"Nàng có biết vì sao bọn họ không tỏ ra đau buồn không?"
Tôn Từ Y đang ngây người nhìn những binh sĩ kia nghe câu hỏi của Trương Từ Hiểu thì bỗng tỉnh lại:
"Ta không biết" Cô lắc đầu
"Tại vì hi sinh chính là niềm kiêu hãnh của các tướng sĩ.
Nàng không cần cảm thấy lỗi là do mình"
Trong lúc đó bỗng tiếng hét thảm thiết của Cố Khải Ngôn truyền ra khiến cả dịch quán bị kinh động.
Trương Từ Hiểu và Tôn Từ Y vội vã chạy vào xem.
Cố Khải Ngôn đang nằm xấp trên giường, cả phía trên trần trụi, vết thương trên lưng vẫn còn rỉ máu.
"Có chuyện gì?" Trương Từ Hiểu hỏi cung nữ đang bôi thuốc cho Cố Khải Ngôn
Cô ta cúi đầu trả lời, vẻ mặt ái ngại:
"Bẩm Tướng quân, vương gia nói là sợ đau, không muốn bôi thuốc.
Nô tì chưa kịp làm gì ngài ấy đã hét lên ầm ĩ.
Nếu còn kéo dài việc bôi thuốc, sợ là..."
Cố Khải Ngôn ngước nhìn hiền tế, khuôn mặt đã dần trắng bệch.
Trương Từ Hiểu cầm lấy lọ thuốc trong tay cung nữ:
"Để ta bôi cho vương gia"
Cố Khải Ngôn vội lên tiếng, giọng nói có phần run rẩy:
"Đừng mà, ta không muốn.
Tiểu tử nhà ngươi mạnh tay như vậy sẽ làm đau chết ta! Ai cũng được trừ con"
Tôn Từ Y tiến đến, cô ngồi xuống bên giường trầm ngâm nhìn vết thương một hồi:
"Để ta bôi thuốc cho vương gia"
Trương Từ Hiểu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô:
"Nàng có được không đấy?"
"Trước đây ta cũng từng bôi thuốc băng bó cho chàng, chàng biết rồi mà" Cô nháy mắt rồi cho một viên kẹo vào miệng Khải vương gia: "Cha ăn kẹo đi, sẽ bớt đau đấy"
Cố Khải Ngôn kinh ngạc, đây là lần đầu Tôn Từ Y chịu mở miệng gọi ngài là cha, tiếng cha thân thương, ngọt ngào lạ thường:
"Bảo bối à, con gọi ta một tiếng cha, vết thương này của ta cũng đỡ đau phần nào rồi"
Tôn Từ Y thở dài, cô bắt đầu dùng khăn nhẹ nhàng lau đi phần máu quanh vết thương, Cố Khải Ngôn nhăn nhó nói tiếp:
"Nhưng còn một chỗ của ta rất đau"
Tôn Từ Y dừng tay, cô sợ làm đau người cha này:
"Là chỗ nào vậy? Có phải con ra tay làm người đau không? Y thuật của cha cao minh, cảm thấy sai chỗ nào xin người chỉ dạy"
"Trái tim ta"
Thấy Cố Khải Ngôn vẫn còn nói đùa được ai nấu đều thở phào nhẹ nhõm.
Tôn Từ Y lại tiếp tục.
Một lúc sau, phải vất vả lắm mới có thể băng bó xong.
Trong suốt quá trình đó Cố Khải Ngôn không hề hé miệng kêu đau lấy một cái, dù có đau đớn nhưng vẫn nhịn đến cùng, vì đây là lần đầu được con gái băng bó cho, Cố Khải Ngôn không muốn làm Tôn Từ Y sợ.
Trương Từ Hiểu mang áo trong cẩn thận khoác cho nhạc phụ đại nhân, chắc là mấy ngày này Cố Khải Ngôn không thể nằm ngửa rồi, còn phải chịu đau đớn.
Tôn Từ Y chấn an:
"Ở chỗ này thì không có đại phu, ngày mai khi vào thành con sẽ tìm đại phu cho cha"
"Con làm thế này đã là rất tốt rồi, ít ra y thuật của ta vẫn hữu dụng"
Trương Từ Hiểu đứng đó quan sát hai người một lúc, lát sau liền có một binh lính chạy vào thông báo:
"Tướng quân, sau trận chiến vừa nãy không ai thấy ông chủ đã bị giết chết, hạ nhân trong quán một số người không thoát khỏi"
"Tạm thời chỗ này đã an toàn, các binh sĩ cứ yên tâm ở lại dưỡng thương, ngày mai sẽ xuất phát đến thành Cát Lâm"
"Rõ!" Nghe được chỉ thị từ Tướng quân, binh sĩ nhanh chóng rời đi
Tôn Từ Y nhẹ nhàng đắp chăn cho Cố Khải Ngôn vì sợ sẽ đụng phải vết thương.
