Nghịch Thiên Cải Mệnh Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 47


Binh sĩ từ phía quan sát hớt hải chạy lại:
"Trương công tử bắn trúng một con họa mi, bắn xuyên qua bụng"
Lý Thái sư cười không nhặt được miệng, quả là đứa con do ông ta bồi dưỡng.
"Gia Khải Tướng quân bắn trúng một con chào mào lửa, bắn xuyên qua mỏ"
Mọi người ở bãi săn kinh ngạc ồ lên.

Trương Thừa tướng cũng được nở mày nở mặt:
"Thừa tướng quả nhiên biết dạy con trai.

Trương gia mỗi người đều tài giỏi" Hoàng thượng cười nói
"Không dám, Liêm vương và Mạnh vương cũng rất tài giỏi" Trương Thừa tướng ra vẻ khiêm tốn
Nhắc đến hai đứa con trai của mình hoàng thượng lại tức giận, đều không có đứa nào khá hơn Trương Từ Hiểu, đến cả nghĩa tử Thái sư cũng không bằng.
Tôn Từ Y tự hào nhìn phu quân, đúng lúc Trương Từ Hiểu cũng đảo mắt về phía cô, thấy vậy còn nháy mắt một cái với phu nhân.
Cô đưa tay đỡ lấy trán, tại sao con người kia cứ luôn làm những hành động dễ thương như thế.
Đến phần trao giải, chính lúc này hoàng thượng lại thấy khuôn nhan của Lạc Dụng có vài phần giống mình hồi trẻ, nhưng bệ hạ cũng đành cho qua, nghĩ chỉ là trùng hợp.
"Không biết giải nhất sẽ được gì nhỉ?" Trương Thuần Ninh tò mò
"Lát nữa tỷ thử hỏi Trương Từ Hiểu là biết ngay mà" Tôn Từ Y này
Bỗng một cung nữ bước lại chỗ Tôn Từ Y và đặt một đĩa bánh đậu đỏ xuống bàn cô:
"Tướng quân phu nhân, đây là bánh đậu đỏ Mạnh vương gia tặng cho người"
Cố Đạt đứng từ xa nhìn qua, Tôn Từ Y thấy vậy liền vẫy tay chào, Cố Đạt cũng vẫy vẫy tay tươi cười chào lại.

Nhưng khi hắn thấy ánh mắt u ám của Trương Từ Hiểu thì lại thôi.
"Mạnh vương gia thật tốt, còn biết ta thích ăn đồ ngọt nữa" Tôn Từ Y háo hức đưa đĩa bánh qua để Trương Thuần Ninh ăn trước
Trương Thuần Ninh cũng cầm lấy một cái rồi ăn thử, là bánh ngọt.

Trương Từ Hiểu tiến lại gần:
"Ai tặng nàng thế?"
Tôn Từ Y thành thật trả lời:
"Là Mạnh vương điện hạ.

Chàng có muốn ăn không?"
Trương Từ Hiểu liền không vui, chàng cầm đĩa bánh lên:
"Ta ăn hết, lát nữa sẽ sai người đem đến cho nàng loại bánh khác" Rồi chàng lạnh nhạt rời đi
"Bánh của ta, Trương Từ Hiểu!" Tôn Từ Y tiếc nuối
Cố Nhược Nhiên khẽ cười một cái, Trương Thuần Ninh cũng vậy.

Ai cũng hiểu hành động của Trương Từ Hiểu trừ cô.
Để chuẩn bị cho cuộc thi tiếp theo, Lạc Dụng đang cho ngựa của mình ăn cỏ, những người khác cũng đang xem lại ngựa của mình, Liêm vương và thủ vệ thân cận cũng ở đó:
"Vương gia yên tâm, thuộc hạ đã dò hỏi kĩ rồi, ngựa của những người khác đều không bằng chúng ta.

