Nghịch Thiên Cải Mệnh Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 58


Lúc này Cố Dĩ An cũng xuất hiện giải quyết đám quái vật cùng Trương Từ Hiểu.

Dù cả hai có mạnh đến đâu thì cũng mệt mỏi khi đánh nhiều quái vật quá, đã thế còn có một số đến từ Cửu U.

Trương Thuần Ninh từ đầu đến cuối chỉ đứng trên cao hóng hớt.
"Tướng quân, vương gia.

Đang có một đám quái vật khác xông đến đây!" Binh lính chạy đến
"Tất cả cầm kiếm lên bảo vệ bản thân mình.

Nếu được thì diệt sạch quái vật" Trương Từ Hiểu quay người ra lệnh.
Chính lúc này, quái vật tưởng chừng như đã chết đột nhiên lại sống dậy khiến Trương Từ Hiểu không kịp trở tay.
Tôn Từ Y chạy đến, hai tay cô đưa ra phía trước cố vận nội lực tạo thành dây trói chắc chắn để tạm trói chúng lại:
"Trương Từ Hiểu, nhờ chàng ra đòn kết liễu!"
Trương Từ Hiểu ngưng tụ toàn bộ pháp lực vào thanh kiếm trong tay nhắm thẳng mà chém xuống, con quái vật được bổ đôi liền ngã xuống, máu bắn tung tóe, y phục chàng đã nhuốm một màu đỏ:
"Ta biết nàng thích sạch sẽ, vậy nên nghe lời, ra khỏi chỗ này đã"
"Ta sẽ không làm vướng chân..."
Tôn Từ Y chưa kịp nói hết câu một con khác đã lao đến sau lưng cô hung hãn vươn đuôi.

Cũng may Trương Từ Hiểu nhanh tay dùng pháp lực điều khiển cô bay sang chỗ khác tránh đòn, cô thấy cảnh này rất quen:
"Hình như tối qua Trần Cảnh Liêm...hắn ta cũng nhấc mình bay bổng thế này"
Cô được đặt xuống đất an toàn, Trương Từ Hiểu dùng Băng Thạch Trận_Trận pháp gia truyền của Trương gia để chấn áp lũ quái vật hung hãn, đông đúc.

Tôn Từ Y đột nhiên thấy lạnh lẽo, trận pháp từ băng tuyết sao có thể không lạnh chứ?
Ngoài trời, tuyết bắt đầu rơi.

Ở bên trong đã rất lạnh, quả nhiên là trận pháp chủ chốt cuối cùng, đám quái vật bị khống chế trong trận pháp ngay lập tức bị binh lính cầm kiếm tiêu diệt.
Vì pháp lực của Tôn Từ Y lúc dùng được lúc không dùng được nên đối với cô quanh đây rất nguy hiểm.

Thấy cô lạnh, Trương Từ Hiểu nhìn Cố Dĩ An, Cố Dĩ An hiểu ra liền đưa áo choàng cho Tôn Từ Y:
"Lát nữa còn lạnh hơn, cô mau mặc vào đi"
"Ta chịu được, huynh không cần lo" Cô khước từ
Sau tất cả chỉ còn lại xác của đám quái vật, xung quanh đầy băng tuyết.

Cô tự hỏi:
"Mỗi lần Trương Từ Hiểu chiến đấu đều có nhiều băng tuyết thế này sao?"
May mà binh lính không thiệt mạng, chỉ vài người bị thương nhẹ.
"Phu nhân, chúng tôi đã bắt được tên này" Hai binh lính áp giải Lý Cảnh Khiêm lên rồi mạnh bạo ném trước mặt cô.

Tôn Từ Y đắc ý nhìn Lý Cảnh Khiêm, xem ra lần này Cố Du Xuân phải đích thân mang quà đến phủ để cảm ơn rồi:
"Muốn chém muốn giết thì tùy các ngươi" Lý Cảnh Khiêm dù đã rất sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng
"Lý công tử, Thái sư mà biết được chắc phải vui lắm đây" Cố Dĩ An ngồi xuống đối mặt bới hắn
"Các ngươi vậy mà vẫn còn dám động vào ta? Ta nói cho các ngươi biết cha ta sẽ không tha cho các ngươi đâu, còn có cả một người có thân phận tôn quý, đó chính là..."
Đang định nói nhưng Lý Cảnh Khiêm không dám mở miệng tiếp.

