Nghịch Thiên Cải Mệnh Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 37


Đêm đó Trương Từ Hiểu có việc bận phải ra ngoài gấp.

Chàng để Lạc Dụng ở lại trong phủ trông coi hành động của Trương Tướng quân.
Tôn Từ Y cất sổ sách vào tủ, chuẩn bị đi ngủ.

Đột nhiên...
"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên
"Ta đến đây!" Cô vội đứng dậy đi ra mở cửa
Cô ngạc nhiên vì người ở bên ngoài là Trương Tướng quân.
"Cha, sao người lại đến đây?"
"Con chuẩn bị đi ngủ chưa?"
"Chưa ạ.

Mời người vào phòng"
Cả hai cùng bước vào trong, Tôn Từ Y rót trà mời Trương Tướng quân:
"Cha có chuyện cần nói với con sao? Nếu không cha cũng không đến tận phòng tìm con"
"Trước đó 5 năm con đã từng hứa với ta sẽ giúp Trương gia sinh một đứa bé"
Câu hỏi của Trương Tướng quân khiến Tôn Từ Y mất tập trung, trà đã tràn ra khỏi chén mà cô vẫn không hay biết, cho đến khi Trương Tướng quân gõ tay xuống bàn cô mới nhận ra:
"Xin cha thứ lỗi, con sơ ý quá" Cô vội đặt ấm trà xuống và lấy khăn lau dọn
"Con còn nhớ không?" Trương Tướng quân nhíu mày
"Con...tất nhiên con nhớ" Cô có chút lo lắng
"Suốt mấy năm nay, con cũng không có đứa bé nào cả.

Đã đến lúc thực hiện lời hứa của con rồi.

Ta coi con như con gái ruột của mình"
"Chính vì là con gái ruột nên cha mới muốn con hết lòng hi sinh vì Trương gia, giống như Trương Từ Hiểu, đúng không?" Giọng nói Tôn Từ Y lạnh lẽo
"Đúng...Tướng quân phủ đối với con luôn yêu thương hết mực, đến lúc con nên trả lại rồi"
Giờ Trương Tướng quân còn muốn đem chuyện ơn nghĩa ra răn đe cô.
Trương Tướng quân đúng là yêu thương cô hết mực, trước giờ chưa từng ép cô làm việc không thích trừ việc sinh con nối dõi.
"Cha, nhưng Trương Từ Hiểu không thích con, làm sao bọn con có thể có con được? Đến cha cũng có tình cảm sâu đậm với mẹ của Trương Từ Hiểu nên mới..."
"Ai nói với con mấy chuyện này vậy? Ta không cần biết, hôm đó ta đã hạ mình quỳ xuống xin con, con cũng đã hứa rồi, đến bây giờ con muốn thất hứa sao?"
"Con..." Tôn Từ Y cạn lời, cô đưa tay đỡ lấy trán:"Con sẽ cố gắng nhưng không phải bây giờ, Hoàng Vệ Quân đối với Trương Từ Hiểu còn vô cùng nặng nề"
"Hoàng Vệ Quân không liên quan gì cả, con mới là người mang thai đâu phải là nó"
"Cha, con biết người cũng rất thương yêu Trương Từ Hiểu, nhưng tại sao cha lại không thể hiện ra ngoài vậy? Là vì hổ thẹn hay là không muốn?"
Trương Tướng quân không dám nhìn thẳng vào mắt con dâu, ông biết đến bây giờ hình ảnh của mình đã vô cùng tồi tệ ở trong mắt con trai.
"Ta luôn bảo vệ Trương gia, lại quên mất còn một đứa trẻ chịu khổ ở ngoài kia, cho đến lúc đón nó về, ta cũng không biết đối mặt với nó thế nào"
"Đến bây giờ người hối hận vẫn còn kịp mà"
Trương Tướng quân thở dài, ông đứng dậy, định rời khỏi đây, nhưng đi được vài bước bỗng dừng chân:
"Coi như vì Trương gia, vì ơn dưỡng dục nhiều năm qua, ta cầu xin con lần cuối cùng"
Trương Tướng quân rời đi, Tôn Từ Y nắm chặt mình, cô không biết phải làm gì khác.
"Nếu cha đã cầu xin con như vậy, con biết làm sao..."
Đối với cô, Trương Tướng quân từ lâu đã là một người cha.