Chỉ là không biết người đó..." Thủ hạ án chỉ Lạc Dụng
Liêm vương cũng nhìn sang, Lạc Dụng vốn chinh chiến nhiều năm, sợ rằng hắn sẽ thắng cuộc.
"Lạc Dụng" Trương Từ Hiểu cầm đĩa bánh bước đến
"Tướng quân, sao huynh lại ra đây?" Lạc Dụng ngạc nhiên
"Sắp thi rồi mà hồn vía huynh để đâu vậy? Ta có lòng tốt đem bánh đến cho ngựa của huynh, nó mà ăn xong sẽ về đích nhanh đấy" Trương Từ Hiểu đưa bánh cho Lạc Dụng
"Không phải chứ? Cho ngựa ăn bánh, huynh cũng hào phóng quá rồi...Ta chỉ đang nghĩ làm sao để về đích nhanh nhất"

"Nhanh thì nhanh nhưng nhớ chú ý an toàn.

Lát nữa có nhiều trở ngại, huynh phải để ý tứ phía.

Bánh này huynh tuyệt đối đừng ăn, phải để cho ngựa của huynh đấy"
Lạc Dụng gật đầu, hắn sớm đã đoán ra đĩa bánh này là có người tặng cho Tôn Từ Y.

Trương Từ Hiểu cũng để ý đến ngựa của những người khác.
"Gia Khải Đại Tướng quân, ngài vậy mà cũng không muốn chào ta một cái sao?" Liêm vương bước lại gần
"Liêm vương điện hạ" Trương Từ Hiểu và Lạc Dụng hành lễ
Tôn Từ Y ngồi một lúc đã thấy chán, ngay lúc đó cô lại thấy Tề vương gia đi vào rừng, hành động mờ ám.
.
"Tề vương? Không phải mắt hắn bị phế rồi sao? Dung mạo cũng xấu xí, trông hắn lại rất bình thường" Tôn Từ Y kinh ngạc nhìn theo:"Thuần Nhi tỷ, ta ra ngoài một chút"
Cô sốt sắng đi vào rừng lẳng lặng theo chân Tề vương.

Lúc này Tôn Từ Y thấy hắn đang nói chuyện với một nam nhân lạ mặt, hình như người này không ở trong đội quân, đến trang phục cũng khác.
"Nhất định không được để Cố Nhược Nhiên an toàn gả đi" Tề vương dặn dò
"Vâng, đã theo kế hoạch của người.

Ngày hôm đó thích khách của Sở Quốc sẽ chờ sẵn"
"Tốt lắm.

Một khi công chúa xảy ra mệnh hệ, Trương Từ Hiểu khó tránh khỏi liên can."
Trương Từ Hiểu thấy phu nhân đã biến mất nên mới rời khỏi chỗ của mình:
"Thuần Nhi tỷ, Tôn Từ Y đâu?"
"Muội ấy đi vào rừng rồi, không rõ là làm gì"
Trương Từ Hiểu lo lắng định đi theo nhưng lại thấy cuộc thi sắp bắt đầu.

Dù chàng không tham gia thi cũng phải ở lại quan sát tình hình.
"Tướng quân, có chuyện gì?" Khải vương lại gần liền thấy khuôn mặt căng thẳng của đồ đệ
"Tôn Từ Y biến mất rồi" Trương Từ Hiểu nhìn về chỗ của mấy người khác, Tề vương cũng không thấy đâu.
"Ngươi là sợ đứa trẻ kia gặp nguy hiểm sao? Để ta đi tìm người, ngươi cứ yên tâm ở lại quan sát cuộc thi, cũng để mắt tới Lạc Dụng nhiều hơn"
Khải vương nhanh chóng đi vào rừng để tìm người, có ngài ấy chàng cũng yên tâm hơn mà quay về chỗ của mình.
Sau khi nghe hết cuộc đối thoại của Tề vương, nam nhân kì lạ rời đi, Tôn Từ Y núp sau gốc cây lớn muốn lặng lẽ chạy trốn nhưng vì xiêm y quá dài lại mắc vào cành cây gần đó phát ra âm thanh.
"Ai đó?" Trong phút chốc Tề vương đã nhận ra cô:"Tôn Từ Y sao ngươi lại ở đây?"
Cô hít vào một hơi sâu rồi thở ra, cố gắng bình tĩnh.

Cô đã nghe được kế hoạch động trời của hắn nhất định hắn sẽ không buông tha:
"Tề vương điện hạ thật trùng hợp.

