Vương Hạo Thần tu luyện một mạch đến khi trời tối mới nghỉ ngơi, trong lòng lại có chút phiền não, vốn dĩ muốn nhanh quay về Thiên Sinh Môn, không ngờ giữa đường lại phát sinh ra chuyện như vậy, xem ra trong mấy ngày tới hắn khó có thể rời đi.
- Bỏ đi! Đã giúp thì giúp cho trót!
Vương Hạo Thần không nghĩ nữa, lập tức ngồi xuống vận công điều tức, chuẩn bị để mình đạt trạng thái tốt nhất.
Khi mặt trời xuống núi, sắc trời lần nữa chuyển về đêm, Bạch Nhược Trần quay lại chỗ Vương Hạo Thần.
- Kinh Thần Thối Pháp ngươi đã xem qua chưa?
Bạch Nhược Trần vừa gặp liền hỏi.
- Không chỉ đã xem qua, mà còn luyện thành! Lần này phải đa tạ Bạch di tặng ta một món lễ lớn!
Vương Hạo Thần mỉm cười nói.
- Ngươi luyện thành rồi?
Bạch Nhược Trần trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng tuy rằng biết Kinh Thần Thối Pháp không khó học, lại vô cùng thích hợp với Vương Hạo Thần, thế nhưng cũng không cho rằng đối phương có thể trong thời gian ngắn như vậy luyện thành bộ thối pháp này.
- Cũng không tính là hoàn toàn thành thục, bất quá bảy thức đầu tiên hẳn là không có vấn đề!
Vương Hạo Thần suy nghĩ một lát lại nói.
- Vậy ngươi cho ta xem thử một chút!
Bạch Nhược Trần vẫn có chút không tin tưởng.
- Tốt a!
Vương Hạo Thần cũng không nói nhảm, điều động thể nội nguyên khí rót vào hai chân.
Bạch!
Một chân của hắn đạp lên mặt đất lấy lực, khiến cho mặt đất rạn nứt, một chân khác tựa như đạn pháo bắn ra, bất kể là uy lực hay tốc độ đều kinh hãi thế tục.
Không có hoa mỹ, chỉ có bá lực mạnh kinh thiên, không gì cản nổi.
Kinh Thần Thối đệ thất thức – Thạch Phá Thiên Kinh Khí Cái Thế!
Bành!
Một cước của Vương Hạo Thần đánh lên một tảng đá lớn bằng năm người trưởng thành cộng lại, trực tiếp đem nó đá cho băng liệt, vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
- Thực sự là luyện thành rồi?
Bạch Nhược Trần sửng sờ, lúc này nàng muốn không tin cũng không được.
Phụ thân của nàng trước kia, đã từng nói hắn muốn luyện thành Kinh Thần Thối Pháp đều phải mất ba ngày thời gian, nhìn qua đã rất nhanh, nhưng so với Vương Hạo Thần còn kém hơn không ít.
Kỳ tài! Chân chính võ đạo kỳ tài!
Bạch Nhược Trần không nghĩ tới, mình lại ở địa phương này, gặp được thiên tài như vậy.
Trước đó nàng tuy rằng biết Vương Hạo Thần kiếm đạo cảnh giới đạt tới Kiếm Ý lưỡng trọng, thế nhưng cái này còn đủ khiến nàng chân chính xem trọng hắn, bởi vì tu vi của hắn quá thấp, lấy tầm mắt của Bạch Nhược Trần mà nói, ở độ tuổi của Vương Hạo Thần nói kém đến thế nào đều phải có Vũ Sư tu vi, thế nhưng Vương Hạo Thần chẳng qua chỉ là Lục Tinh Vũ Sĩ mà thôi.
Nếu không phải biết rõ Vương Hạo Thần là một nam nhân có nguyên tắc, nàng sẽ không có ý giao Bạch Linh cho hắn.