Cô không có cha ruột ngay cả khi ở thế giới thực hay ở đây.

Thậm chí người cha ở đây cô cũng chưa gặp qua, khi cô đến đây đã là lúc cô với Trương Từ Hiểu sắp thành thân.
Ngay khi vừa ra khỏi phòng ông đã bắt gặp Lạc Dụng luôn lảng vảng quanh đó:
"Tướng quân" Lạc Dụng cúi người
"Không cần đa lễ, Lạc Dụng từ một đứa trẻ cũng lớn thành thiếu niên rồi.

Ngươi và A Hiểu đang điều tra về vụ tham ô của Đường quốc công sao?"
"Vâng ạ, sao người biết?"
"Muốn biết không khó.

Ngày mai nhị công chúa sẽ đến Bạch Ngọc thôn chơi, ngươi hãy đi cùng công chúa.

Với thân phận của ngươi đột nhiên lộ diện ở Bạch Ngọc thôn chắc chắn sẽ dọa Đường quốc công bỏ trốn chạy mất"
"Vâng"
Ngày hôm sau, Lạc Dụng theo lời Trương Tướng quân liền tự mình đứng ra đem quân đi theo hộ tống nhị công chúa, dù hắn không thích lắm nhưng vì vụ án, Trương Tướng quân nói cũng không sai.
Bạch Ngọc thôn này vô cùng nhộn nhịp.

Có một đoàn quân đi trên đường chắc chắn khiến mọi người để ý.


Cố Nhược Nhiên quyết định trú tạm ở một ngôi nhà vừa mua, có sân vườn đàng hoàng.

Còn binh sĩ ở đâu nàng không cần lo, những việc đó là của Lạc Dụng.
Nàng nhìn ra ngoài xe ngựa, trông thấy dáng vẻ cưỡi ngựa của Lạc Dụng vô cùng lạnh lẽo uy phong:
"Sao hắn lại muốn cũng mình đến đây chứ? Vậy thì kế hoạch của mình..."
"Công chúa, đến nơi rồi" Lạc Dụng xuống ngựa và tiến đến chỗ xe ngựa của công chúa
Cố Nhược Nhiên bước ra, nàng nhìn cảnh vật xung quanh không khỏi bất ngờ.
"Công chúa, người nên xuống xe rồi" Lạc Dụng nhắc nhở
Cung nữ đã chờ sẵn để đỡ nàng xuống, nhưng nàng làm như không thấy cung nữ:
"Lạc Tướng quân, ta là công chúa, huynh phải nghe lời ta đấy"
"Vâng ạ"
"Bổn công chúa ra lệnh cho huynh đỡ ta xuống"
Lạc Dụng đưa tay ra, nàng mỉm cười đắc ý vịn vào đó mà xuống xe ngựa.
Sau khi giải quyết mọi việc ổn thỏa, Lạc Dụng muốn ra ngoài điều tra nhưng không thể rời đi ngay.
"Lạc Tướng quân, ta đau chân quá, ngài xoa bóp giúp ta được không?" Ánh mắt Cố Nhược Nhiên đầy tội nghiệp
"Công chúa thứ tội, người có đem theo cung nữ, cung nữ sẽ giúp người"
"Ta nói ta là công chúa, ngài phải nghe lời ta" Nàng kiên nhẫn nhắc lại
Lạc Dụng phải nhẫn nhịn, hắn bước đến cùng bàn tay đầy uy lực của mình xoa bóp chân cho công chúa.
"Ngài cẩn thận làm đau công chúa" Cung nữ có chút lo lắng
"Ngươi không cần lo, ta sẽ cẩn thận" Lạc Dụng miệt mài
Mãi Cố Nhược Nhiên mới chịu tha cho Lạc Dụng, hắn vội bỏ chạy, trước khi đi còn không quên nói với một cung nữ:
"Nếu công chúa hỏi ta đi đâu ngươi nhớ nói ta đi sắp xếp chỗ ở cho binh lính"
"Vâng."
Tôn Từ Y luôn ngồi ngoài sân suy tư, Trương Từ Hiểu luyện kiếm ngay bên cạnh, cả ngày hôm nay cô chưa từng ra khỏi phủ.
"Tôn Từ Y, nàng đang nghĩ gì thế?" Trương Từ Hiểu lên tiếng
Cô giật mình, cười trừ:
"Không...không có gì"
"Ta đã gọi nàng mấy lần rồi đấy, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Tôn Từ Y thở dài lắc đầu, cô không trả lời.