Tôn Từ Y túm tóc hắn:
"Là ai? Nói tiếp xem nào!"
Binh lính áp giải Cố Toàn vào, trên mặt hắn vẫn đeo mặt nạ:
"Các ngươi thả ta ra! Các ngươi có biết ta là ai không hả?"
Hắn bị ép quỳ xuống ngay trước mặt Tôn Từ Y, Trương Từ Hiểu và Cố Dĩ An.
"Ngươi là ai chứ?" Cố Dĩ An hung hăng đấm vào mặt Cố Toàn một cái đau đớn.
" Ngươi chỉ là một thằng con hoang mà dám đánh ta!"
Tôn Từ Y vẫn chưa hả hê còn cho hắn thêm vài phát tát, những tiếng chát oan nghiệt vang lên xé tan cả bầu không gian yên tĩnh.

Cố Toàn hét lên đau đớn.

Trương Từ Hiểu còn chưa bao giờ thấy bộ dạng hung dữ này của phu nhân bao giờ:
"Xúc phạm vương gia, còn đâm đầu vào trò chơi xấu xa này.

Thật đáng tội chết"
Trương Từ Hiểu tiến lên đạp hắn ngã sõng soài ra đất, một chân còn giữ yên trên lưng Cố Toàn:
"Ngươi là ai mà có quyền xúc phạm Thành vương điện hạ?"
Cố Dĩ An cười đắc ý lột mặt nạ của Cố Toàn xuống:
"Bổn vương cũng đang thắc mắc tên này là ai đây"
Tất cả đều giả vờ kinh ngạc, Tôn Từ Y thì không nhịn được cười.
"Toàn vương gia, không ngờ lại là ngài.

Ta thất lễ quá rồi" Trương Từ Hiểu bước đến bên cạnh Tôn Từ Y
"Hoàng huynh, huynh cũng ở nơi này sao?"
Những người có liên quan đều bị áp giải về kinh thành để chờ phán xét của hoàng thượng.
Tôn Từ Y dùng khăn tay lau vết máu dính trên khuôn mặt Trương Từ Hiểu:
"Bẩn hết luôn rồi, khuôn mặt xinh đẹp này mà dính máu thì không đẹp nữa"
"Được rồi, được rồi.

Bẩn khăn tay của nàng.

Để ta tự lau"
"Chàng có nhìn thấy đâu mà lau? Vẫn là để ta đi"

Khi Trương Từ Hiểu bước ra với một thân đầy máu ai nấy trên phố cũng nhìn chàng kì lạ, có vẻ vụ chấn động bên dưới không ảnh hưởng gì đến phía trên.
"Chàng bị thương không?"
Trương Từ Hiểu lắc đầu thay câu trả lời.

Tôn Từ Y nghĩ mình nên nói chuyện thẳng thắn với phu quân, cả hai cứ trốn tránh nhau thế này cũng không phải là cách.
Khi đi ngang qua quán bán kẹo, Tôn Từ Y có ghé vào xem thử.
"Cô nương, cô muốn mua kẹo gì?"
Trên bàn trưng nhiều loại kẹo, còn có một số loại đựng trong bình sứ.
"Chàng ở bên cạnh Khải vương nhiều năm chắc cũng biết ngài ấy thích ăn kẹo thế nào"
"Chỉ cần là nàng mua Khải vương nhất định sẽ thích" Trương Từ Hiểu đáp
Đêm đó Tôn Từ Y vẫn ở lại Khải vương phủ.

Xe ngựa dừng trước vương phủ, Trương Từ Hiểu bước xuống xe trước sau đó Tôn Từ Y mới bước ra.

Chàng giơ tay xốc nách phu nhân xuống xe ngựa.
"Chàng lại làm vậy nữa, cảm giác coi ta như trẻ con ấy" Tôn Từ Y không hài lòng
"Mau nghỉ ngơi sớm đi." Chàng nói rồi lên xe ngựa
Nhìn chiếc xe ngựa đang từ từ xa dần một lúc, Tôn Từ Y cũng bước vào phủ, Khâm Phong thấy người đã trở về liền thông báo cho chủ tử, Cố Khải Ngôn nghe tin vội vã chạy ra, trên khuôn mặt thoáng có chút lo lắng:
"Bảo bối, có bị thương không? Mọi chuyện thế nào rồi?"
"Vương gia, ta không sao.

Đây là kẹo ta mua cho ngài, là từ Thành Quỷ, không biết có ăn được không?" Tôn Từ Y mỉm cười giơ lọ kẹo đường ra
"Cuối cùng cũng biết quan tâm người cha này rồi." Cố Khải Ngôn hài lòng nhận kẹo, chưa gì đã bỏ một viên vào miệng:"Rất ngon.