Ta chỉ đi dạo loanh quanh thôi, không ngờ lại gặp ngài ở đây"
Hắn tiến lại gần, vẻ mặt lo sợ:
"Ngươi đã nghe thấy gì rồi?"
"Nghe thấy gì cơ? Ta có thể nghe thấy gì chứ?" Tôn Từ Y mỉm cười
Người xưa có câu thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, Tề vương nhìn cô từ trên xuống dưới tỏ vẻ tiếc nuối:
"Đáng tiếc, phu nhân trẻ trung xinh đẹp của Trương Từ Hiểu đi dạo trong rừng không cẩn thận bị quái vật ăn mất"
Tôn Từ Y dùng pháp lực đánh lửa về phía Tề vương rồi nhanh chóng bỏ chạy.


Cô chạy thục mạng, không quan tâm đến xung quanh.

Hắn cũng nhanh chóng đuổi theo.
Vì bộ đồ của Tôn Từ Y hôm nay khá cầu kì nên lúc chạy có chút khó khăn.

Cô đang chạy thì đụng phải Khải vương, cô thở hổn hển không kịp nghĩ nhiều vội núp sau lưng người.

Khi Tề vương chạy đến cũng đã mệt bở hơi tai.
"Tề vương sao lại hốt hoảng như vậy?" Cố Khải Ngôn giơ ngang tay bảo vệ Tôn Từ Y phía sau.
"Hoàng thúc, ta chỉ muốn nói chuyện với phu nhân, không ngờ khi thấy ta đã dọa cô ấy bỏ chạy"
Cố Khải Ngôn quay lại với cô:
"Cuộc thi diễn ra rồi, chúng ta mau về xem kết quả của Lạc Dụng"
Tôn Từ Y gật đầu lia lịa, nếu không phải nhờ Cố Khải Ngôn đến kịp lúc sợ rằng cô đã không còn nữa.
"Khoan đã, hoàng thúc đi cùng phu nhân của Gia Khải Đại Tướng quân có chút không hợp lí" Tề vương vốn không có ý định buông tha cho cô
"Vậy sao?" Cố Khải Ngôn quay lưng lườm cho cháu trai một cái, ánh mắt đáng sợ:"Không đi cùng ta lẽ nào đi cùng ngươi? Ta là sư phụ của Trương Từ Hiểu thì Tôn Từ Y cũng như cháu gái của ta, còn ngươi là gì?"
"Hoàng thúc..."
"Sắp chọn thái tử rồi, ngươi bớt để hoàng huynh lo lắng đi.

Bắc Triều có thể cho một vương gia bị hủy dung làm thái tử, nhưng tuyệt đối không bao dung cho một người có ý mạo phạm Tướng quân phu nhân" Cố Khải Ngôn kiên quyết kéo tay Tôn Từ Y quay về.
Tề vương tức giận nhìn theo hai người kia, hận không thể giết chết họ.

Kế hoạch đã bị Tôn Từ Y nghe thấy hết.
"Vậy thì ngươi không nên sống tiếp"
Khi Tôn Từ Y và Cố Khải Ngôn quay về cũng là lúc Lạc Dụng cưỡi ngựa quay về bãi săn, trên tay là lá cờ đỏ.
"Lạc Dụng thắng rồi" Cố Khải Ngôn nói
"Tuyệt quá" Tôn Từ Y hài lòng nhìn Lạc Dụng
Lạc Dụng nhảy xuống ngựa và cắm cờ vào chỗ còn thiếu sót.

Hắn thấy cơ thể vô lực, có chút mệt mỏi.

Tôn Từ Y ngồi xuống cạnh Trương Thuần Ninh, vẫn luôn lo nghĩ về việc hòa thân của công chúa.

Cố Nhược Nhiên hỏi:
"Phu nhân, cô vừa đi đâu về trông sắc mặt không tốt lắm"
"Ta chỉ đi dạo thôi.

Công chúa người xem, hình như Lạc Dụng không ổn lắm"
Nghe Tôn Từ Y nói nàng cũng nhìn về phía Lạc Dụng, quả nhiên thần sắc hắn không ổn.

"Có lẽ bóng đen đã bắt đầu phản phệ rồi.

Nếu để người khác biết trong người Lạc Dụng có bóng đen, sợ huynh ấy không sống nổi" Tôn Từ Y nhỏ tiếng với công chúa
Cố Nhược Nhiên ra chiều không quan tâm đến Lạc Dụng, y phục của Tôn Từ Y bị rách cũng khiến nàng chú ý:

"Phu nhân, y phục của cô bị dính bùn đất, cũng bị rách một chút rồi.