Trương Từ Hiểu có chút lo lắng, chàng đặt kiếm xuống và lại gần phu nhân, hai tay ôm má cô muốn cô nhìn thẳng vào mắt mình:
"Có phải Trương Tướng quân lại nói gì với nàng về chuyện nối dõi không?"
Tôn Từ Y nắm lấy hai bàn tay chàng, cô trấn tĩnh đáp:
"Không phải đâu"
"Cái gì mà không phải chứ? Rõ ràng nàng có tâm sự"
"Trương Từ Hiểu, nếu chúng ta cùng có một đứa con, chàng thấy thế nào?"
Với câu hỏi đột ngột của cô, Trương Từ Hiểu không trả lời ngay, chàng rút tay mình ra khỏi tay cô, cầm lấy kiếm và quay người đi tiếp tục luyện tập:
"Nàng biết mình đang nói gì không? Một đứa trẻ mang họ Trương ra đời, điều đó sẽ không xảy ra.

Chúng ta cũng không thể có một đứa trẻ nào đâu"
Tôn Từ Y khổ sở lại thở dài bất lực.
Lúc này ở Bạch Ngọc thôn, Cố Nhược Nhiên cũng lén ra ngoài mà không đem theo hộ vệ hay cung nữ gì cả.
Lạc Dụng đang đi khắp phố giơ bức chân dung của Đường quốc công ra:
"Có từng thấy người này không?"
Nhưng ai nấy đều lắc đầu nói không thấy, Lạc Dụng cũng bất lực lắm.
Nhưng chính lúc này hắn lại bắt gặp Cố Nhược Nhiên đang một mình đi trên đường, khi thấy Lạc Dụng nàng càng bước nhanh hơn:
"Đứng lại đó! Công chúa"
Ai ai cũng kinh ngạc nhìn về phía Cố Nhược Nhiên.

Trên phố đông, nàng không thể chạy nhanh được, nhưng Lạc Dụng biết bay, chỉ loáng một cái đã đuổi kịp nàng:
"Công chúa là muốn đi đâu?"
"Ta...ta chỉ muốn đi dạo thôi" Cố Nhược Nhiên nói dối không chớp mắt
"Tại sao công chúa không mang theo tùy tùng?"
"Ta không muốn bị ràng buộc"
"Có phải người muốn đến Thanh Sơn viện không?"
Cố Nhược Nhiên kiên quyết lắc đầu.

Thanh Sơn viện chính là chỗ nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, hàng năm công chúa đều đến đây.

Nếu không phải trước khi đi Tôn Từ Y có dặn dò trước Lạc Dụng cũng không thể đoán ra.
"Nếu không phải thì chúng ta đi về, nhìn sắc mặt công chúa không được tốt lắm"
"Ta muốn đến Thanh Sơn viện, nhưng Lạc Tướng quân không được đi cùng ta" Ánh mắt Cố Nhược Nhiên đã có phần thành thật
"Không thể, sự an toàn của công chúa là trên hết.


Nếu công chúa muốn đi thần sẽ hộ tống người đi"
"Được" Cố Nhược Nhiên gật đầu
Lạc Dụng đưa Cố Nhược Nhiên đến gần cái cây cạnh đó để lấy con ngựa của mình:
"Công chúa lên ngựa đi ạ"
"Ta không lên, ta có thể đi bộ mà"
Lạc Dụng không nói gì thêm mà dắt ngựa đi, Cố Nhược Nhiên sớm bị bỏ lại phía sau, nàng có cố thế nào cũng không bắt kịp tốc độ của hắn:
"Này, sao huynh không chờ ta? Huynh dám đi trước công chúa sao?"
"Công chúa, nếu người đi với tốc độ này chúng ta sẽ không đến Thanh Sơn viện trước khi trời tối được đâu, người mau lên ngựa đi ạ" Lạc Dụng đáp
"Ta không muốn"
"Xin thất lễ"
Lạc Dụng quay lại, hắn đột nhiên bế nàng lên, chỉ cần nhảy một cái cả hai đã ở trên ngựa.