Nếu mua ở Thành Quỷ chắc là hơi đắt"
Nghe đến giá cả, Tôn Từ Y ái ngại đáp:
"Thật ra là được tặng.

Vì đắt quá nên Trương Từ Hiểu đã cầm kiếm kề cổ đe dọa người ta"
"Cái thằng nhóc này, vẫn luôn thô lỗ như vậy.

Thôi bỏ đi, có kẹo ăn là được rồi"
Tôn Từ Y muốn đi tắm, Cố Khải Ngôn lập tức cho người chuẩn bị nước nóng và y phục.
Ngâm mình trong dòng nước nóng, Tôn Từ Y lại nghĩ về lúc Trương Từ Hiểu cứu mình thoát khỏi quái vật, lúc đó cơ thể cô bay lên rồi tự tránh qua một bên, hôm qua Trần Cảnh Liêm cũng làm vậy với cô.
"Hai người họ lẽ nào có liên quan gì đó?"
Hôm sau, Trương Từ Hiểu vẫn ra ngoài từ sớm.


Từ lúc không có con dâu trong phủ Trương Thừa tướng luôn cảm thấy thiếu đi thứ gì đó trong phủ:
"Phu nhân chưa về sao?"
"Bẩm Thừa tướng, có lẽ hôm nay phu nhân ở phủ Khải vương tiếp, hay là để thuộc hạ gọi người về" Tuyển Tiết đáp
"Không cần, Khải vương đối xử tốt với con bé ta cũng thấy yên tâm.

Nhưng A Hiểu và Từ Y đã giận nhau được mấy ngày rồi"
"Vâng"
"Khi nào bọn chúng tính làm hòa đây?"
Trương Thừa tướng nghĩ nguyên nhân Tôn Từ Y rời phủ một nửa là vì con trai.
Vì thời gian gấp gáp nên không kịp chuẩn bị, hoàng thượng quyết định một tháng sau mới gả công chúa qua Sở Quốc.
Sau vụ bê bối cá cược quái vật, Cố Toàn và Lý Cảnh Khiêm bị phạt nặng, và giảm bổng lộc.

Hoàng thượng mất mặt đến nỗi không muốn gặp đứa con trai này nữa liền quyết định giam Toàn vương trong phủ 3 tháng.

Về vụ này Trương Từ Hiểu và Cố Dĩ An là người dẫn đầu, công lao thuộc về hai người.

Hoàng thượng xa con trai đã lâu nay thấy con trai mình là nhân tài lại càng trọng dụng Thành vương gia, danh tiếng Trương Từ Hiểu càng vang dội.

Không ngoài dự tính của Tôn Từ Y.
Rất nhanh đã đến ngày công chúa gả đi, trước hôm đó hoàng thượng có cho người mở yến tiệc vào buổi tối.

Cố Nhược Nhiên tuy rất xinh đẹp trong yến tiệc nhưng nàng lại không vui chút nào.
Trong một tháng này rất ít khi Tôn Từ Y gặp Trương Từ Hiểu, vì chàng đã dùng nửa tháng để ra trận và nửa tháng cho Hoàng Vệ Quân.

Nói chung, giữa hai người vẫn luôn là bầu không khí gượng gạo, rõ ràng là Trương Từ Hiểu vẫn luôn tránh mặt cô.

Cho đến hôm nay khi hai người ngồi cạnh nhau trong tiệc cũng là lúc ở cạnh nhau lâu nhất.

Cũng vì chuyện này mà Trương Thừa tướng lo lắng không ít, liệu có nên viết sẵn hòa ly thư cho con trai không?
"Chàng ra trận không bị thương chứ?" Cô hỏi
"Ta không sao, những chuyện này chúng ta về phủ rồi nói" Trương Từ Hiểu lạnh nhạt đáp
Cố Dĩ An ngồi đối diện lén nhìn biểu cảm của hai người kia, hắn nghĩ thầm:
"Không biết cãi nhau căng thẳng thế nào mà đã một tháng rồi vẫn chưa làm hòa"
Cố Ngân Sương ngồi phía trên thầm đay nghiến Tôn Từ Y:
"Tiện nhân, chính ngươi đã khiến hoàng huynh ta hai lần bị giáng vị.

Ta sẽ cho ngươi biết tay"
Đến khi yến tiệc kết thúc, Trương Từ Hiểu đứng ngoài đại điện chờ mãi mà không thấy phu nhân đâu.