Thế nhưng lúc này Bạch Nhược Trần đã nhận ra mình suy nghĩ trước đó là sai lầm đến mức nào, một người có thể trong một ngày đem Kinh Thần Thối Pháp luyện thành, thiên tư sao có thể tầm thường?
Bạch Nhược Trần trong lòng âm thầm quyết định, sau này nhất định phải giữ mối quan hệ tốt với Vương Hạo Thần, không chỉ bởi vì thiên tư của hắn, mà còn là bởi vì hắn là người hiếm hoi nàng có thể tin tưởng.
Vương Hạo THần thi triển xong một chiêu Thạch Phá Thiên Kinh Khí Cái Thế, liền phải điều tức một chút, Kinh Thần Thối Pháp đệ thất thức vô cùng tiêu hao nguyên khí, lấy tu vi của hắn hiện tại cũng không thể thi triển liên tục.
Bất quá, uy lực một cước này cho dù là Thiên Long Kiếm Quyết cũng có chút không bằng, cái tên Thạch Phá Thiên Kinh quả thật không ngoa.
- Hạo Thần, xem ra Bạch di phải nhìn ngươi bằng ánh mắt khác! Thiên phú của ngươi tuyệt đối không thua thiên tài hạng nhất nào ở Đông Hoa hoàng triều!
Bạch Nhược Trần đi tới mỉm cười nhìn Vương Hạo Thần nói.
- Thiên phú chỉ là một bộ phận, võ giả muốn trở nên cường đại, chỉ dựa vào thiên phú là không đủ!
Vương Hạo Thần nói.
Con đường tu luyện, nào chỉ cần có thiên phú, còn cần có nghị lực, điều kiện và tài nguyên tu luyện.
Ví dụ, cho dù ngươi có thiên phú khoáng cổ tuyệt kim cùng nghị lực, thế nhưng lại không có tài nguyên tu luyện, vậy đời này tu vi cũng đừng mong vượt qua Vũ Linh cảnh.
Cũng giống như Vương Hạo Thần, hắn trước đây không thể tu luyện, vậy thế tu vi mới thấp như vậy, nếu là hắn có thể giống như võ giả bình thường tu luyện, tu vi làm gì chỉ có Lục Tinh Vũ Sĩ.
- Nói rất đúng!
Bạch Nhược Trần gật đầu tỏ ý tán thành.
- Bạch di! Ngươi sẵn sàng rồi đi?
Vương Hạo Thần không muốn tiếp tục nói vấn đề này, trực tiếp nhìn Bạch Nhược Trần hỏi.
- Quan trọng không phải là ở ta mà là ở ngươi! Nếu như ngươi không thành công, ta có làm gì cũng vô dụng!
Bạch Nhược Trần nói.
- Ta nhất định sẽ tận lực!
Vương Hạo Thần trầm giọng nói.
- Kỳ thật ngươi không cần căng thẳng như vậy, lấy tu vi của ngươi mà muốn phá vỡ Phong Nguyên Chú vẫn là rất miễn cưỡng!
Bạch Nhược Trần trấn an nói.
- Chắc chắn sẽ thành công!
Vương Hạo Thần nói.
Bạch Nhược Trần thấy được vẻ kiên định trong mắt nam tử trước mặt, trong lòng không hiểu sao lại nhiều hơn mấy phần tin tưởng, nói:
- Đi theo ta!
Bạch Nhược Trần dẫn Vương Hạo Thần đi tới phía sau một ngọn núi gần đó, nơi này có một túp lều nhỏ được dựng bên cạnh một dòng sông, phong cảnh nhìn qua có chút thơ mộng.
Chung quy là nữ nhân, luôn có thiện cảm với phong cảnh đẹp.
- Đây là nơi ta hay đến mỗi khi bị Vạn Độc Linh Thể phản phệ! Tất nhiên trên đời không có hoàn mỹ sự tình, cũng có thời điểm độc thể phản phệ ngoài dự đoán mà không kịp đến nơi này!
Bạch Nhược Trần thong thả đi vào trong nhà, đến một cái giường được làm bằng tre ngồi xuống.