Nàng có chút hoang mang:
"Xin công chúa bám chặt"
"Đừng mà, ta không muốn cưỡi ngựa đâu" Nàng lắc đầu lia lịa
Nhưng Lạc Dụng vẫn quyết phi ngựa đến Thanh Sơn viện với tốc độ nhanh nhất, Cố Nhược Nhiên nhắm chặt mắt, nàng bám víu lấy hai tay hắn:
"Nếu có chuyện gì xảy ra, bổn công chúa sẽ không tha cho huynh đâu!"
Đến nơi, Lạc Dụng xuống ngựa trước, Cố Nhược Nhiên sợ hãi cứ ngồi trên đó:
"Công chúa, người hãy xuống đây đi ạ.

Thần sẽ đỡ người"
"Thật chứ?" Nàng không tin tưởng
"Thật ạ, nếu công chúa thật sự có chuyện gì, thần không gánh nổi trách nhiệm"
Cố Nhược Nhiên nhắm chặt mắt mà nhảy xuống, Lạc Dụng nhanh chóng đỡ lấy người, vô cùng nhẹ nhàng.

Cố Nhược Nhiên rời khỏi Lạc Dụng, nàng vui vẻ bước vào trong.

Những đứa trẻ ở đó thấy nàng cũng không kìm nổi sự vui mừng:
"Công chúa tỷ tỷ! Tỷ đến rồi"
"Bọn đệ đều rất nhớ tỷ"
Cố Nhược Nhiên mỉm cười ôm lấy một vài đứa trẻ.

Chủ Thanh Sơn viện thấy Cố Nhược Nhiên vội ra chào hỏi:
"Tham kiến công chúa"
"Dung đại nương, không cần đa lễ.

Ta chỉ muốn đến thăm mấy đứa trẻ thôi.

Lương thực và quần áo còn đủ chứ?"
"Vẫn còn ạ, đa tạ công chúa chiếu cố"
Cố Nhược Nhiên nhanh chóng quên mất Lạc Dụng mà hòa nhập cùng mấy đứa trẻ.
Lạc Dụng không khỏi tò mò mà hỏi qua Dung đại nương:
"Công chúa vẫn hay đến đây sao?"
"Vâng ạ, mỗi năm công chúa sẽ đến đây 3 lần cùng tướng quân phu nhân, cũng nhờ có công chúa và tướng quân phu nhân chiếu cố nên mấy đứa trẻ ở đây mới được ăn mặc đầy đủ"
"Vậy sao?"
Lạc Dụng nhìn vào bức chân dung trên tay mình chợt nhớ ra mình đến đây để làm gì.

"Đại nương, bà có từng thấy người ở trong tranh này không?"
"Người này trông rất quen mắt" Đại nương mơ hồ
"Bà thử nhớ lại xem, rốt cuộc đã gặp ông ta ở đâu?" Trong Lạc Dụng lóe lên một tia hi vọng, dù có chút mơ hồ
"Công tử, để ta nghĩ đã"
Cố Nhược Nhiên đưa mắt nhìn Lạc Dụng, thấy hắn không chú ý đến mình nữa cô có chút buồn bã, nhưng nhìn dáng vẻ giơ tranh ra hỏi han cũng không tệ:
"Quả nhiên đi cùng huynh ta không bị gò bó" Nàng nghĩ thầm
Một đứa bé nhỏ tuổi kéo lấy váy nàng, đôi mắt trong trẻo ngây thơ:
"Tỷ tỷ, tỷ thích đại ca kia sao?"
"Sao muội biết ta thích đại ca kia?" Cố Nhược Nhiên thấy đứa bé còn nhỏ đã hiểu chuyện như vậy liền hỏi
"Mẹ muội nói...thích một người chính là luôn muốn nhìn thấy người đó.

Muội thấy tỷ luôn nhìn đại ca kia"
"Tỷ tỷ, có phải đại ca kia không thích tỷ, nên tỷ mới buồn bã không?" Một đứa bé khác lại hỏi

"Mấy đứa cũng nhìn ra sao? Ta thật sự rất thích người đó, nhưng người ta không thích ta"
Nàng nghĩ Lạc Dụng không bao giờ nói chuyện với mấy đứa nhỏ nên mới thành thật nói ra lòng mình.