"Gia Khải Đại Tướng quân, lại lập công rồi" Cố Du Xuân tươi cười bước đến
"Tham kiến tam công chúa, không biết công chúa có thấy phu nhân ta đâu không?" Nét mặt anh tuấn hiện nét lo lắng
"Phu nhân không đi cùng ngài? Cô ấy có thể ở đâu chứ?" Cố Du Xuân cũng thấy bất an
Lúc này Tôn Từ Y ngất xỉu lại bị dội cho một thùng nước lạnh khiến cô tỉnh táo ngay.

Cô phát hiện mình đang bị nhốt trong nhà kho, hai tay trói chặt, trước mắt là Cố Ngân Sương và một đám thị vệ.


"Phu nhân, ngươi khỏe chứ?"
"Đại công chúa, rốt cuộc người muốn làm gì?" Cô hoảng hốt giãy giụa
"Làm gì? Ngươi hại hoàng huynh ta thê thảm như vậy rồi còn giả vờ không biết sao?" Cố Ngân Sương cười khẩy, nàng ta đưa một lọ thuốc nhỏ và một túi tiền cho một trong số những thị vệ: "Hầu hạ Tướng quân phu nhân chu đáo, nếu làm tốt ta có thể thưởng thêm"
"Đa tạ công chúa"
Cố Ngân Sương đắc ý rời đi, bỏ lại Tôn Từ Y đang sợ hãi ở đó.

"Tiểu mỹ nhân, đêm nay nàng là của ta rồi"
"Nghe nói cô ta là phu nhân của Đại Tướng quân, đêm nay cả 4 chúng ta sẽ là Đại Tướng quân, được không?"
Cô biết rõ ý định của bọn chúng nên sợ hãi khó khăn lùi lại:
"Các ngươi đừng qua đây.

Nếu các ngươi dám động vào ta, cha ta sẽ không để các ngươi toàn thây"
Nhưng bọn chúng lại không bị dọa sợ, một tên còn hung hăng đổ lọ thuốc kia vào miệng Tôn Từ Y, cô không có sức phản kháng nên phải nuốt hết.

"Uống một chút sẽ rất thú vị"
Sau đó cả một đám người lao vào cấu xé cô.
"Mau cút ra, đừng có động vào ta!" Tôn Từ Y hét lớn
Đột nhiên thứ gì đó bay xẹt qua trực tiếp cắt cổ một thị vệ khiến cả đám hoang mang.

Trương Từ Hiểu với một luôn mặt lạnh lẽo và ánh mắt phẫn nộ đáng sợ đạp tung cửa bước vào, ánh sáng như xuất hiện trước mắt Tôn Từ Y:
"Một đám cẩu nô tài vậy mà cũng xứng chạm vào nữ nhân của ta"
Quái vật trong Cửu U còn không đủ sức làm Trương Từ Hiểu bị thương thì mấy người này sao có thể là đối thủ của chàng? Mùi máu tanh nhanh chóng lan ra khắp căn phòng, chỉ còn một tên sống sót nhưng đã bị đánh ngất đi.

Trương Từ Hiểu nhanh chóng cởi trói cho phu nhân, chàng quay trở về dáng vẻ bình thường:
"Dọa nàng sợ rồi"
"Trương Từ Hiểu!" Cô ôm chặt lấy phu quân mà nức nở.

"Ta xin lỗi, lẽ ra không nên rời mắt khỏi nàng.

Càng không nên để mấy tên cầm thú này chết dễ dàng như vậy"
Trương Từ Hiểu nhẹ nhàng vỗ về Tôn Từ Y, cô khóc đến nấc lên:
"Cũng may chàng đến cứu ta.

Ta không muốn ở đây nữa, ta muốn về nhà"
"Được, về nhà"
Trương Từ Hiểu bế phu nhân nhanh chóng rời khỏi nơi dơ bẩn này.

Vừa ra ngoài đã gặp Cố Khải Ngôn và Trương Thừa tướng đang bàn chuyện gì đó với hoàng thượng.

Thấy Tôn Từ Y khóc, hai người cha nhanh chóng chạy lại:
"Bảo bối, con là bị làm sao thế?"
"Chuyện này là sao?" Trương Thừa tướng nhìn con trai
Trương Từ Hiểu chỉ dùng ánh mắt để diễn tả câu chuyện rồi nhanh chóng rời đi, cả hai người cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề nghiêm trọng.

Bình Luận (0)
Comment