Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 101


" Ngươi nói cái gì? "
Hoàng Bắc Nguyệt híp mắt đầy nguy hiểm, hắn quên đi tất cả, sao lại có thể nói vậy.
" Hoàng Bắc Nguyệt, chiếc vòng ngươi đeo trên tay là ta tặng ngươi đúng không? "
Phong Liên Dực lạnh lùng nói, nhưng thanh âm đã nhẹ nhàng đi không ít.
Hoàng Bắc Nguyệt lúc này mới hơi giật mình, vén ống tay áo lên xem chiếc vòng, nó vẫn bình thường...!Khoan đã!
Hoàng Bắc Nguyệt tháo chiếc vòng ra, dùng dao cắt vào hai cái lục lạc, từ trong lục lại, có hai hạt châu màu đỏ rơi xuống.
Hạt châu tiếp xúc với nguyên khí của Phong Liên Dực, dần đổi sang màu tím, trên tay nàng có dính máu của hắn, để như vậy mà cầm vào hạt châu, hình như nó có vẻ, dung hợp?
" Đây là chuyện gì? "
Hoàng Bắc Nguyệt bất ngờ thì thào nói.
Sao hạt châu bên trong lục lạc lại dung hợp với máu và nguyên khí của Phong Liên Dực, chẳng lẽ hắn...
" Ta từng rất thắc mắc vì sao trên ngực lại có vết sẹo hình trăng khuyết, giờ có vẻ đã hiểu ra rồi.

"
Vừa nói, hắn đưa tay cởi ngoại bào trước ngực, trên ngực trái, một vết sẹo khá to hình trăng khuyết, ngay vị trí của tim.
Trăng...!Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc nhìn chiếc vòng rồi lại nhìn vết thương trên ngực hắn, Phong Liên Dực, ngươi vì không muốn quên đi ta mà khắc sẹo ngay tim vậy sao?
" Hai viên hạt châu này, hẳn là luyện từ máu tim của ta đi.

"
Phong Liên Dực cầm lấy một viên hạt châu trên tay nàng, hơi ngắm nghía một chút, hắn nhất định đã từng tốn rất nhiều tâm huyết làm đi, nên mới kết quả hoàn hảo như vậy.


Nhưng tiếc là, hắn quên hết rồi.
Nhưng hắn cũng công nhận phải khen bản thân của mình, để khi đăng cơ không quên đi người mình thích, mà không ngại khắc tên người đó người, lại ngay tim nữa chứ.
Phong Liên Dực đưa mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, nàng nãy giờ vẫn cúi gầm mặt không nói, đang suy nghĩ gì?
Hắn tiến lên, định gọi nàng nhưng Hoàng Bắc Nguyệt chợt lui về, lạnh nhạt nói
" Tu La Vương, giờ ta giúp ngươi băng bó lại vết thương, sau đó thì ngươi mau đi đi.

"
" Ta quyết hôm nay ngươi phải đi theo ta, ta mới trở về.

"
Phong Liên Dực cố chấp nói
" Phong Liên Dực! Ngươi đừng tưởng ngươi là Tu La Vương thì thích ép người như thế cũng được.

Ta tự tay đâm ngươi, cũng tự tay giúp ngươi băng bó vết thương, đó là giới hạn của ta rồi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, cao giọng nói, đôi mắt trừ hơi đỏ ra thì gương mặt vẫn vô cùng lạnh lùng.
Phong Liên Dực hơi ngẩn ra, đúng là nãy giờ hắn ép nàng hơi vô lí.
Khẽ gật đầu, hắn đi lại giường ngồi, Hoàng Bắc Nguyệt cũng mang băng gạc đến, chủy thủy vừa rồi cũng không có độc, nên chỉ cần thấm máu, bôi thuốc rồi băng lại là xong.
" Được rồi, ngươi đi đi.

Đừng quay lại nữa.

"
Trong cả quá trình nàng không hề nhìn hắn một lần, liếc mắt cũng không, làm cho hắn vô cùng thất vọng.

