Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 106


May là đang ở trong rừng nên cũng tiện ra tay, Tuyết Ảnh chiến đao lóe lên quang xuất hiện trong tay, nàng trầm giọng nói
" Ra đây đi, nếu không là các ngươi có đi chứ không có về.

"
Vài giây sau, thân ảnh mười người hắc y liền xuất hiện, ai cũng tỏa ra hơi thở thần thánh kì bí, cao cao tại thượng.
" Các ngươi là ai? "
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng hỏi.
" Vậy trước đó ngươi hãy trả lời ngươi là ai? "
Một người đứng đầu trong đó hỏi ngược lại, giọng nói trầm ổn, không kiêu ngạo cũng không tự phụ.
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói
" Ta ghét nhất người nào dám ta hỏi không trả lời còn dám hỏi ngược lại ta.

"
Hoàng Bắc Nguyệt phi lên, chém ngang một kiếm, bọn họ mỗi người tạo thành một cái kết giới, chắn uy lực của thanh kiếm phóng lại.
Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm đánh giá, chiêu kia nàng chỉ đánh ra để xem thực lực của bọn họ, đúng là không kém.
" Các ngươi không phải người nơi này? "
Bọn họ không trả lời, Hoàng Bắc Nguyệt liền tức giận, làm lơ câu hỏi của nàng, bọn họ lấy kiêu ngạo ở đâu ra vậy?
Lặng lẽ gọi Nến Đỏ trong không gian linh thú ra, thân rồng bạc trắng hung mãnh xoay quanh nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt nhảy lên người Nến Đỏ, mũi kiếm chỉ bọn họ

" Các ngươi hôm nay chết đi cho vừa.

"
" Thần thú vương tộc? "
Bọn họ ngạc nhiên nói
" Hừ, biết sợ rồi sao? Mở to mắt mà nhìn đây.

"
Hai tay nhanh nhẹn kết ấn, Nến Đỏ cũng khéo léo phối hợp cùng nàng, kết ấn xong, Hoàng Bắc Nguyệt hô một tiếng
" Thiên phạt! "
Trên trời mây đen kéo ngùn nghịt, sấm chớp rì rầm vang lên, gió cũng nổi mạnh, chiếc sừng trên đầu Nến Đỏ lóe ra tia điện, sớm chớp từ trời đánh xuống, được chiếc sừng hấp thụ, tạo thành một quả cầu bằng chớp.
Nến Đỏ hơi cúi đầu, phóng quả bóng điện tới, bọn họ chưa hết kinh ngạc vì chiêu thức liền hốt hoảng tránh đi.
Đáng tiếc tốc độ của thiên phạt rất nhanh, đánh vào bọn họ, tức khắc ai cũng phun ra một bụm máu.
Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhíu màu, có thực lực cường đại như vậy sao không ai có triệu hoán thú?
Nến Đỏ đưa Hoàng Bắc Nguyệt xuống đất rồi trở lại hình người, lạnh lùng đứng bên cạnh nàng
" Các ngươi gan cũng to lắm.

Nói, là ai phái các ngươi tới? "
Bọn họ quần áo rách tả tơi, mũ áo cũng rơi xuống, để lộ ra khuôn mặt của từng người.

Trong đó đáng chú ý nhất là một người đàn ông trung niên, dù bị đánh nhưng khí thế vẫn cao ngạo, như trích tiên hạ phàm, đôi mắt nghiêm nghị nhìn Hoàng Bắc Nguyệt đánh giá.
Lẽ nào là người này? Trông thật giống.
" Nói tên của ngươi ra.

"
" Nếu ta từ chối? "
Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt xẹt ra tia nguy hiểm
" Vậy ta chỉ có thể ép ngươi nói ra.

"
Lão ta bình tĩnh nói, chắp hai tay sau lưng, còn đám người còn lại rút kiếm ra chuẩn bị động thủ
Khinh nàng sao?
Hoàng Bắc Nguyệt khó chịu, hô một tiếng
" Tiểu Thiên! "
Sau lưng nàng, một con rắn toàn thân đỏ sẫm cao ngang trời liền xuất hiện, bốn mắt hung mãnh trừng lớn, lưỡi không ngừng phát ra tiếng xì xì đáng sợ.
Hoàng Bắc Nguyệt nhảy lên người nó, Nến Đỏ cũng hóa thành mình rồng bay bên cạnh.


