Nghịch Thiên Cải Mệnh Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 25


Tôn Từ Y mỉm cười:
"Vậy...chàng hứa nhé.

Phải sống sót trở về"
"Được"
Cô cũng không biết cảm xúc lúc này của mình là gì.

Trương Từ Hiểu chỉ tay về phía kệ sách:
"Nàng có thấy mấy quyển sách ở đó không?"
Tôn Từ Y gật đầu:
"Đó là sách của ta.

Sao thế?"
"Trong đó toàn là những câu chuyện hay ho nàng đọc cho ta được không? Giọng nàng dễ nghe"
Tôn Từ Y cũng vui vẻ mà mang sách ra đọc cho phu quân nghe.
"...Cô quyết định cầu xin Quái thú cho cô về thăm nhà, và Quái thú đồng ý với điều kiện phải quay lại đây đúng một tuần sau.

Quái thú tặng cô một chiếc gương giúp cô thấy được việc gì diễn ra với Quái thú và một chiếc nhẫn giúp cô quay lại lâu đài ngay lập tức khi xoay 3 vòng quanh ngón tay,,"
"Một tuần là thế nào?" Trương Từ Hiểu thắc mắc
"Một tuần là 7 ngày"
Trong lúc chán nản cô đã viết lại truyện "Người đẹp và quái vật" cho đỡ chán, và giờ cô đang đọc nó cho một đứa trẻ nghe
"Tiếp tục đi"
Một lúc sau...
"...!Ôm Quái thú đang hấp hối trong lòng, cô khóc và thú nhận cô yêu hắn...cô yêu hắn..."
Sau đó thì im lặng hẳn luôn.

Trương Từ Hiểu không nghe được cô nói gì nữa nên mới ngước lên xem thử, thì ra là cô đã sớm say giấc rồi.
"Nàng là người đọc sách mà, sao lại ngủ rồi?"
Thấy cô gục ra như vậy Trương Từ Hiểu nảy ra một ý tưởng táo bạo...
Sáng hôm sau...
Khi Tôn Từ Y tỉnh giấc đã không thấy ai nằm cạnh nữa, Thất Nguyệt bưng chậu nước rửa mặt bước vào.

Khi thấy mặt cô thì Thất Nguyệt không thể nhịn cười.


Tôn Từ Y ngơ ngác:
"Sao thế?
"Tiểu thư, mặt của tỷ..."
Nghe vậy Tôn Từ Y lao xuống giường và chạy lại chỗ bàn trang điểm.

Nhìn khuôn mặt mình bị vẽ những nét bút nguệch ngoạc trong gương, Tôn Từ Y không khỏi tức giận:
"Chắc chắn là tên Trương Từ Hiểu kia! Thật quá đáng!"
Sau đó cô mới phát hiện ra cho dù có cố rửa thế nào vết mực cũng không trôi hết.

Đến cả Thất Nguyệt cũng lắc đầu chịu thua:
"Đây là thứ gì vậy? Rửa mãi không sạch.

Ai lại ra tay độc ác với tiểu thư như vậy?"
"Ta đã làm gì đắc tội với hắn ta sao?"
Lúc này Trương Từ Hiểu đang luyện kiếm chăm chỉ cùng Lạc Dụng và các binh sĩ đột nhiên hắt xì một cái:
"Ai đang nhắc đến ta vậy?"
"Có phải người bị cảm rồi không?" Lạc Dụng hỏi
"Không thể nào, ngươi tiếp tục đi"
Tôn Từ Y sắp phát khóc đến nơi:
"Lẽ nào phải mang khuôn mặt này ra ngoài sao?"
"Tiểu thư, muội vừa đi hỏi Huỳnh đại nương, bà ấy nói dùng giấm rửa vết mực sẽ ra." Thất Nguyệt mang một bát giấm bước đến
Cũng may là mực ra nếu không Tôn Từ Y sẽ không tha cho kẻ đã hại mình thê thảm như vậy.

Lúc này một con người giấy ôm bức thư bay đến chỗ Tôn Từ Y, còn bay quanh cô mấy vòng rồi mới đem bức thư cho cô.
"Là thư của công chúa sao ạ?" Thất Nguyệt hỏi
Tôn Từ Y gật đầu, đọc xong bức thư tâm trạng cô cũng tốt hơn nhiều.
"Nhị công chúa mời ta vào cung một chuyến, ta không biết có nên đi hay không"
"Tiểu thư gặp công chúa cũng tốt mà"
"Nếu ta vào cung, có khả năng sẽ gặp mặt đại công chúa, ta không thích chút nào"
Hôm đó Trương Từ Hiểu đến tối muộn mới trở về, Tôn Từ Y tức chuyện mình bị bôi mực lên mặt nhưng khi thấy bộ dạng mệt mỏi kia cũng không nỡ tính toán.
Mấy ngày tiếp theo, Trương Từ Hiểu luôn đi sớm về muộn, chàng điên cuồng tập luyện để trở nên lợi hại hơn, rõ ràng là biết sợ chết rồi.

