Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 13

Vương Hạo Thần mang theo thân thể nặng nề quay lại Minh Thiên Phong, một bước đi lúc này đều cực kỳ khó khăn đối với hắn, Tần Liêm Sương một chưởng vừa rồi, mặc dù không có ý định lấy mạng hắn, thế nhưng hai người thực lực lại chênh lệch quá xa, hắn thụ một chưởng của nàng mặc dù không chết, thế nhưng lại bị thương nặng, hơn nữa còn là nội thương.

-Ai... vẫn là thực lực quá thấp a!

Vương Hạo Thần cười khổ một tiếng, máu tươi lại không ngừng từ trong miệng trào ra.

Hắn vừa rồi mặc dù không nhìn ra Tần Liêm Sương tu vi, thế nhưng có thể dễ dàng trọng thương hắn như thế, tu vi của nàng làm sao có thể kém? Ít nhất cũng phải là Vũ Sĩ, thậm chí cao hơn.

Thực lực như vậy, nếu như nàng muốn mạng hắn, hắn căn bản không có cơ hội phản kháng!

Vương Hạo Thần quay về phòng của mình, ngồi thở dốc một hồi, cơn đau mới từ từ giảm bớt, bất quá hắn kinh mạch lại giống như Tần Liêm Sương đã nói, bị một chưởng của nàng phong bế lại, muốn khai thông, e rằng không có một tháng thời gian là không thể nào làm được.

-Đáng chết!

Vương Hạo Thần thầm mắng một câu, hắn lúc này còn muốn đuổi theo Lục Phong đây, nếu như trong vòng một tháng không thể tu luyện, vậy hắn không biết phải chờ đến năm nào mới có thể thực hiện được mình mục tiêu.

Hơn nữa hắn còn cảm nhận được, mình kinh mạch còn bị Tần Liêm Sương tổn thương nhiều chỗ, sau này nhất định sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện của hắn, thậm chí biến hắn từ thiên tài trở thành một người bình thường.

-Nữ nhân này, ra tay đủ độc a!

Vương Hạo Thần vẻ mặt âm trầm, bàn tay xiết chặt đến tái nhợt.

Chẳng lẽ vận mệnh của hắn, lại một lần nữa vì người khác tác động mà thay đổi hay sao?

Đúng lúc này, từ trước đến giờ vẫn ẩn thân trong Vương Hạo Thần thể nội màu vàng tiểu kiếm đột nhiên rung động, ngay sau đó liền toả ra rực rỡ thánh khiếu kim quang, một cỗ cường đại mà nhu hoà lực lượng, từ trong tiểu kiếm tuôn ra, trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân của hắn.

-Đây là...

Vương Hạo Thần sửng sờ, vội vàng nội thị mình thân thể, chỉ thấy một luồng ánh sáng màu vàng chảy vào hắn toàn thân kinh mạch, làm lực lượng hắn không ngừng tăng lên.

Sau đó, cỗ lực lượng này dưới ánh mắt kinh dị của Vương Hạo Thần, trực tiếp đem kinh mạch bị Tần Liêm Sương phóng bế của hắn lần nữa khai mở, đồng thời lại đem kinh mạch ám thương chữa lành cường hoá.

Trong chốc lát, Vương Hạo Thần cốt chất đã phát sinh biến hóa, trở nên sáng bóng như mỹ ngọc, làn da cũng trở nên trắng không tì vết, ngũ quan thêm phần cân đối, khiến cho hắn dung mạo vốn đã vô cùng thanh tú nay lại càng trở nên cực kỳ tuấn mỹ như yêu, đủ để đoạt lấy bất cứ phương tâm một vị thiếu nữ nào.

Kinh mạch của hắn đồng dạng được cường hoá rất nhiều, trở nên cực kỳ cứng cỏi, rộng lớn, từng đạo chất lỏng màu đen tạp chất không ngừng từ trong lỗ chân lông trên ngừoi hắn bài xuất ra ngoài.

Vương Hạo Thần không ngừng hấp thụ tiểu kiếm năng lượng, để cho tu vi của hắn giống như ngồi trên hoả tiễn tăng lên, trong nháy mắt đã đột phá Tam Tinh Vũ Đồ, để cho hắn đan điền diện tích bạo tăng mấy lần, sau đó liền một lần nữa bị lấp đầy.

Tam Tinh Vũ Đồ đỉnh phong, cách Tứ Tinh Vũ Đồ chỉ có lâm môn một bước.

Vương Hạo Thần bị một màn này doạ cho choáng váng.

Không lâu trước đó, hắn còn lo lắng về mình tiền đồ, thế nhưng bây giờ hắn thân thể lại thoát thoai hoán cốt, kinh mạch không chỉ không còn có ám thương, ngược lại càng thêm vững chắc thô to, nguyên khí phẩm chất cũng vượt xa lúc trước, so với bình thường Ngũ Tinh Vũ Đồ đều có phần nhỉnh hơn, toàn thân tràn đầy lực lượng.