Lát nữa cô cùng Tướng quân đi dự tiệc, không thể mặc thế này đi được"
"Chỉ là một vết nhỏ, không sao đâu" Cô thản nhiên đáp
Nhưng Trương Thuần Ninh ngồi cạnh đó lại rất quan tâm:
"Cái gì mà không sao? Là thể diện của Trương gia đấy."
Một lúc sau, mọi người đều đã di chuyển vào trong lều lớn để tham gia tiệc rượu.

Cố Nhược Nhiên đến lều của Lạc Dụng với bộ y phục màu xanh lam của Tôn Từ Y.

Lúc này Trương Từ Hiểu vẻ mặt căng thẳng bước ra:
"Nhị công chúa, đúng lúc ta đang muốn đi tìm người.

Sao người lại mặc y phục của phu nhân ta?"
"Y phục của phu nhân bị bẩn một chút mà cô ấy còn phải đi dự tiệc, không kịp về thay.

Ta đã đổi cho cô ấy.

Tướng quân tìm ta?" Cố Nhược Nhiên vội giải thích
"Hóa ra là vậy.

Công chúa, Lạc Dụng không ổn lắm"
Ở bên trong tiếng đồ vỡ phát ra khiến người bên ngoài không khỏi lo lắng.

Nàng nhanh chóng vào trong xem thử.
Lạc Dụng đang ngồi dưới sàn, vô cùng yếu ớt.

Nàng đỡ hắn lên giường, bộ dạng hốt hoảng bắt mạch cho hắn:
"Tiểu Lạc, huynh cảm thấy thế nào?"
"Ta thấy đau, đầu của ta" Lạc Dụng ôm đầu nhăn nhó, những cảnh tượng lúc đó khi bị bóng đen nuốt chửng luôn xuất hiện trong hắn
Sau khi Cố Nhược Nhiên dùng pháp lực chữa trị cho Lạc Dụng, hắn đã đỡ hơn phần nào.

"Sao muội lại mặc y phục của phu nhân?"
"Ta thấy y phục này rất đẹp nên mới muốn đổi.

Huynh mau nằm xuống đi, đừng cử động nhiều.

Muội áp chế bóng đen trong người của huynh, khiến nó yếu ớt một thời gian.

Cũng may nó chỉ là một mảnh nhỏ của bóng đen thôi.

Chỉ là sau này ta hòa thân rồi sợ rằng không ai có bản lĩnh áp chế nó"
Lạc Dụng có chút không vui khi nghe Cố Nhược Nhiên nói, hắn khuyên nàng ngoan ngoãn hòa thân nhưng lòng khóc miệng cười.

Bên ngoài, có một tên thích khách mặc y phục đen đã nhắm trúng Cố Nhược Nhiên, vì ở bên ngoài nên hắn ta chỉ có thể nhìn y phục mà xác nhận xem đó là ai, chính vì thế mà hắn đã bị nhầm Cố Nhược Nhiên với Tôn Từ Y.
Cố Nhược Nhiên định rời đi, lúc này một mũi tên xuyên qua lều mà lao đến sau lưng nàng, Lạc Dụng thấy vậy nhanh chóng rời khỏi giường, xoay người ôm nàng vào lòng.

Mũi tên ghim thẳng vào lưng Lạc Dụng, hắn đau đớn thổ huyết.

Nhận ra sự việc, Cố Nhược Nhiên đỡ lấy Lạc Dụng hoảng hốt hét lớn:
"Người đâu, có thích khách!"
Những binh lính bên ngoài nghe được tiếng hét vội vàng lao vào.

Trương Thuần Ninh cũng chạy vào trong xem.

"Các ngươi chạy vào làm gì? Thích khách ở bên ngoài!" Cố Nhược Nhiên lớn tiếng
"Công chúa, đỡ Lạc Dụng ngồi lên giường đi, ta đi lấy nước nóng" Trương Thuần Ninh chạy ra ngoài.

Nghe được có thích khách rất nhiều người cũng chạy đến xem nhưng tất cả đều bị Trương Thuần Ninh chặn ở bên ngoài, nói là Lạc Dụng vì cứu công chúa đã bị thương, cần được chữa trị.