Trương Tướng quân không biết nói gì thêm, chỉ bảo con dâu cố gắng hơn.

Tôn Từ Y cũng bất lực và khó xử lắm.


Cô đang muốn hòa li mà có thêm đứa con không phải rất khó khăn sao? Hơn nữa cô mới chỉ 14 tuổi, nếu mang thai sẽ mất mạng sớm hơn, đối phương cũng không có chút tình cảm nào với cô, cho dù Trương Từ Hiểu không về với nữ chính cũng phải tìm được một cô gái chàng yêu thật lòng.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, đã được một tháng.

Còn một tháng nữa là Trương Từ Hiểu bắt đầu khởi hành.
Trương Từ Hiểu lấm tấm mồ hôi trên trán, chàng mệt mỏi ngồi xuống ghế:
"Thiếu gia, người đã rất thành thạo rồi, không cần cố gắng nữa đâu" Lạc Dụng nói
"Không được, ta phải chăm chỉ hơn, nếu ta thật sự chết trên chiến trường thì sẽ thất hứa"
Thì ra Trương Từ Hiểu cố gắng thời gian qua là để thực hiện lời hứa với Tôn Từ Y.
Thấy chủ tử kiên quyết, Lạc Dụng chỉ muốn nói một câu cuối:
"Lần này ra trận không biết bao giờ sẽ trở về, người nên dành nhiều thời gian ở bên phu nhân hơn.

Chỉ còn một tháng là bắt đầu rồi mà"
Nghe Lạc Dụng nói Trương Từ Hiểu mới nhận ra, chàng còn một phu nhân ở nhà.

Hai tháng trời hai người chưa chạm mặt nhau lần nào.

Chàng cũng chỉ dành thời gian tập luyện và tránh việc Tôn Từ Y phải khó xử với yêu cầu của Trương Tướng quân.
Hôm nay Trương Từ Hiểu đột nhiên trở về khiến Tôn Từ Y ngạc nhiên lắm.
"Chàng không tập nữa sao?"
"Tập đủ rồi, cũng phải dành thời gian để nghỉ ngơi chứ" Trương Từ Hiểu nằm xuống chiếc giường mà mình đã xa lâu ngày.
Tôn Từ Y ngồi xuống giường:
"Chàng biết hôm nay là ngày gì không?"
"Không biết"
Rõ ràng là Trương Từ Hiểu không muốn trả lời câu hỏi của cô.
Tối hôm đó, Trương Từ Hiểu vẫn dành thời gian cho việc đọc sách.
Tôn Từ Y bưng một bát gì đó đến và để lên bàn:
"Đây là gì?" Trương Từ Hiểu không khỏi thắc mắc
"Là mì trường thọ đích thân ta làm, ta nghe Tướng quân nói hôm nay là sinh thần của chàng"
Trương Từ Hiểu cười nhạt:
"Nói dối trắng trợn...Ta không biết nàng làm thế nào biết được, nhưng rõ ràng không phải Tướng quân nói.

Mấy năm này, người duy nhất nhớ được sinh thần của ta chỉ có Lạc Dụng"
"Bỏ qua vấn đề này đã, chàng mau ăn đi.


Bên trong không có hành đâu"
"Nàng biết cả việc ta không ăn hành sao?" Trương Từ Hiểu đưa mắt nhìn cô
"Ta nghĩ ta không thích nên chàng cũng không thích"
Trương Từ Hiểu cũng không hỏi gì thêm mà bắt đầu động đũa.
"Ngon không?" Tôn Từ Y chờ đợi kết quả
Chàng khẽ gật đầu.

Cô mỉm cười:
"Tốt rồi, nếu chàng thích sau này ta sẽ nấu cho chàng ăn hàng năm"
"Thật nhé?"
Tôn Từ Y cũng gật đầu vui vẻ.
Từ lâu Trương Từ Hiểu đã không còn chút phòng vệ nào đối với Tôn Từ Y, giống như đã có tình cảm nào đó len lỏi trong lòng cậu ta, rõ ràng đã thích Tôn Từ Y rồi.

Nhưng Tôn Từ Y lại không mảy may nhận ra, vẫn nghĩ Trương Từ Hiểu chỉ đối với mình như một người bằng hữu.

Dù Trương Từ Hiểu mới 14 tuổi nhưng cũng đã hiểu tình yêu nam nữ là gì.
"Ngày mai chúng ta cùng đến Bắc Sơn ngắm hoa đào được không?" Trương Từ Hiểu đề nghị
Tôn Từ Y thấy rất kì lạ, cô ngồi xuống đưa tay chống cằm nhìn chằm chằm người ta:
"Chàng không luyện kiếm nữa à?"
"Mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, nàng không muốn đi sao?"
"Vậy ta bảo Thất Nguyệt dọn đồ cho chúng ta"
Tôn Từ Y hồ hởi chạy ra thông báo với Thất Nguyệt.