"Bảo bối, đêm nay sẽ lạnh, con cầm thứ này đi" Cố Khải Ngôn đưa viên đá có tác dụng giữ ấm cho con gái: "Thân thể ta tráng kiện, quanh năm sống ở nơi băng tuyết lạnh giá đã quen rồi"
Cô đưa tay nhận lấy viên đá:
"Đa tạ cha, để con đi nấu gì đó cho người." Cô rời đi
Thấy Trương Từ Hiểu vẫn đứng ra đó Cố Khải Ngôn không nhịn được mà lên tiếng:
"Tên tiểu tử ngốc nghếch, còn không mau đi theo phu nhân.
Con ở lại cùng ta thì vết thương của ta sẽ bớt đau sao?"
Trương Từ Hiểu chẳng những không đi theo phu nhân mà còn hiên ngang ngồi xuống ghế, rót trà ra chén:
"Dù sao vương gia vẫn cần người chăm sóc, để con ở lại đi"
Đêm đó có lẽ là một đêm khó khăn với những người trong dịch quán.
Tôn Từ Y đã nấu rất nhiều trà táo đỏ để chia đều cho mọi người, những người nhận được trà đều rất cảm kích.
Tôn Từ Y đã thay một bộ y phục khác, cô bưng một đĩa bánh rán bước vào phòng, mùi thơm khiến Trương Từ Hiểu không thể không chú ý.
Chàng nói:
"Vương gia ngủ rồi"
"Ta biết mà" Cô đặt bánh xuống bàn: "Chàng không thích ăn đồ ngọt nên ta cố tình làm một ít bánh rán mặn cho chàng.
Ăn thử đi, hi vọng chàng sẽ thích"
Trương Từ Hiểu nhìn khuôn mặt của phu nhân, trên đó vẫn còn dính một vết bột.
Biết cô vất vả, chàng cầm một miếng bánh mà cắn thử rồi nhận xét:
"Rất ngon, ta rất thích"
"Chàng thích là được rồi, đêm nay ta ở lại phòng Khải vương gia để canh ngài ấy ngủ.
Bây giờ ngài ấy đang sốt cao, cần có người chăm sóc"
Tôn Từ Y bỗng nhìn thấy ngọc bội mà Trương Từ Hiểu để quên trên giường, cô biết đó là ngọc bội của mình, dây cát tường trên đó sau 5 năm đã dần bị hỏng.
"Không ngờ chàng vẫn còn giữ nó" Cô bước đến rồi cầm lên ngắm nghía
"Đó là món quà đầu tiên nàng tặng cho ta, tất nhiên ta phải luôn giữ nó bên mình.
Miếng ngọc này đã cứu ta hai lần khỏi mũi tên của địch đấy"
Nghe Trương Từ Hiểu nói, Tôn Từ Y không khỏi thấy ngạc nhiên.
Không ngờ lại công hiệu như vậy.
"Dây cát tường hỏng rồi, ta mang nó về sửa sau đó liền trả lại cho chàng"
"Nàng dùng bữa tối chưa?"
Cô chợt nhớ ra mình chưa dùng bữa tối tại vì nếm thử mấy món bánh cô làm cho quân sĩ cũng đã đủ no, rồi cô lại nhìn Trương Từ Hiểu, nghĩ đến cảnh chàng bận bịu cả ngày hôm nay:
"Chàng cũng chưa ăn sao?"
"Ta chưa"
"Để ta đi nấu món gì đó cho chàng, tại ta sơ ý quá"
Trương Từ Hiểu chưa kịp nói gì Tôn Từ Y đã nhanh chóng rời khỏi phòng với ngọc bội.
Vậy mà cô thật sự nấu ăn, còn tự mình mang đến tận phòng cho chàng.
Nhưng cô không ở lại lâu mà rời đi.
Ở bên Cố Dĩ An vừa nhận được tin bên Trương Từ Hiểu đã bị tập kích, thân phận công chúa giả cũng bị lộ.
Trần Cảnh Liêm vội sắp xếp thêm người canh gác cẩn thận.
"Bên phu nhân lộ tẩy rồi sao?" Cố Nhược Nhiên nghe kể lại cũng bất ngờ: "Hoàng thúc lại có thể bị thương, một Đại Tướng quân như hoàng thúc..."
"Trong thư nói là vì cứu Từ Y" Cố Dĩ An đáp
Cố Nhược Nhiên ngồi đó vừa uống trà vừa đọc sách, nàng ngáp dài:
"Xem ra hoàng thúc rất thương cô ấy"
Hắn bước đến và dứt khoát giật lấy cuốn sách trong tay nàng:
"Đủ rồi, mau đi ngủ đi.