-Cái này... cũng quá nghịch thiên đi?

Vương Hạo Thần há hốc mồm, cảm giác rất không tưởng tượng nổi, nhìn về phía tiểu kiếm lúc này đã bình thường trở lại, trong mắt tràn đầy vẻ ngưng trọng.

Tiểu kiếm này đến cùng là vật gì? Vậy mà có thể trong khoảnh khắc đem hắn ám thương toàn bộ chữa khỏi, hơn nữa còn giúp hắn cải tạo căn cơ, để cho hắn căn cơ vốn đã vượt xa người bình thường nay lại càng thêm biến thái, cơ hồ có thể nói là vô địch cùng giai.

Vương Hạo Thần tự tin, coi như là sư phụ hắn Tiêu Hàn Dư trước đây tại hắn cảnh giới bây giờ cũng còn lâu mới có hắn căn cơ hùng hậu như vậy.

Tiểu kiếm này nhất định là một cái cực kỳ nghịch thiên bảo vật.

Bất quá Vương Hạo Thần cũng biết rõ, việc mình có được tiểu kiếm tuyệt đối không thể dể lộ ra ngoài, nếu không tuyệt đối sẽ đưa đến cho hắn hoạ sát thân.

Vương Hạo Thần tâm tình có chút tốt đẹp, lại thấy trên người mình bị bao phủ lấy một lớp tạp chất màu đen tanh hôi không chịu nổi, không nhịn được phải đi tắm rửa hồi lâu mới đem y phục mới mặc vào.

-Tiểu Thần Thần!

Vương Hạo Thần đang muốn nấu chút thức ăn, bên ngoài đột nhiên truyền tới một đạo nữ tử mềm mại thanh âm, để cho hắn trong trái tim khẽ nhảy lên một cái.

Thanh âm này quá quen thuộc với hắn, hơn nữa trong tông môn người gọi hắn như vậy lại chỉ có một người!

Là sư nương!

Vương Hạo Thần đã hồi lâu không gặp nàng, lúc này nghe được nàng thanh âm liền mừng rỡ, vội vàng mở cửa đi ra ngoài, còn chưa nói gì, một đạo thân ảnh trắng tinh khiết đã lao đến trước người hắn, vẻ mặt cực kỳ lo lắng nói gấp:

-Tiểu Thần Thần! Ngươi bị người khác đả thương vì sao không đến cho ta? Mau nói, thương thể có nặng không?

Vừa nói, nàng cánh tay trắng muốt như ngọc vừa cầm lên Vương Hạo Thần cánh tay, bắt mạch kiểm tra hắn thương thể.

Vương Hạo Thần ngẩn ra, sau đó trong lòng liền ấm áp, hắn hiểu được, sư nương là nghe được chuyện của hắn không lâu trước đó, biết hắn bị Tần Liêm Sương đả thương, nên mới lo lắng như vậy.

Hắn cũng không bất ngờ vì nàng biết được chuyện này, bởi vì Thiên Sinh Môn đệ tử đông như vậy, làm sao có thể ngay cả một người nhận ra hắn cũng không có?

Sư nương cẩn thận dò xét hồi lâu, khuôn mặt từ lo lắng dần dần chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng liền biến thành không thể tưởng tượng nổi thần sắc, bởi vì nàng vậy mà phát hiện Vương Hạo Thần căn bản không có bị thương.

Vương Hạo Thần vỗ nhẹ lên tay nàng, cười nói:

-Sư nương! Đệ tử không có việc gì!

Sư nương mắt phượng kinh ngạc nhìn hắn, nói:

-Ngươi thật là không sao?

Nàng ngoài ý muốn nghe được Vương Hạo Thần hành hung Trương Hổ, Hoàng Trạch, Lâm Đông ba người, sau đó lại bị Tần Liêm Sương đánh trọng thương, trong lòng lo lắng vô cùng, vì thế mới vội vàng chạy tới nơi này, nào ngờ khi đến nơi thì lại phát hiện đối phương căn bản không có việc gì.

-Chẳng lẽ Tần Liêm Sương hạ thủ lưu tình sao?

Sư nương trong lòng khó hiểu nghĩ thầm.

Vương Hạo Thần một bên lại nói:

-Đương nhiên là thật!

Sư nương nghe hắn nói như vậy cũng tạm yên lòng, bất quá lúc này nàng giống như nhớ tới cái gì, vẻ mặt liền biến lạnh, nhìn Vương Hạo Thần trầm giọng nói:

-Tiểu Thần Thần! Ngươi đã trở thành võ giả, vì sao lại không nói cho ta?