Từ đầu đến cuối, Trương Từ Hiểu vẫn luôn nghi ngờ Thất Nguyệt là người của Trương Tướng quân phái đến để giám sát hai người.

Nhưng Tôn Từ Y lại rất thân thiết với tì nữ này, căn bản không thể cử đi nơi khác.
Sáng hôm sau cả hai đang chuẩn bị xuất phát nhưng Trương Tướng quân lại dẫn người đến.

Là thái y trong cung.

Nói là muốn để thái y xem cho Tôn Từ Y.

Tôn Từ Y cũng hiểu nên đành trì hoãn lại một lúc.
"Xem cái gì chứ? Phiền phức!" Trương Từ Hiểu tặc lưỡi vì phải chờ đợi
Nếu không có Tôn Từ Y ngăn cản thì thái y đã bị cậu con trai của Tướng quân đá ra khỏi phủ rồi.
Thái y chẩn mạch cho Tôn Từ Y, trong lúc đó có đưa qua đẩy lại vài câu hỏi:
"Phu nhân đã có nguyệt sự rồi chứ?"
Tôn Từ Y ngại ngùng không dám trả lời.
"Ông hỏi gì vậy hả? Có tin chưa đầy hai khắc ông đã bay về cung rồi không?" Trương Từ Hiểu đầy khó chịu.

"Nhưng...người phải tỏ ra khó chịu là mình mới đúng" Tôn Từ Y nghĩ thầm
Trương Tướng quân lườm con trai nhắc nhở:
"A Hiểu, không được vô lễ, Vương thái y là người có tiếng trong cung, tất nhiên sẽ đưa ra được kết quả đúng"
Trước sự kiên quyết của Tướng quân, Tôn Từ Y bèn đỏ mặt trả lời:
"Đã...2 năm rồi"
Vương thái y cất lại đồ nghề vào trong hộp, ông thở dài.

Thấy vậy Tướng quân không khỏi lo sợ:
"Thế nào rồi?"
"Đúng thật có thể mang thai nhưng cơ thể phu nhân yếu ớt hiếm thấy, hơn nữa dáng người phu nhân nhỏ.

Rủi ro rất cao.

E là phải dày công bồi bổ mới được."
Nghe thái y nói Trương Tướng quân gật đầu một cái đầy suy tư.

Tôn Từ Y nghĩ chắc chắn bây giờ ông ta đang nghĩ ra một ngàn không trăm linh một cách để bồi bổ cho cô, thật đáng sợ.
Cuối cùng cũng kết thúc, cả hai cùng khởi hành đến Bắc Sơn.
Vừa xuống khỏi xe ngựa, Tôn Từ Y đã không chờ được mà chạy ra.

Ở đây là một ngôi làng nhỏ, có cả chợ.

Cảnh quan đẹp chẳng kém gì núi Mục Lĩnh, cũng có rất nhiều hoa đào.
Trong thời gian đó hai người sẽ ở trong một viên trang.

Viên trang quanh năm đã có người dọn dẹp nên lần này ra ngoài chỉ dẫn theo Lạc Dụng và Thất Nguyệt.
Tôn Từ Y đã nhìn chằm chằm Thất Nguyệt và Lạc Dụng để suy xét:
"Hai người cũng hợp đôi đấy chứ, nếu Lạc Dụng thích Thất Nguyệt, thì sẽ không có gì cản đường Cố Nhược Nhiên đến với Trương Từ Hiểu nữa"
"Tiểu thư, tỷ đừng nhìn muội như vậy" Thất Nguyệt e dè
"Dọa muội sợ rồi, không có gì đâu"
Ở cạnh Tôn Từ Y một thời gian, Thất Nguyệt đã hiểu mỗi khi tiểu thư có ánh mắt như vậy nhất định là đang toan tính gì đó rất đáng sợ.
"Không biết Xuyên Châu có đẹp thế này không?"
"Tuy Xuyên Châu không có nhiều hoa đào nhưng cũng là một nơi rất đẹp" Lạc Dụng đáp
"Đó là một nơi đáng sống đúng không?" Chỉ vừa nghe kể Tôn Từ Y đã hứng thú muốn nghe tiếp, chỉ hận không thể đến đó ngay
Trương Từ Hiểu bước đến:
"Vội vàng làm gì chứ? Cô có muốn đi dạo chợ không?"
"Cũng được, chúng ta đi luôn nhé.

Lạc Dụng và Thất Nguyệt cứ đi cùng nhau đi, bọn ta có thể tự đi được" Tôn Từ Y mỉm cười

Bình Luận (0)
Comment