Bọn trẻ nghe xong cũng ồ lên, đứa nào vẻ mặt cũng không được vui.
"Công tử muốn gặp người này để làm gì vậy?" Dung đại nương hỏi
"Ta có chuyện gấp thôi, người đó chính là cha của chủ tử ta, mấy ngày trước hai người đã bị lạc mất nhau" Lạc Dụng nói dối để tránh bị lộ ý đồ
"Ta nhớ ra rồi, mấy hôm trước người này có mua đồ ở Thành Quỷ?"
"Thành Quỷ?"
"Chính là thành ở cách đây 3 dặm, muốn vào đó phải giấu mặt đi, đừng nghe và đừng hỏi"
Lạc Dụng không biết lại có một nơi như vậy, nghe có vẻ thần bí.

Trong mấy năm qua xem ra cũng có nhiều biến động.
"Đại nương đến đó để làm gì?"
"Ta nghe nói ở đó có thể đổi được nhiều đổ rẻ mà rất tốt, ta cho cậu xem cái này"
Dung đại nương lật đật chạy vào trong, lát sau bà đi ra với một chiếc vòng chuỗi ngọc tinh xảo, trông có vẻ quý giá:
"Công tử, đây là chiếc vòng mà ta được tặng, người đó nói ta và hắn có duyên nên đã tặng cho ta rất nhiều đồ, có cả cái vòng này.

Ta đã đem những đồ kia đi bán lấy tiền mua đồ cho lũ trẻ rồi, chỉ còn cái này thôi"
Lạc Dụng cầm lấy chiếc vòng, luôn nhìn nó chằm chằm:
"Chiếc vòng này trông rất quý giá, dường như từng được một người giàu có sở hữu" Hắn nghiêm nghị dặn dò:"Đại nương à, nếu sau này có những món đồ thế này đừng đem đi bán nữa, cẩn thận chuốc họa vào thân"
Đại nương gật đầu cười tươi:
"Ta biết rồi, đa tạ đã nhắc nhở ta.

Phu nhân tướng quân cũng đã nói y hệt như vậy"
"Nhưng vào đó phải giấu mặt, sao bà có thể thấy được người trong tranh này?"
"Kể ra cũng là do may mắn, ông ta bỏ mặt nạ ra ta mới thấy được, hôm đó còn đụng trúng ta ở quầy hàng đó nên ấn tượng sâu sắc lắm.

Nhưng ở đó cũng có nhiều lưu manh, đến đó vẫn nên cẩn thận"
"Đại nương có thể chỉ cho ta đường đến Thành Quỷ và quầy hàng kia không?"
"Được chứ, là bằng hữu của công chúa thì cũng là bằng hữu của ta, để ta đi vẽ bản đồ cho cậu"
"Chuyện này..." Lạc Dụng e ngại, sợ đại nương cực khổ
"Cậu đừng chê ta là bà già lẩm cẩm, trông thế này nhưng ta vẽ bản đồ rất giỏi đấy"
"Đa tạ bà"
Lạc Dụng nhìn theo hướng Dung đại nương rời đi rồi lại nhìn về phía công chúa.

Lúc này nàng ấy đang vui vẻ chơi bịt mắt bắt dê cùng lũ trẻ, nàng là người bịt mắt.

Vì không nhìn thấy gì nên nàng vô tình đụng đầu trúng cái cây, chỉ kịp kêu "ai da" một tiếng.

Mấy đứa nhỏ chơi trò này có vẻ vui lắm.
Thấy bộ dạng ngây ngốc của nàng hắn bỗng bật cười.
"Đại ca" Một thằng bé kéo lấy tay Lạc Dụng
"Sao thế nhóc?" Lạc Dụng nhìn thằng bé kia
Ánh mắt thằng bé kia vô cùng thành thật như là đang cầu khẩn:
"Công chúa tỷ tỷ nói rất thích huynh, nhưng tỷ ấy là người mà bọn ta thích.

Huynh có thể đừng làm tổn thương tỷ ấy không?"
Lạc Dụng vừa thấy ngạc nhiên vừa buồn cười, hắn cười tít mắt:
"Nhóc còn nhỏ như vậy mà đã thích công chúa tỷ tỷ rồi sao? Đó là công chúa, không ai dám làm cô ấy bị tổn thương"
"Huynh sai rồi.