Vương Hạo Thần biết chuyện này không giấu được nàng, một bên gãi đầu lúng túng đáp:

-Cái này... đệ tử cũng là không lâu trước đó mới may mắn đột phá, không báo cho sư nương là bởi vì muốn cho người một cái kinh hỉ!

Sư nương nghe hắn nói như vậy, thế nhưng sắc mặt vẫn như cũ lạnh lùng, lại nói:

-Cho dù là như vậy, ngươi vì sao lại đi vào đệ thất phong lịch luyện, sau đó lại đi đổi lấy điểm cống hiến đây?

Vương Hạo Thần sửng sốt, á khẩu không sao trả lời được, hắn thực sự không nghĩ tới, ngay cả chuyện này mà sư nương cũng biết được.

Kỳ thực, Vương Hạo Thần cũng quá coi thường hắn sư nương rồi, nàng nói thế nào cũng là Thiên Sinh Môn một vị phong chủ phu nhân, nàng toàn lực muốn biết được cái gì, căn bản không có bao nhiêu chuyện có thể dấu được nàng.

Sư nương thấy hắn không đáp, trong mắt lãnh ý cùng lửa giận càng đậm, hừ lạnh một tiếng nói:

-Ngươi cảm thấy sư nương rất nghèo, không có khả năng cho ngươi tài nguyên tu luyện?

Nói rồi, nàng cũng không lại nhìn Vương Hạo Thần, phất tay áo quay người rời đi.

Vương Hạo Thần sợ sư nương sinh khí, trong lòng lập tức căng thẳng, vội vàng đuổi theo nàng, mở miệng nói gấp:

-Sư nương, ta... ta không phải có ý này!

-Vậy nói cho ta lý do a!

Sư nương dừng lại bước chân, đạm thanh nói.

Vương Hạo Thần trầm ngâm hồi lâu, hai bàn tay chậm rãi nắm lại, một lúc sau mới cúi đầu nói:

-Ta... ta những năm đã làm phiền sư nương quá nhiều rồi, ta không muốn đến khi đã trở thành một cái võ giả lại còn muốn dựa dẫm trở thành gánh nặng của ngườ...

Lời nói của Vương Hạo Thần còn chưa xong, một bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc đã đem hắn miệng che lại, chỉ thấy sư nương cũng không biết từ khi nào đã quay người lại đứng sát trước người hắn, trong mắt có một tia dị dạng ôn nhu không dễ dàng phát giác, thanh âm mềm mại khiến người ta dễ chịu của nàng chậm rãi truyền vào tai hắn:

-Tiểu Thần Thần! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi... ngươi là đệ đệ mà ta yêu quý nhất, tuyệt đối không phải gánh nặng của ta, nếu lần sau ngươi còn hành động hoặc nói ra những lời như thế, vậy ngươi cứ xem như không có người sư nương này!

Kỳ thật, nàng làm sao có thể không hiểu được Vương Hạo Thần tâm tư, hắn từ nhỏ đã là một cái tính tình rất tự trọng cùng cố chấp hạng người, nàng chăm sóc hắn lâu như vậy, nàng hiểu hắn còn nhiều hơn hắn bản thân, thậm chí nàng bị cái tính chấp nhất không chịu bỏ cuộc của hắn thu hút, vì thế mới cùng hắn thân thiết như vậy.

Thế nhưng chính vì như vậy nàng mới giận Vương Hạo Thần, bởi vì nàng không muốn hắn vì tự trọng mà tự làm khổ mình, nàng muốn hắn trước khi trở thành cường giả tiếp tục dựa dẫm vào nàng, càng không muốn hắn bởi vì việc tu luyện mà quên mất nàng.

Đệ thất phong nguy hiểm biết chừng nào, nàng làm sao cũng không thể ngờ tới Vương Hạo Thần một cái chỉ có Nhị Tinh Vũ Đồ tu vi lại dám xâm nhập, để cho nàng khi biết được tin tức này liền bởi vì lo lắng cho hắn mà tức giận không thôi.

Vì thế nàng mới để Vương Hạo Thần phải tự mình nói ra, nếu không, nàng biết dựa vào tính cách của hắn nhất định sẽ lại tiếp tục mạo hiểm đi tìm tài nguyên tu luyện, thế nhưng bây giờ hắn đã nói hết ra rồi, nàng sau đó liền có thể danh chính ngôn thuận giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn, không để cho hắn tuỳ tiện dấn thân vào chỗ nguy hiểm như trước.

Chỉ là, nếu là đổi lại là một cái đệ tử khác, sư nương cho dù lo lắng, cũng sẽ không đến mức như vậy, thế nhưng chính nàng cũng không biết được, tiểu đồ đệ trước mắt này, không biết từ lúc nào cũng đã chiếm cứ một vị trí không thể thay thế trong lòng của nàng
Bình Luận (0)
Comment