Lần trước Vương Hạo Thần cứu nàng, đó cũng là một lần nàng bị Vạn Độc Linh Thể ngoài ý muốn phản phệ, thân thể đang trong lúc suy yếu đến cực điểm, sau đó mới bị Hùng thị ba huynh đệ đục nước béo cò, nếu không, dựa vào tu vi thấp kém của ba người bọn họ, cũng không chắc chắn có thể đả thương nàng đến mức như vậy.
- Chỗ này xem ra rất yên tĩnh!
Vương Hạo Thần đi theo nàng, thuận miệng nói.
- Ngươi là người đầu tiên, cũng là nam nhân đầu tiên đi vào đây!
Bạch Nhược Trần chẳng biết tại sao lại nói ra một câu như vậy, vừa nói xong, trong mắt nàng liền hiện ra một tia hối hận.
Vương Hạo Thần cái gì cũng có thể thông tuệ, nhưng hắn chưa bao giờ giỏi trong việc đọc cảm xúc của nữ nhân, căn bản không nhận ra Bạch Nhược Trần lời nói có chỗ khác thường.
- Bạch di! Tiếp đó ta sẽ dùng Phệ Huyết Thánh Hoả phá giải Phong Nguyên Chú, hoàn toàn phá vỡ là không có khả năng, chỉ hi vọng có thể xé rách ra một lỗ hổng đã là rất tốt!
Vương Hạo Thần trầm trọng nói.
Bạch Nhược Trần khẽ ừ một tiếng, ngồi quay lưng về phía Vương Hạo Thần, tay đem tóc dài bỏ lên trước ngực để thuận tiện cho Vương Hạo Thần làm việc.
Thế nhưng là, nàng đợi mãi vẫn không thấy Vương Hạo Thần có hành động gì, không khỏi quay đầu lại khó hiểu nhìn hắn nói:
- Ngươi làm sao còn không ra tay?
Vương Hạo Thần hơi ngẩn ra, đồng dạng khó hiểu nhìn nàng, đáp:
- Bạch di ngươi không cởi áo ra, ta một khi dùng đến Phệ Huyết Thánh Hoả sẽ lập tức đem y phục của ngươi đốt cháy!
Nguyên lai là vì chuyện này.
Bạch Nhược Trần im lặng quay đầu lại, không để Vương Hạo Thần thấy được thần sắc của nàng lúc này.
Phải đến mấy phút sau, Bạch Nhược Trần mới có hành động, chỉ thấy nàng chậm rãi cởi bỏ từng cúc áo, đem chiếc áo để qua một bên, chỉ còn lại nội y, để lộ ra phần thân trên thon dài trắng muốt như ngọc.
Vương Hạo Thần có cảm giác khung cảnh này có chút quen thuộc, không nhịn được mà nhớ đến một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần mà hắn đã gặp trước đây, khẽ cười khổ.
- Có thể bắt đầu được chưa?
Bạch Nhược Trần khẽ nói, thanh âm tựa như rất bình thản, chỉ có người thật tinh ý, mới nghe ra được trong sự bình thản đó có một chút run rẩy.
- Sẽ hơi khó chịu một chút!
Vương Hạo Thần nói, tâm thần ngưng định, trên tay xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ rực như máu, chính là đã bị hắn thu phục thiên địa linh hoả Phệ Huyết Thánh Hoả.
Vương Hạo Thần đem hoả diễm tụ ở hai ngón tay, sau đó điểm lên lưng Bạch Nhược Trần, để Phệ Huyết Thánh Hoả truyền vào người nàng, tìm tới vị trí của Phong Nguyên Chú.
Người bình thường không chịu được Phệ Huyết Thánh Hoả nhiệt độ, nhưng Bạch Nhược Trần thân thể mạnh hơn người bình thường khá nhiều, tuy rằng không có lực lượng gì, nhưng nàng chí ít là có thể chịu được hoả diễm thiêu đốt.