Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 11


Sáng ngày thứ hai, Tuyết di nương sai một đám thủ vệ đến Lưu Vân Các.

Ai thấy nàng cũng cung kính rồi bắt tay làm.
Hoàng Bắc Nguyệt dặn dò Đông Lăng vài việc rồi khoác áo lẻn ra ngoài.
Vừa đến cửa phòng đấu giá, nàng chưa đưa thẻ tên thủ vệ liền lập tức mời nàng vào.

Bây giờ ở khắp Nam Dực quốc ai mà ko biết nàng chứ.
Rất nhanh Lạc Lạc liền chạy ra.

Thấy nàng liền lễ phép dẫn nàng vào
" Thưa Hí Thiên đại nhân, số người đến đấu giá rất đông ạ"
" Ừ "
Hoàng Bắc Nguyệt ko phủ nhận, quả là rất đông, người từ khắp nơi kéo đến đông đến nỗi nơi đấu giá to như vậy còn thiếu chỗ.
Mọi người trong phòng đấu giá thấy nàng vào liền sùng bái nhìn.

Có thể để cho Lạc Lạc thiếu gia tự mình dẫn tới quả ko hổ là cửu tinh triệu hoán sư

Thời điểm nàng sắp vào phòng khách quý liền nghe tiếng nói
" Hoàng huynh, nơi này thật lớn! "
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại thì thấy tộc trưởng của gia tộc Bố Cát Nhĩ - Tái Tư Bố Cát Nhĩ đang dẫn theo Thái tử Chiến Dã khuôn mặt lãnh khốc như băng.

Đi theo hắn là một thiếu nữ linh động xinh đẹp mặc bộ hồng y, mái tóc tím dài buộc cao, đôi hắc mâu cứ đảo qua đảo lại tò mò nhìn xung quanh.

Anh Dạ....
Nàng đúng ra phải là hình dáng này.

Một công chúa kiêu ngạo tôn quý của Nam Dực quốc, đc sống cả đời vô ưu trong hoàng cung, đc sủng ái yêu chiều.

Vậy mà kiếp trước là nàng hại Anh Dạ, khiến cho nàng bị nhục nhã và sợ hãi.

Cuối cùng Anh Dạ cùng Tào Tú Chi một kiếm xuyên thân tự vẫn, lúc chết nàng vẫn còn nắm chặt tờ giấy ghi tên nàng....
Nghĩ về chuyện đó Hoàng Bắc Nguyệt vẫn rất là chua xót và hối hận, nhưng lần này nàng quyết sẽ bảo vệ Anh Dạ !
Anh Dạ đi đến thấy nàng một thân lãnh khốc liền kiêu ngạo hỏi
" Ngươi là Hí Thiên ?"
" Đúng vậy "
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt đáp.
Nhớ tới mục đích hôm nay, nàng liền mở miệng
" Đầu Hồng Chu này bản công chúa vô cùng thích, chẳng lẽ ta phải tranh chấp với người thường? Chi bằng trực tiếp bán lại luôn cho ta"
" Ngươi có nó cũng chẳng đc tác dụng gì "
" Nhưng ta thích! Chẳng lẽ đồ ta thích ta ko đc đem về chơi hay sao "
Anh Dạ kiều man nói.

Chiến Dã đối với vị muội muội từ nhỏ đc sủng ái này nhiều khi cũng bó tay.
" Thế nào? ta sẽ trả giá cao "
Anh Dạ nhìn Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.

Lúc này mặt Lạc Lạc đã tối sầm lại, từ lúc đc nói chuyện cùng Hoàng Bắc Nguyệt và đc nàng cho sờ Băng Linh Huyễn Điểu hắn đối với nàng rất sùng bái.

Hắn không thích ai vô lễ trước mặt nàng.
" Công chúa điện hạ, con linh thú này đã đc giao cho chúng ta và nếu người muốn mua xin hãy đấu giá như những người khác "
" Ta là công chúa mà cũng phải tranh đấu cùng dân thường sao? "
Chiến Dã tức giận nhìn vị muội muội kiêu ngạo này, còn lao hồ li Tái Tư thì âm thầm cười quan sát.

Mọi người đều hồi hộp, từ nãy giờ vị Hí Thiên này vẫn đứng yên một chỗ.
Anh Dạ tức giận nhìn bộ dáng của nàng, đang muốn nói tiếp thì thân ảnh Hoàng Bắc Nguyệt khẽ động, vài sợi tóc đỏ như lửa lướt qua trước mặt
" Chỉ là một đầu Hồng Chu mà thôi, ngươi ko cần tranh chấp "
Khẽ nói Hoàng Bắc Nguyệt liền đi đến phòng khách của mình.
Anh Dạ ngơ ngác nhìn bóng lưng của nàng.

Không cần tranh chấp là sao chứ?
Tất nhiên là Chiến Dã ko nghe thấy gì nhưng lấy khả năng quan sát của hắn, hắn chắc chắn là Hí Thiên vừa nói với Anh Dạ cái gì đó.
Lạc Lạc vui vẻ mà nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.

Quá suất! Quả không hổ danh là Hí Thiên đại nhân.
" Anh Dạ, có chuyện gì vậy? "
Chiến Dã thấy Anh Dạ ngơ ngác liền hỏi.


Lúc này, Anh Dạ mới định thần lại nhưng vẫn đang còn nhớ câu nói của Hoàng Bắc Nguyệt.

Hồi nãy hình như tên Hí Thiên này bảo là con linh thú này nàng ko cần tranh chấp.

Là sao?
Ở trong đầu Anh Dạ toàn là thắc mắc.

Thấy nàng chưa phản ứng Chiến Dã liền lạnh giọng hỏi lại lần nữa.

Anh Dạ lúc này mới định thần lại
" Không sao, hoàng huynh chúng ta đi lên phòng thôi "
Thấy phản ứng của Anh Dạ chắc chắn Hí Thiên đã nói gì đó với nàng.

Tí nữa phải hỏi rõ mới đi..

Bình Luận (0)
Comment