Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 212

Lâm Vũ Hinh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, trong lòng lại hi vọng tên thiểu năng Dương Vân kia có thể dây dưa kéo lại Vương Hạo Thần, cho nàng một chút thời gian để phá tan lồng giam.

Dựa vào tốc độ của nàng, rất nhanh đã chạy đến phía trước lồng giam, nàng cũng không dám chậm trễ vội vàng dùng toàn lực oanh kích lên trên bề mặt lồng giam do thần long hư ảnh tạo ra.

Bất qua, lồng giam này là do Vương Hạo Thần dùng lượng lớn nguyên khí và kiếm khí ngưng tụ mà thành, không gì sánh được vững chắc, nào có dễ dàng bị phá vỡ như vậy.

Lâm Vũ Hinh công kích lên nó chỉ khiến nó rung động một chút, nhưng vẫn vững vàng như cũ, không có dấu hiệu bị đánh vỡ.

Mà lúc này, Vương Hạo Thần thân ảnh, cũng đã không một tiếng động xuất hiện ở vị trí cách nào nàng không xa.

- Ngươi tâm cơ thật đúng là không tệ, bất quá chung quy vẫn không đủ!

Vương Hạo Thần khẽ cười nói.

Lâm Vũ Hinh giật mình quay đầu nhìn hắn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, thần sắc trở nên có chút bất đắc đĩ, ngay cả động tác nơi tay cũng dừng lại.

Chung quy là chạy không thoát a.

Ở bên kia, Dương Vân sớm đã bị Vương Hạo Thần đánh đến bất tỉnh nhân sự.

Lâm Vũ Hinh trong lòng đắng chát, thực lực của đối phương đã mạnh đến mức hơn cả nàng tượng tưởng, nàng còn lấy cái gì để đấu với người ta đây?

Có lẽ, tại thực lực tuyệt đối trước mặt, tính toán bao nhiêu cũng không có chỗ dùng.

Đã như vậy, liền không tiếp tục phản kháng, tránh ăn thêm đau khổ vô ích.

- Ngươi thật sự chỉ có Nhị Tinh Vũ Sư tu vi?

Lâm Vũ Hinh từ bỏ phản kháng, chăm chú nhìn Vương Hạo Thần nói.

Nàng nhìn đi nhìn lại, nhìn trái nhìn phải, đối phương cảnh giới như cũ xác thực chỉ là Nhị Tinh Vũ Sư, có chăng là khí thế trên người so với cùng cảnh giới võ giả phải mạnh hơn rất nhiều mà thôi.

Lâm Vũ Hinh chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ bị một cái tu vi thấp hơn nhiều như vậy ép đến mức không có sức hoàn thủ.

- Không phải chuyện của ngươi!

Vương Hạo Thần không rảnh cùng nàng nói nhảm, một chưởng trực tiếp ấn xuống, đem nàng đánh thành trọng thương, đồng thời cũng tạm thời khóa lại tu vi của nàng, để cho nàng trong thời gian ngắn không cách nào cùng người động thủ.

Hắn cũng không có giải trừ lồng giam, tuy rằng hơi tốn nguyên khí một chút, thế nhưng cẩn thận vẫn hơn, dù sao có thể đảm bảo vạn vạn vô nhất.

Làm xong hết thảy, Vương Hạo Thần mới hướng về đầu ngũ phẩm hạ đẳng linh tuyền kia đi tới, sau đó trực tiếp nhảy vào bên trong.

Bảy người bị hắn trọng thương, chỉ có một mình Lâm Vũ Hinh vẫn còn thanh tỉnh, chỉ là nàng lúc này căn bản không có năng lực làm cái gì, nhiều nhất chỉ có thể gượng chống để bản thân không ngất đi mà chuyên tâm trị thương.

Thỉnh thoảng, nàng lại đưa mắt nhìn về phương hướng Vương Hạo Thần rời đi, trong mắt hiện lên vẻ oán hận xen lẫn một chút tò mò, nam nhân đối với nàng hạ thủ nặng như vậy, thật sự còn là lần đầu tiên, cũng không tên kia là không biết thương hoa tiếc ngọc hay là hắn căn bản không thích nữ nhân?

Nàng vốn là một nữ nhân tâm cơ thâm trầm, đừng nói là Dương Vân, ngay cả người có tu vi cao hơn nàng đều đã từng bị nàng cho ăn không quả đắng, thế nhưng lần này nàng xác thực bại triệt để dưới tay Vương Hạo Thần, chủ yếu là bởi vì hắn không cho nàng cơ hội dở trò, xuất thủ tàn nhẫn không lưu tình, dùng thực lực đáng sợ ép nàng không trở nổi mình.

………….

Vương Hạo Thần vừa mới đi vào bên trong linh tuyền, liền cùng với Tiểu Long bắt đầu điên cuồng hấp thu trong đó thiên địa linh khí.

Đầu này linh tuyền cấp bậc đạt tới ngũ phẩm hạ đẳng, thiên địa linh khí vô cùng dồi dào, đủ để cho hai người tu luyện một khoản thời gian.

Vương Hạo Thần ở bên trong linh tuyền tu luyện một lúc, liền có thể cảm nhận được chính mình thể nội nguyên khí số lượng đang nhanh chóng tăng lên.

Thậm chí ngay cả nhục thân xương cốt và huyết nhục đều nhận được không ít chỗ tốt, trở nên càng thêm tráng kiện.

Vương Hạo Thần trong lòng vui mừng, đang muốn tiếp tục tu luyện, thế nhưng hắn lại giữa đường bị đánh gãy.