Huynh thử nghĩ xem cuộc sống của tỷ ấy có thật sự vui vẻ không? Thật sự không ai dám làm tổn thương tỷ ấy sao?" Cậu bé có chút tức giận
"Ta..." Lạc Dụng không nói được gì thêm
"Sự tổn thương lớn nhất của tỷ ấy chính là huynh, công chúa tỷ tỷ thích huynh như thế nhưng huynh lại không thích tỷ ấy.

Trên đời này sẽ không có cô gái nào tốt như tỷ ấy đâu"
Lạc Dụng nghe đứa bé nói cũng hiểu được phần nào, thấy nó còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như thế mình là một người lớn mà không biết gì hắn thấy có chút hổ thẹn, hắn ngồi xuống, hai tay đặt lên vai cậu bé, ngữ điệu dịu dàng:
"Ta hiểu rồi, công chúa tỷ tỷ thật sự là một người rất tốt.

Ta cũng rất thích tỷ ấy nhưng đó không phải là chuyện ta quyết định được.

Ta hứa sẽ không khiến tỷ ấy đau lòng.

Ta nói vậy đệ đừng đi kể lung tung nhé"
Nghe được câu mình muốn nghe, đứa bé mỉm cười gật đầu hài lòng rồi chạy ra nhập bọn cùng mấy đứa nhỏ ở chỗ công chúa.
Một lúc sau Dung đại nương cũng đã vẽ bản đồ xong, tuy bản đồ có chút giản dị nhưng vẫn đủ hiểu.
"Đa tạ đại nương"
Đến chiều tối, Cố Nhược Nhiên mới chịu tạm biệt mấy đứa nhỏ:
"Hôm nay ta thật sự rất vui" Nàng mỉm cười
"Công chúa tỷ tỷ, lần sau tỷ còn đến không?"
"Bọn muội hôm nay cũng rất vui"
Nàng gật đầu giơ túi giấy gói kẹo trong tay lên:
"Lần sau ta lại đến, vậy nhé! Nhớ chuẩn bị kẹo cho ta đấy"
"Vâng ạ, từ biệt tỷ tỷ" Cả đám nhóc đồng thanh

Lạc Dụng từ nãy giờ đứng chờ đã rất chán nản rồi.
"Từ biệt đại ca! Nhớ chăm sóc cho công chúa tỷ tỷ giúp ta!" Lũ trẻ tươi cười chạy vào trong viện như sợ bị Lạc Dụng
Lạc Dụng đứng hình một lúc rồi cũng thở dài:
"Đám trẻ này"
"Liệu lũ trẻ nói không đúng sao?" Cố Nhược Nhiên bước đến, tâm thế vô cùng thoải mái
"Không ạ.

Cho dù thế nào thần cũng sẽ chăm sóc tốt cho công chúa"
Lạc Dụng rút khăn tay lau mồ hôi trên trán của công chúa:
"Người chơi gì thì chơi nhưng ít ra cũng phải chú ý một chút"
Nàng nhìn chằm chằm Lạc Dụng nghĩ thầm:
"Nếu huynh luôn đối xử với ta thế này, thì tốt biết bao"
Tôn Từ Y đến Phượng Tịch Lầu cả ngày mãi đến tối mới quay về, nhưng việc đầu tiên cô làm là vào trong phòng xem lại việc làm ăn buôn bán của Phượng Tịch Lầu và Đinh Phong Quán.
Thất Nguyệt bước vài vẫn thấy dáng vẻ chăm chỉ kia của cô:
"Phu nhân, đến giờ ăn tối rồi"
"Ta không đói, mọi người cứ ăn trước đi"
Tôn Từ Y luôn nhìn chăm chăm vào sổ sách, từ đầu đến cuối không nhìn Thất Nguyệt một cái
"Để Thất Nguyệt đi lấy bữa tối cho phu nhân"
Thất Nguyệt vừa quay lưng đã bị lời nói của cô ngăn lại:
"Không cần đâu, có mang lên ta cũng không có thời gian để ăn, thật sự ta không đói"
"Vâng, vậy muội đi thông báo cho lão gia"
Thất Nguyệt vừa đi ra khỏi cửa đã gặp Trương Từ Hiểu:
"Tướng quân" Thất Nguyệt hãnh lễ
"Có chuyện gì? Sao phu nhân lại không ăn cơm?"
"Phu nhân đang xem lại Phượng Tịch Lầu và Đinh Phong Quán, cả ngày hôm nay cô ấy vẫn luôn như vậy"
"Mang bữa tối đến đây đi"
"Nhưng phu nhân nói lag không cần, cô ấy không thấy đói, nếu đói cũng không có thời gian để ăn"
"Cứ dọn lên đi, nàng ấy thích ăn lúc nào thì ăn"
Thất Nguyệt vội đi lấy đồ ăn lên, Trương Từ Hiểu chỉ đứng ngoài quan sát dáng vẻ cần mẫn của cô một chút rồi cũng rời đi.
Khi trong phòng không có ai, Trương Thuần Ninh bước vào, trong tay cô ta là một tách trà:
"Từ Y, hôm nay có vẻ muội rất bận"
"Có chuyện gì không ạ?"
Tôn Từ Y đang dùng bảng tính để tings toán nhưng mãi không ra kết quả, vốn dĩ cô không biết dùng cái này.