Ngày mai sẽ bắt đầu xuất phát"
"Huynh lúc nào cũng quấy phá ta đọc sách"
Khuôn mặt Cố Nhược Nhiên lộ rõ vẻ không vui, hắn thở dài:
"Đến giờ đi ngủ rồi"
Nàng nhìn nam nhân kia, cố nặn ra vài giọt nước mắt, giọng nói vô cùng tủi thân, tội nghiệp:
"Tiểu Lạc, ta nhớ phụ hoàng, ta muốn về nhà!"
Mấy trò diễn này của nàng không có chút tác dụng nào với Cố Dĩ An.
Hắn không nói gì mà tiến đến bế xốc Cố Nhược Nhiên lên, nàng vì ngạc nhiên mà không biết phản ứng thế nào.
Hắn đặt nàng xuống giường, hành động dứt khoát lật chăn ra phủ kín người nàng.
"Tiểu Lạc, ta chưa muốn đi ngủ đâu..."
"Sức khỏe của muội không tốt, phải đi ngủ sớm.
Không cần lo về thích khách, có ta ở đây"
"Vậy còn tạm được, vẫn còn một chuyện nữa..." Nàng ngồi dậy, tay chỉ chỉ vào trán mình
Như hiểu ra hắn nhanh chóng đặt lên đó một nụ hôn.
Nàng hài lòng nên cũng nghe lời:
"Thế này là tốt rồi, huynh về ngủ đi"
Cố Dĩ An quay người rời đi, trên miệng không giấu nổi nụ cười nhưng bên trong có phần bất an:
"Hi vọng kế hoạch của Từ Y không sai"
Hắn từng nghe nói các công chúa hòa thân không có kết cục tốt nên trong lòng đang lo lắng, nếu Cố Nhược Nhiên thuận lợi đến Sở Quốc sợ rằng sẽ bị chôn vùi trong đống lửa, sống đau khổ suốt đời.
Hắn không đến với nàng được, vậy thà rằng để nàng gả cho người khác mà sống hạnh phúc.
Đêm đó, Tôn Từ Y vẫn đang ngồi bên giường Cố Khải Ngôn canh chừng.
Thấy cha đã hạ sốt, cô yên tâm ngồi đó thêm một lúc không ngờ lại chống cằm ngủ quên.
Trương Từ Hiểu lặng lẽ bước vào, vừa thấy phu nhân sắp ngã mà vẫn còn có thể ngủ vội đỡ lấy cô.
Tôn Từ Y tựa người vào lòng chàng vẫn chìm trong giấc ngủ.
"Xem ra nàng là không muốn tỉnh dậy" Chàng khẽ thở dài
Chuyển cảnh đến phía Trần Cảnh Liêm.
Quả nhiên đám thích khách không chờ được, vừa đến giờ Mão bọn chúng đã ra tay.
Lúc này ở bên ngoài đang chiến đấu nên rất hỗn loạn, Cố Nhược Nhiên muốn ra ngoài hỗ trợ nhưng có một cung nữ chạy vào:
"Công chúa, mau đi cùng nô tì"
"Tại sao ta phải đi cùng ngươi?" Nàng cảnh giác nhìn cô ta.
"Thành vương điện hạ đã sai nô tì đến nói hãy dẫn người chạy ra khỏi đây trước để đảm bảo an toàn"
Sau cuộc hỗ chiến kia, hai bên đều có tổn thất lớn.
"Trói những tên còn sống lại, không được để chúng chết" Trần Cảnh Liêm hét lớn
Cố Dĩ An lau vệt máu vô tình bị bắn lên mặt mình, hắn thấy cửa phòng Cố Dĩ An mở nên mới sốt ruột chạy đến xem.
Quả nhiên không thấy người đâu cả.
Hắn vội ra lệnh:
"Công chúa biến mất rồi, mau chia ra tìm người.
Chắc là chưa đi xa đâu"
Lúc này, Cố Nhược Nhiên đang cùng cung nữ ra ngoài.
Đến bên một vách núi, cả hai dừng lại:
"Ngươi chắc Thành vương bảo ta đợi ở đây chứ?" Cố Nhược Nhiên nghi ngờ
"Công chúa yên tâm, để nô tì đi xem thử" Cô ta vội rời đi
Cố Nhược Nhiên đứng đó quan sát khung cảnh xung quanh, ngay cạnh đó chính là vực sâu, bên dưới là một màn sương trắng xóa.
Bốn tên thích khách đã bẫy sẵn ở đây, Cố Nhược Nhiên biết ngay là cung nữ kia có vấn đề.
Đám thích khách manh động mà lao lên tấn công trước, Cố Nhược Nhiên lập tức dùng lửa để đẩy lùi bọn chúng, dù sao thực lực của nàng cũng hơn hẳn bất cứ ai trong bọn chúng.