Hắn nhìn nàng một cái, sau đó mở kết giới đi ra ngoài.
Hoàng Bắc Nguyệt, ta vẫn sẽ không từ bỏ ngươi đâu.
Trong căn phòng lúc này chỉ còn mình nàng, kết giới vừa biến mất, đám người Nến Đỏ bên ngoài liền xông vào
" Chủ nhân! "
" Tiểu thư! "
Nến Đỏ và Đông Lăng vội lại xem xét nàng, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt chỉ lắc đầu không sao.
Bọn họ nhìn bức tường quanh phòng gần như bị phá vỡ do phong đao, nguyên khí cường đại vẫn còn đang lẫn vẫn, trong phòng có vết tích đánh nhau và còn ngửi thấy mùi máu.
Rốt cuộc là từ khi nào, sao bọn họ lại không biết gì vậy?
" Vương, chúng ta vô tri, không bảo vệ người tốt.


"
Đám người Cát Khắc liền đồng loạt quỳ xuống, là cao thủ số một số hai của bộ lạc, vậy mà nhiệm vụ cai quản không cho ai quấy rầy Già Dạ Chi Vương cũng không xong.

Để người khác lẻn vào, đánh nhau với người.
" Không trách các ngươi, người vừa rồi là Tu La Vương, thực lực thâm tàng bất lộ, các ngươi không phát hiện ra được là đúng.

"
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói
" Ta mệt rồi, các ngươi cho người dọn lại căn phòng đi.

"
Nói rồi Hoàng Bắc Nguyệt đi ra ngoài, trời đã sang đông, từng bông tuyết trắng từ từ rơi xuống, gió thổi vào người rất lạnh nhưng khuôn mặt nàng vẫn không hề có biểu cảm gì.
" Tiểu thư, tuyết rơi rồi, người khoác áo ấm vào đi.

"
Đông Lăng mang đến cái áo choàng khoác cho nàng, nhìn nàng một lúc mới e dè hỏi
" Tiểu thư, người khóc sao? Sao mắt lại đỏ lên vậy? "
" Chủ nhân, chẳng lẽ Tu La Vương đả thương người? "
Nến Đỏ hốt hoảng nói
" A " Hoàng Bắc Nguyệt khẽ reo lên một tiếng, đưa tay lên chạm vào mắt mình, đôi mắt nàng đúng là nóng lên, lệ quang cũng ngập mắt nhưng bị Hoàng Bắc Nguyệt đè nén không chảy ra.
" Chủ nhân, tên Tu La Vương đó đi xa chưa, ta nhất định sẽ bắt hắn về trị tội.

"
Nến Đỏ căm phẫn nói
Hoàng Bắc Nguyệt chỉ cười không nói, ánh mắt nhìn lên trời, mặt trăng tròn vô cùng sáng nhưng lại bị đám mây đen trôi qua che đi mất.
" Các ngươi thử nói xem, trăng khuyết có ý nghĩa gì? "

Nến Đỏ và Đông Lăng đồng loạt ngơ ngác, nàng là muốn đang nói gì đây?
" Chủ nhân, trăng khuyết có nghĩa là trăng không hoàn hảo, bị khuyết đi một phần.

Chẳng lẽ hắn dám nói người là trăng khuyết sao? "
Nến Đỏ nhẹ giọng nói.
" Vậy Đông Lăng, ngươi nghĩ sao? "
Hoàng Bắc Nguyệt không trả lời Nến Đỏ, nhìn sang Đông Lăng hỏi tiếp
" Ta cũng nghĩ như Nến Đỏ tỷ tỷ.

"
Nàng và Nến Đỏ thật sự không hiểu nàng tại sao lại như vậy, là tên Tu La Vương nói với nàng điều gì quá đáng lắm sao?
" Ta lại không nghĩ như hai ngươi, hôm nay trăng khuyết, nhưng ngày mai sẽ tròn.

Trăng cũng sẽ có lúc không hoàn hảo, nhưng lại luôn tỏa ra ánh sáng dịu đẹp, bất kể lúc nào đi nữa, đúng không? "
Phong Liên Dực, chàng nói xem, có phải như vậy không?
Ngươi khắc hình trăng khuyết lên ngực, là nói tình cảm của hai ta hiện giờ.

Nhưng rồi rất nhanh sau trăng sẽ tròn, tình cảm sẽ lành lại, lại gắn bó như xưa.
Phong Liên Dực, nếu vậy thì ngươi phải nỗ lực nhiều đấy..

Bình Luận (0)
Comment