Thấy vậy Trương Thuần Ninh liền sửa giúp cô:
"Thế này mới đúng"
"Đúng rồi, cảm ơn tỷ" Tôn Từ Y mỉm cười viết kết quả vào trong sổ
"Lần sau có gì không biết thì bảo ta, ta giúp muội" Trương Thuần Ninh đặt tách trà xuống bàn:"Đây là trà hoa cúc ta pha cho muội"
"Xin lỗi tỷ tỷ, muội không dùng được trà hoa cúc, tỷ có thể đem tặng cho Trương Từ Hiểu.

Bây giờ muội đang bận, có gì để sau đi"
"Thôi vậy" Trương Thuần Ninh mang theo tách trà ra ngoài
Thất Nguyệt dọn đồ ăn lên:
"Phu nhân, tỷ dừng tay rồi ăn một chút đi mà, ăn rồi mới có sức để làm"
"Ta đã nói là không ăn rồi, cho dù để đó nó cũng sẽ nguội thôi"
"Tướng quân nói tỷ thích ăn lúc nào cũng được, thôi muội không làm phiền tỷ nữa"
Trương Thuần Ninh vẻ mặt lạnh lẽo đứng ngoài sân, nàng đổ trà xuống một gốc cây.
"Không uống thì thôi"
Sau khi Trương Thuần Ninh rời đi đột nhiên một con mèo chạy lại nó hứng thú liếm chỗ nước trà kia.
Tối đó ở thôn Bạch Ngọc, Cố Nhược Nhiên đang đung bữa.

Lạc Dụng và các tì nữ đều đứng đó canh chừng.

Trước đây cũng không phải là chưa từng có người canh nàng ăn nhưng ở trước mặt Lạc Dụng nàng lại có chút gượng gạo.
"Lạc Phó Tướng quân, hay là huynh cũng ngồi xuống đây ăn đi"
Lạc Dụng vẫn đứng im như tượng, hắn giống như không nghe thấy.
"Lạc Dụng"
"..."
"Tiểu Lạc!"
Nhưng Lạc Dụng vẫn đứng im không đáp lại, Cố Nhược Nhiên bắt đầu ức chế:
"Phó Tướng quân, ta đang gọi huynh đấy! Huynh bị điếc rồi sao?"
"Không ạ, chỉ là thân phận công chúa cao quý, người như thần không thể ngồi ăn cùng" Lạc Dụng lạnh lùng đáp
Cố Nhược Nhiên nhìn cung nữ có ý muốn bảo họ ra ngoài, họ liền hiểu ý đồng loạt cúi người rời đi.
"Phó Tướng quân, nếu huynh biết phân biệt thân phận, huynh đã gọi ta một tiếng công chúa rồi, huynh có nên nghe theo mọi mệnh lệnh của ta không?"
"Vâng ạ"
"Ta lệnh cho huynh ngồi xuống đây"
"Vâng" Lạc Dụng nghe lệnh ngồi vào bàn
Nhưng hắn chỉ ngồi im ở đó, nhìn chăm chăm phía trước.
"Huynh không định ăn sao?"
"Công chúa bảo thần ngồi thần liền ngồi ở đây"
Cố Nhược Nhiên thở dài:
"Vậy huynh cứ ngồi đó đi"

Bình Luận (0)
Comment