Trên đầu Thôn Thiên Hồng Mãng, mái tóc dài của thiếu nữ từ màu đen chuyển thành màu đỏ rực rỡ, bay lên trong gió, nàng cầm chiến đao, thần sắc lạnh lẽo kiêu ngạo.
" Thôn Thiên! "
Nàng khẽ quát, Tiểu Thiên liền há mồm, cát bụi bay mù mịt, cây cối bật gốc, đất đá bay hết vào mồm của nó.
Tuyệt kĩ lợi hại nhất của Thôn Thiên Hồng Mãng là nuốt trời.
Đám người kia đưa tay che mắt, thân thể cũng dần dần bị kéo lên phía trước, lão trung niên nhăn mày, một đạo sáng liền vọt tới.
" Tiểu Thiên dừng lại.

"
Hoàng Bắc Nguyệt nói rồi ném một tấm phù chú đến, chạm vào đạo ánh sáng kia liền nổ tung.
Tiểu Thiên ngừng nuốt trời, cát bụi dần hạ xuống, khung cảnh hoang tàn vừa xuất hiện, Hoàng Bắc Nguyệt chưa để họ định thần liền liên tiếp ném mấy trương phù chú xuống, trên mỗi mặt phù chú đều có chữ rất to "Bạo".
" Lập tức tránh né rồi xông lên.

"
Lão nhân kia nói rồi thân ảnh cũng vụt mất, Nến Đỏ gật đầu với nàng, Tiểu hổ cũng được triệu hoán ra, Tiểu hổ hung dữ gầm lớn một tiếng rồi cùng Nến Đỏ lao xuống.
Thực lực của lão nhân này cao nhất, nàng sẽ tự mình đối phó còn Nến Đỏ và Tiểu hổ sẽ đối phó với những người còn lại.
Đám người vừa thoát khỏi trận nổ, liền kinh hoàng vội vã chiến đấu cùng hai con thần thú.
" Bọn họ cũng đánh rồi, chúng ta cũng không thể đứng nhìn.

Xem chiêu! "
Hoàng Bắc Nguyệt cầm kiếm phi đến, lão nhân kia cũng cầm kiếm ứng chiến, kiếm pháp cũng không tồi, rất điêu luyện, nàng rất thích đánh cùng đối thủ như này.
Trong thời gian đấu với nhau Hoàng Bắc Nguyệt cũng không khỏi bất ngờ, nàng đã khéo léo dùng rất nhiều chiêu độc nhưng lão ta vẫn tránh được, thân thủ như này không thua nàng là mấy.
" Vị tiên sinh này, chúng ta không thù không oán sao nhất thiết phải giao đấu.

"
Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt nói, dùng chân đá đi thân kiếm của lão, rồi dùng đó làm điểm tựa, chân kia đá vào mặt lão.
Nhưng người này phản ứng nhanh chóng, kéo kiếm lại rồi chém lên, Hoàng Bắc Nguyệt ngửa người xuống né, không quên để lại một đường kiếm dài trên mặt hắn.

Kiếm của nàng làm từ hàn băng, nên khi chém xẹt qua mặt lão, vết chém liền đóng băng lại, cảm giác tê buốt đau nhức không ngừng xuất hiện.
" Thân thủ không tồi.

"
Lau đi vết thương, lão lạnh lùng nói, hắn là người quyết định số mệnh con người, mà lại bị nha đầu làm cho bị thương đến lần này đến lần khác.

Nhưng càng ngày càng giống nàng.
" Quá khen.

"
Hoàng Bắc Nguyệt hơi thở dốc, người này thật nhiều công pháp thần bí, nãy giờ dùng liên tục với nàng làm nàng suýt bị hạ.
" Ngươi có biết người tên Linh Lung không? "
Lão ta đột ngột mở miệng hỏi, dự tính không định đánh nữa.
Sao lão lại biết Linh Lung? Linh Lung là thần tộc, mà còn lại đến từ đại lục khác, sao lão ta lại biết, hay có người trùng tên?
Hoàng Bắc Nguyệt ôm tay trước ngực, nói
" Linh Lung? Cái tên này ta không biết.

"
Miệng nói vậy nhưng Hoàng Bắc Nguyệt đang âm thầm liên lạc với Linh Lung, nàng chưa kịp nói thanh âm ngạc nhiên của Linh Lung đã vang lên
" Tư mệnh chi thần? ".

Bình Luận (0)
Comment