Đánh nhau một hồi không biết thế nào Cố Nhược Nhiên đã bị đẩy đến sát mép vực.
Lúc này một cơn gió lớn thổi đến như những nắm đấm khiến đám thích khách đồng loạt bị đánh bật lùi, Cố Nhược Nhiên cũng tận dụng thời cơ mà ra tay khiến cả đám đều bất tỉnh.
Cố Dĩ An chạy đến, hắn lo lắng nhìn nàng:
"Không sao chứ?"
"Ta không sao, huynh xem, đâu có ai đả thương được ta.
Cũng may huynh chạy đến kịp lúc" Nàng thản nhiên đáp
Cung nữ kia trốn sau bụi cây thấy đồng bọn đã thất thủ liền cầm một cây kim lên chuẩn bị ra tay:
"Liêm vương nói nếu có cơ hội phải loại bỏ Thành vương" Nghĩ rồi, cô ta ngắm thẳng đến Cố Dĩ An mà dùng nội lực phóng kim, muốn để cây kim trúng động mạch hắn mà chết
Nhưng Cố Nhược Nhiên lại tiến lên phía trước, cây kim kia đâm trúng huyệt đạo ở chân khiến nàng mất sức mà ngã về phía sau.
Cố Dĩ An vội kéo lấy tat nàng kết quả không có vật để bám cả hai đều rơi xuống vực.
Thấy vậy cung nữ vui vẻ rời đi.
Bên phía Tôn Từ Y, cô vừa tỉnh giấc đã thấy mình nằm trên ghế sạp trong phòng Cố Khải Ngôn, chăn gối đầy đủ.
Cô nhìn ra thấy ánh sáng đã hắt vào, 4 góc phòng dường như đều được chiếu đến, trong lòng không khỏi kinh ngạc:
"Sao mình lại nằm đây? Rõ ràng đêm qua vẫn canh vương gia ngủ"
Tôn Từ Y rời khỏi đó vô thức đánh rơi gối lại khiến Cố Khải Ngôn tỉnh dậy, vì chuyển mình mà vết thương lại đau nhói:
"Aaaa!" Tiếng hét thảm thiết vang khắp phòng
"Cha, người không sao chứ? Đừng cử động" Tôn Từ Y vội chạy đến vì sợ cha sẽ quên mình đang bị thương mà cử động tiếp: "Con xin lỗi, không cẩn thận khiến cha thình lình tỉnh giấc"
"Ta không sao, khiến con giật mình rồi" Giọng Cố Khải Ngôn có phần yếu ớt: "Đêm qua ta sốt cao là con luôn ở lại chăm sóc sao?"
Để làm rõ nghi vấn, cô hỏi luôn:
"Đúng vậy, nhưng con ngủ quên mất.
Không phải là cha đã đỡ con lên ghế sạp chứ?"
"Bảo bối à, nếu ta thật sự có sức thì đã không để con phải chịu thiệt thòi nằm trên ghế sạp rồi."
Trong đầu cô lúc này dường như đã có sẵn đáp án, cô tự hỏi:
"Người tùy tiện vào phòng của ngài ấy chỉ có thể là Trương Từ Hiểu.
Vẫn còn quan tâm đến mình sao?"
Biết đối phương vẫn còn để tâm đến mình đột nhiên cô cảm thấy có chút ấm áp.
Ngay sau khi chuẩn bị xong xuôi, đội quân bắt đầu khởi hành đến thành Cát Lâm.
Trên đường đi, Cố Khải Ngôn ngồi trong xe ngựa vì không nhận thức được mà dựa vào vai Tôn Từ Y mà say giấc, cô cũng không muốn gọi người thức dậy.
Đến thành Cát Lâm, đội quân được Mạc Tướng quân ở đây tiếp đón rất nồng nhiệt, quân lính được nghỉ ngơi trong phủ lớn, ông ta nhanh chóng mời những đại phu giỏi nhất thành đến xem cho binh sĩ và Khải vương gia, còn chuẩn bị thuốc thang tốt nhất.
Mạc Diệu Nhiễm cũng ra hành lễ với Trương Từ Hiểu và Cố Khải Ngôn.
Mạc Diệu Nhiễm_con gái đầu của Mạc Tướng quân.
Nàng bước đến trước mặt Tôn Từ Y:
"Vị này là ai vậy? Trông thật xinh đẹp"
Không đợi Tôn Từ Y trả lời Trương Từ Hiểu vội chen vào:
"Nàng ấy là phu nhân của ta, tên là Tôn Từ Y"
Mạc Diệu Nhiễm liền hành lễ, Tôn Từ Y cũng để hai tay trước bụng, hai chân trũng xuống một chút rồi đứng thẳng người.