to, tim gia tốc nhanh hơn, nàng thật sự quá đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách, thật sự không có từ nào để miêu tả vẻ đẹp của nàng, nếu có thể miêu tả bằng từ ngữ có thể là một sỉ nhục đối với vẻ đẹp này. Vẻ đẹp đã nằm ngoài phạm trù cái đẹp, đẹp đến nổi trong lòng sinh ra tự ti mặc cảm không dám khinh nhờn hay bắt chuyện với đối phương!

Nhưng không hiểu sao, Trần Tinh cảm thấy có cảm giác như đã từng quen biết cùng cảm giác đau lòng.

Cảm giác chỉ là thoáng qua khiến hắn cũng để ý nhiều

"Xin lỗi, ta không thể làm được!" Ổn định lại tâm tình. Trần Tinh từ chối nói.

"Tại sao? Ta không đẹp sao?" Cô gái nhìn Trần Tinh bình tĩnh nói, nhưng đôi mắt ẩn giấu thật sâu bên trong đó là nồng đậm nỗi nhớ cùng yêu thương. Kèm theo đó là bi thương cùng tự trách. Điều này hắn không thể nhìn ra được. Bất cứ ai cũng không thể nhìn ra được!

" Không! Nàng rất đẹp! Đẹp đến nổi ta không dám nhìn thẳng, nhưng vấn đề không phải chỗ đó. Ta không thể điêu khắc giúp nàng" Trần Tinh chăm chú nói

"Vậy thì tại sao?"

" bức tượng này là ta dùng tất cả nỗi nhớ cùng ký ức còn sót lại để tạo thành. Chỉ đơn giản như vậy!" Trần Tinh hời hợt giải thích.

" Vậy thì có sao? Ta ngay trước mắt ngươi đây? Ngươi có thể nhìn ta điêu khắc"

"Nàng không hiểu! Có một số người nghĩ rằng có những thứ mà họ sẽ không bao giờ quên được, nhưng khi họ nghĩ như vậy, họ đã bắt đầu quên đi điều đó!" Trần Tinh thở dài nói, dừng một chút hắn nói tiếp

"Ta cũng giống vậy, ta cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ quên đi cô ấy, nhưng chợt một ngày ta nhận ra, ta thậm chí bắt đầu từ từ không nhớ nổi khuôn mặt nàng ấy, cho đến khi chủ đề của cuộc thi nhắc ta nhớ, ký ức về nàng đã in sâu tâm trí ta một lần nữa, và ta đã tạo ra nó một cách hoàn mỹ nhất, ta có thể ngắm nàng ấy mỗi ngày, đó là tình yêu ta giành cho nàng ấy, nhưng còn nàng? Ta không yêu nàng, ta có thể giúp nàng điêu khắc nhưng không thể nào giống như bức tượng này được." Trần Tinh nói xong từ trong ngực móc ra một bức tượng thuỷ tinh đủ màu sắc rất sống động. Hắn dùng Hư Không tạo vật để tạo ra nó lúc chuẩn bị buổi đấu giá. Không đợi cô gái này lên tiếng, Trần Tinh tiếp tục nói

"Con người có thể cố tìm cách thay đổi diện mạo, thậm chí là suy nghĩ của bản thân. Nhưng cái thần của đôi mắt cùng khí chất của người đó sẽ không thể nào thay đổi được. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nó rất quan trong tạo nên một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Ta không biết nàng là ai? Ta không biết tính cách nàng như thế nào? Ta hoàn toàn không biết gì về nàng cả? Làm sao ta có thể giúp điêu khắc một bức tượng hoàn mỹ đây?"

"Ta tên Hoặc Thiên, sau này mỗi ngày ta sẽ theo ngươi, đến khi nào ngươi có thể giúp ta điêu khắc thì thôi. Ngươi đừng vội từ chối, nếu ngươi có thể thắng ta thì cứ thử xem? Nhưng trước đó nên làm ra lựa chọn chính xác, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận?" Hoặc Thiên sau khi ngẫm nghĩ mở miệng nói

"Hoặc Thiên? Đúng là đẹp có thể mê hoặc cả trời!" Trần Tinh nghĩ thầm cũng rất bất đắc dĩ, hắn thật sự không muốn nhưng có cách nào? Dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Tuy nàng rất đẹp nhưng thực lực quá khủng bố, làm sao có cảm giác an toàn khi bên mình luôn đi theo một người có thể bất cứ lúc nào xử trí mình?

"Trốn vào Đại thế giới? Phải a, thử xem sao?" Trần Tinh mắt sáng lên sau đó hắn nhìn nàng nói

"Được rồi, ta sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng, nhưng nàng phải đáp ứng ta 3 điều kiện"

"Điều kiện gì?"

"Thứ nhất, tuyệt đối không thể làm thương tổn đến ta cũng như bằng hữu ta."

"Điều kiện thứ 2?" Hoặc Thiên gật đầu nói

"Thứ 2, không thể ép buộc ta làm việc ta không thích cũng như không thể dùng vũ lực áp đặt ta!"

"Điều cuối cùng?"

"Điều cuối cùng là chấp nhận thêm 3 điều kiện nữa" Trần Tinh nghĩ nghĩ mở miệng nói nhưng sau khi nhìn Hoặc Thiên ánh mắt bất thiện thì vội xua tay nói

"Đùa thôi, điều thứ 3 ta chưa nghĩ ra, sau này hãy nói"

Nhìn điệu bộ Trần Tinh sợ chính mình, Hoặc Thiên che miệng cười khẽ.

Nhìn thấy nụ cười của nàng, Trần Tinh cũng ngẩn ngơ, vội vàng dời đi anh mắt, hắn xấu hổ nói

"Được rồi, trời cũng tối rồi, ta muốn đi ngủ, nàng có thể đi được rồi?" Hắn muốn trốn thật nhanh vào Đại thế giới a

"Đi? Tại sao ta phải đi? Ta muốn ngủ ở đây!" Nói xong nàng vung tay lên một chiếc giường ngọc hàn băng được điêu khắc hoa lệ xuất hiện. Sau đó nàng nằm lên đắp chăn ngủ.

Nếu các bạn thấy hay có thể ủng hộ mình bằng cách like = fb, vote 10* hoặc đề cử nguyệt phiếu kim đậu, Đây sẽ là động lực để mình tiếp tục ra nhiều chương hơn...Nếu các bạn Có ý tưởng gì, cứ việc để lại bình luận, cám ơn các bạn đã ủng hộ truyện!
Bình Luận (0)
Comment