Hắn mở ra hai mắt, chỉ thấy Tiểu Long đang dùng đầu cọ cọ vào má hắn, không khỏi khó hiểu:

- Tiểu Long, có chuyện gì vậy?

Hắn biết, nếu như không có chuyện gì, Tiểu Long sẽ không tùy tiện làm phiền hắn tu luyện.

Tiểu Long thì cắn cắn Vương Hạo Thần gấu quần, bộ dáng là muốn dẫn hắn đi xuống phía dưới linh tuyền chỗ sâu.

Vương Hạo Thần trên mắt càng lộ ra vẻ nghi hoặc, bất quá hắn cũng không có do dự, trực tiếp đi theo Tiểu Long xuống dưới.

Một người một thú cứ như vậy đi sâu xuống dưới, rốt cuộc cũng đi đến đáy.

Vương Hạo Thần nhìn đông ngó tây một hồi, thế nhưng vẫn không có phát hiện chỗ này có gì khác thường.

Bất quá hắn cho rằng Tiểu Long cảm nhận hẳn là sẽ không sai, vì thế lại cẩn thận nhìn một hồi.

- Hả?

Bỗng nhiên, Vương Hạo Thần tựa hồ phát giác được cái gì, thân hình khẽ động một cái, đi xuống nơi đáy hồ lòng đất.

Hắn vừa rồi từ nơi đó, nhìn thấy một tia ảm đạm quang huy.

Mặc dù rất nhỏ yếu, thế nhưng hắn vẫn phát hiện ra. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Đạo quang huy kia, là từ nơi đáy nước lòng đất truyền ra.

Vương Hạo Thần đi đến, dùng tay đào đi lớp đất bên ngoài, bụi đất theo dòng nước trôi đi, để lộ ra vật bị ẩn giấu ở bên trong.

Vật kia, là một kiện phủi bụi chiến giáp.

Bộ chiến giáp này toàn thân đều là màu ám kim, trên thân có khắc họa từng đạo ảm đạo pháp văn, ở chính giữa còn điêu khắc lấy hình ảnh của một đầu hắc long, mặc dù trên thân giáp đều là bùn đất, nhìn qua rất cũ kỹ, thế nhưng nếu là nhìn kỹ vẫn có thể cảm nhận được trên đó có một cỗ bá khí kinh nhân âm thầm phát ra.

Kiện chiến giáp này, nhìn qua cũng rất hoàn chỉnh, chỉ là tại phần ngực có một vết nứt khá lớn, tựa hồ là bị một loại nào đó cường đại huyền khí đâm thủng.

Chính vì vậy, đây có thể chỉ xem là một kiện không hoàn chính tàn phá chiến giáp.

- Chiến giáp sao?

Vương Hạo Thần không nghĩ tới ở nơi này lại có được một cái thu hoạch ngoài ý muốn.

Trước kia, Nhạc Thi Dao đã từng nói với hắn, trên Đệ Thất Phong cơ duyên, không chỉ có những đầu linh tuyền kia, mà còn có các loại bảo vật, thậm chí là truyền thừa do tông môn cường giả lưu lại chuẩn bị cho người hữu duyên.

Đương nhiên số lượng những loại này bảo vật cũng không nhiều, có ẩn giấu ở nơi bí mật trên núi, cũng có ẩn nấp bên dưới linh tuyền, nếu không phải là người có vận khí tốt căn bản rất khó tìm được.

Chiến giáp, cũng giống như kiếm, đao, thương, là thuộc về huyền khí một loại, bất quá nó so với các loại huyền khí kia khác biệt, thậm chí có thể nói, nó là một loại huyền khí đặc thù nhất, cũng là trân quý nhất một loại.

Không vì cái gì khác, chỉ là vì nó chính là loại huyền khí có năng lực bảo mệnh tốt nhất.

Rất đơn giản, một bộ chiến giáp coi như không thể giúp chủ nhân của nó ở trên phương diện công kích, chỉ cần có thể tăng lên cơ hội sống sót cho hắn, như vậy đã đủ quý giá.

Cùng giai võ giả, khi thực lực hai bên đều ngang nhau, vậy ai có được càng tốt chiến giáp, người đó sẽ có nhiều hơn một chút cơ may chiến thắng.

- Đúng là một kiện không tệ bảo vật, đáng tiếc xem ra hư hại không nhẹ!

Vương Hạo Thần cảm thán một tiếng, trong lòng có chút tiếc nuối.

Bộ chiến giáp này nhìn qua cấp bậc rõ ràng không thấp, chỉ hư hại cũng tương đối nặng, có một bộ phận không nhỏ chiến giáp pháp văn ở vào trạng thái không thể kích hoạt, như vậy cho dù hắn hiện tại có đem toàn bộ công năng của chiến pháp bộc phát ra ngoài, đoán chừng nhiều nhất cũng chỉ có thể phát huy ra 6, 7 thành uy lực của nó lúc đỉnh phong.

Bất quá lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Vương Hạo Thần cũng không có được voi đòi tiên, dù sao sau khi đấu với Trì Lăng Tiêu một trận, hắn xác thực luôn muốn có được một kiện chiến giáp phụ trợ chính mình chiến lực, lúc này may mắn tìm tới một kiện đã có thể xem là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi, khẳng định sẽ giúp hắn thực lực lại tăng lên một mảng lớn.

LTG: Chương ngắn nên hôm nay không tính là 1 ngày 2 chương, cứ xem như 1 chương khuyến mãi đi a! ^^
Bình Luận (0)
Comment