Trương Từ Hiểu cũng đi tìm thích khách, cho người lục soát xung quanh.

"Từ Y, muội đi tìm thuốc trị thương đi" Trương Thuần Ninh dặn dò
"Được" Tôn Từ Y gật đầu nhanh chóng phối hợp
Khi hai tỷ muội quay lại thì thấy Cố Nhược Nhiên đang ngồi trên giường ôm Lạc Dụng, mũi tên vẫn còn ở đó.

Nàng thấy cơ thể Lạc Dụng lạnh lẽo nên đã sợ hãi:
"Tiểu Lạc, không sao đâu, không sao đâu" Nàng chấn an
Trương Thuần Ninh đặt chậu nước nóng xuống, vội vàng bắt mạch:
"Trương tiểu thư, Lạc Dụng đã ngất đi rồi"
Nét mặt Trương Thuần Ninh e ngại, là cũng sợ có chuyện xảy ra, Tôn Từ Y lo lắng nhìn Lạc Dụng:
"Công chúa, cần nhổ mũi tên ra trước, sợ Tiểu Lạc sẽ đau đớn mà tỉnh lại, người hãy giữ chặt huynh ấy"
"Ta biết rồi, cô phải cứu sống Tiểu Lạc của ta" Cố Nhược Nhiên rưng rưng
"Tất nhiên ta không thể nhìn Tiểu Lạc chết" Vừa nói Trương Thuần Ninh vừa xé rách y phục của Lạc Dụng, nàng đưa cho Tôn Từ Y một lọ thuốc:"Muội cho Lạc Dụng uống một viên đi"
Tôn Từ Y cầm lấy lọ thuốc rồi lấy ra một viên, cô đưa viên thuốc vào miệng Lạc Dụng cố giữ chặt không cho hắn nhả ra.

Khuôn mặt hắn lúc này đã trắng bệch, không còn tia huyết sắc.
Trương Thuần Ninh vắt khăn trong chậu nước nóng nhẹ nhàng lau vết máu xung quanh vết thương, Cố Nhược Nhiên đã cầm sẵn khăn tay để khi rút mũi tên ra nhằm cầm máu cho Lạc Dụng.
Trương Thuần Ninh cầm mũi tên, nàng dùng sức rút mũi tên.

Mũi tên kia rời khỏi người Lạc Dụng khiến một ít máu bắn ra theo.

Cố Nhược Nhiên dùng khăn tay bịt kín vết thương cho máu không chảy ra.

Quả nhiên Lạc Dụng vì đau đớn mà tỉnh lại, còn muốn giãy giụa, cũng may nàng luôn ôm chặt hắn.

Trương Thuần Ninh rắc một ít thuốc bột lên miệng vết thương, Lạc Dụng nhăn mặt, Tôn Từ Y nắm chặt tay hắn:
"Lạc Lạc, cố chịu một chút là không sao rồi"
"Cô không cần lo, mấy năm nay ta gặp không ít vết thương nặng hơn thế này, đây chỉ là vết thương nhỏ thôi" Thấy cô lo lắng, Lạc Dụng cố nặn ra một nụ cười gượng gạo
Rồi hắn từ từ nhắm mắt, không biết gì nữa.

Tôn Từ Y hoảng hốt:
"Công chúa, Thuần Nhi tỷ tỷ.

Lạc Lạc bị sao vậy? Sao lại ngất rồi?"
"Cô không cần lo, chắc là thuốc mê đã có tác dụng rồi.

Thứ lúc nãy cô cho Lạc Dụng uống, chính là thuốc mê đấy" Cố Nhược Nhiên chấn an
Trương Thuần Ninh nhặt mũi tên lên rồi đặt vào trong một cái khăn:
"Trương tiểu thư, có phải mũi tên có độc không?"
"Đúng là có độc.

Nhưng công chúa yên tâm, Lạc Dụng rơi vào tay ta Diêm Vương cũng không dám bắt đi"
Cố Nhược Nhiên nhẹ nhàng buông Lạc Dụng ra để hắn nằm sấp xuống giường.

Thấy vết thương không còn e ngại, nàng cũng yên tâm phần nào.



Bình Luận (0)
Comment