Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 1


Lạnh...lạnh quá.....
Không khí bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo khiến Hoàng Bắc Nguyệt run vài cái.Quái lạ, phòng để cửa hay sao mà lại lạnh như vậy? Nàng nhẹ nhàng gọi:"Dực" nhưng không có tiếng đáp lại.

Hoàng Bắc Nguyệt lười biếng mở một thì hình ảnh linh vị đập vào mặt nàng, Sao cảnh này lại nhìn quen thuộc như vậy chứ?
Không đúng! Hoàng Bắc Nguyệt mở to một nhìn xung quanh thì ko khỏi ngạc nhiên nơi này là từ đường phủ công chúa mà nàng lại ở nơi này có nghĩa là nàng....!trọng sinh trở lại thời điểm mới bắt đầu Xuyên Không!
Hoàng Bắc Nguyệt đứng dậy, im lặng nhìn xung quanh, nếu nàng trở lại thời điểm này đồng nghĩa với việc nàng phải tu luyện lại và mất đi linh thú? Nghĩ đến Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng ngồi xuống vận dụng linh khí.

May ra là sức mạnh nàng vẫn như cũ nhưng không gian linh thú thì trống không.

Kiểm tra nạp giới thì ko mất thứ gì thì trong nạp giới của nàng có một hắc ngọc đang trôi nổi...!Hoàng Bắc Nguyệt lấy ra lặng lẽ nhìn, không sai là Vạn Thú Vô Cương! Tai sao linh thú của nàng biến mất mà thứ này ko biến mất chứ? Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng cắn môi, Mặc Liên cũng vì thứ này mà chết vậy mà hắc ngọc ko những ko biến mất mà còn quay lại.

Nghĩ đến Mặc Liên trong lòng nàng ko khỏi chua xót, hắn vì giúp nàng hủy hắc ngọc nên mới chết, vậy mà..

"Hừ, nếu Mặc Liên ko hủy đc ngươi thì ta sẽ khiến ngươi biến mất mãi mãi." Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lẽo nói.
Nàng đứng dậy, chỉnh lại vật áo trắng rồi đi ra ngoài, nàng còn phải tìm hắn...
Phong Liên Dực....
Ra khỏi căn phòng, vừa lúc lại nghe thấy tiếng của nha hoàn Bội Hương nói về nàng là Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi lạnh.

Phế vật? Thân phận còn ko bằng với một nha hoàn? Chê cười, ta sẽ cho các ngươi biết tay! Hoàng Bắc Nguyệt đi đến đằng sau tên gia nô đó, mặt âm trầm như mới bước ra từ địa ngục, sát khí từ đôi mắt nàng bắn ra như muốn giết tên ko biết trời cao đất rộng này.

Hai người vẫn đang phấn khởi làm động tác mà ko biết cái chết đang đến gần.

Hoàng Bắc Nguyệt nâng tay lên, từ ngón tay nàng mang theo hắc khí vung nhẹ một cái, lập tức đầu hai người kia rơi xuống đất.
"Trưởng công chúa còn đang yên nghỉ trong kia mà các ngươi dám ko biết xấu hổ, dám làm chuyện này trước mặt người.Giết các ngươi làm ta thật phí công"
Hoàng Bắc Nguyệt nói xong rồi búng tay một cái, từ tay nàng bắn ra một đoàn hoả diễm nhỏ thiêu cháy hai cái xác kia, rồi quay người đi.
Rời khỏi con hẻm, bước chân của nàng bỗng dừng lại.

Hoàng Bắc Nguyệt ko quay đầu mà ôm tay lãnh khốc hỏi:
"Ngươi xem vui lắm nhỉ? "
"Rất hay là ngược lại"- Người kia đáp
Giọng hắn thần bí và yêu mị.

Nếu quay đầu lại sẽ thấy một nam nhân một thân bạch y tinh khiết tôn lên làn trắng như bạch ngọc của hắn, gương mặt phải nói là tuyệt sắc khuynh thành.


Một đầu hắc sắc phái trải dài lên bạch y, sống mũi cao, cánh môi hồng nhạt nhưng lại tựa như ác ma.

Hoàng Bắc Nguyệt quay người lại, đôi mắt tím ập vào mắt khiến nàng vô pháp nhìn đi chỗ khác, hắn dựa vào thân cây, vẻ đẹp của hắn có thể nói là hơn cả phong hoa tuyết nguyệt.

Đúng vậy, Dực của nàng là người hoàn hảo nhất, hắn ko hề có tí tì vết nào...
Thấy nàng quay lại nhìn hắn, Phong Liên Dực ko khỏi ngạc nhiên, hai người cứ mắt đối mắt nhìn nhau.

Nhìn hắn một lúc, môi của Hoàng Bắc Nguyệt khẽ mở
"Dực"
"Nguyệt"
Hai người đồng thanh mà gọi tên nhau, lúc này khỏe môi Phong Liên Dực giương lên, hắn nói:
"Coi ra nàng cũng nhớ đc, ta cứ nghĩ chỉ có mình ta nhớ đc chứ! Hầy, đáng tiếc "
Hắn nói với nàng vẫn là cái giọng đó, ôn nhu và nhẹ nhàng nhưng đáng tiếc là sao?
"Nếu chỉ có mình ngươi nhớ, lúc đó ta sẽ bị ngươi đùa giỡn à? "
Hoàng Bắc Nguyệt kiêu ngạo hỏi.


Phong Liên Dực ko khỏi phì cười, nha đầu này quả nhiên tính vẫn như cũ.

Đang định nói chuyện thì từ xa có tiếng gọi "điện hạ"
"Đành sau nói chuyện tiếp vậy"
" Được "
Thấy nàng gật đầu rồi Phong Liên Dực mới cười nhảy đi.

Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ " Chờ đó, coi ta xử ngươi như thế nào" Không biết Phong Liên Dực ăn gan hùm mật gấu nào mà dám có ý tưởng đó.

Nghĩ xong rồi Hoàng Bắc Nguyệt cũng quay người bỏ đi..

Bình Luận (0)
Comment