Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 114


Vô Cương có chút chần chừ, ở chung với nàng mấy năm hắn hiểu tính cách nàng, trong bất kì hoàn cảnh nào, một khi đã nói thì nàng nhất định sẽ làm được, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, hắn là ma tộc còn phải run sợ.
" Hoàng Bắc Nguyệt, tránh ra đi.

"
Hạ thủ với nàng, hắn có chút không nỡ.
" Ta không muốn lặp lại câu nói lần hai.

"
Hoàng Bắc Nguyệt vẫn chấn định, đôi mắt long lanh được ánh trăng xuyên qua chiếu rọi, vững vàng như núi.
Vô Cương thở dài, nha đầu này tâm vô cùng vững vàng, khó có ai có thể làm nàng thay đổi quyết định, dù sao hắn cũng cần hồi phục hoàn toàn lại thực lực, bị phong ấn quá lâu làm hắn chán nản, hắn muốn đùa nghịch với thế gian này!
" 3 ngày sau ta sẽ quay lại.

Hoàng Bắc Nguyệt, lúc đó ta sẽ không nương tay.

"
Hoàng Bắc Nguyệt hơi ngẩn ra, rồi cũng cười nhẹ, ánh mắt mong đợi.
" Ta cũng không nương tay.

"
Vô Cương liếc mắt một vòng, bên môi mang theo ý cười rồi phất tay áo rời đi.


Hoàng Bắc Nguyệt nhớ ra gì đó liền đối với hắn hô to
" Vô Cương, mấy ngày nay đừng gây loạn! "
" Ừ.

"
Thanh âm lười biếng của Vô Cương vang lại rồi thân ảnh hắn liền biến mất.
Quân Ly cũng hừ lạnh rồi đi mất, đấu với Hoàng Bắc Nguyệt hắn trọng thương không nhẹ.
Mắt thấy Vô Cương và Quân Ly rời đi, thân thể Hoàng Bắc Nguyệt liền lảo đảo ngã xuống, Phong Liên Dực ở gần nên nhanh tay đỡ lấy nàng.
" Nguyệt!? "
" Ta...!"
Hoàng Bắc Nguyệt phun ra một ngụm máu, thân thể nàng đã tiêu hao gần hết nguyên khí khi đấu với Quân Ly, lại còn đỡ một sát chiêu khủng bố từ Vô Cương nên nguyên khí trong người bị tiêu hao sạch sẽ.
" Nguyệt! "
Mặc Liên dù không nhìn thấy nhưng hắn cảm nhận được nàng không tốt, hơn nữa thanh âm rất suy yếu, bất chấp đang bị Tống Mịch giữ chặt hắn vùng ra, phóng đến chỗ Hoàng Bắc Nguyệt.
Phong Liên Dực mắt lạnh nhìn hắn, bế nàng lên, định nói thì thanh âm của nàng liền vang lên trước
" Mặc Liên, trở về Quang Diệu Điện đi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn, tốt nhất hắn không nên tham gia vào cuộc chiến này, đợi nàng giải quyết xong Vô Cương cùng Tống Mịch, nàng sẽ cho hắn làm một người bình thường mà sống.

Vì vậy, Mặc Liên, ta chỉ có thể đối ngươi lạnh lùng.
" Nhưng ngươi bị thương! "
Mặc Liên biểu tình lo sợ hoảng hốt vươn tay định đụng vào nàng nhưng đã bị Phong Liên Dực ngăn cản, hắn trầm giọng
" Mặc Liên tôn thượng mời trở về, ta sẽ chăm sóc tốt nàng, không phiền ngươi lo lắng.

"
Nói rồi bế nàng quay đi, Lệ Tà cũng hắc hắc cười nhìn hắn, nha đầu này không biết có cái gì mà để hai đại nhân vật này cùng thích.
Cảm nhận được nàng rời đi, Mặc Liên thất vọng đứng ở đó, nàng không thích hắn sao?
Tống Mịch đi xuống bên người hắn, mở giọng tàn nhẫn
" Triệt nhi, ngươi thấy không? Nàng không lựa chọn ngươi, người nàng thích là Tu La Vương, sau này nàng sẽ trở thành Tu La hậu, cùng ngươi đối nghịch.

"
" Ta không muốn! Ta không thấy gì hết! "
Mặc Liên khổ sở nói to.
" Vậy thì giờ ngươi theo ta trở về, ta cho ngươi đôi mắt nhìn nàng, rồi giúp ngươi đánh bại Tu La Vương, giành được nàng.


"
Đối với lời tràn đầy cám dụ của hắn Mặc Liên trầm mặc gật đầu, khi hắn có đôi mắt, hắn sẽ giành nàng lại.
Tống Mịch giương khóe môi, Mặc Liên rốt cuộc vẫn là một tiểu hài tử rất dễ bị hắn dụ dỗ, đứa con này làm hắn vô cùng đắc ý, hắn tin chắc Mặc Liên còn mạnh hơn Vô Cương, Mặc Liên sẽ giúp hắn có được thiên hạ!
Hôm sau
" Chủ nhân, vết thương người chưa khỏi hẳn, nên nghỉ ngơi thêm đi.

"
Nến Đỏ năn nỉ nói với nàng.
" Ta thực khỏe, không cần nghỉ ngơi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi chắp bằng tu luận, chậm rãi nói với Nến Đỏ.

Nàng yêu cầu thực lực phải đột phá trong ba ngày.
" Ngươi không cản được nàng, lui xuống đi.

"
Phong Liên Dực nhàn nhạt nói, hắn cũng không cản được a.
Nến Đỏ thở dài rời đi, nếu Phong Liên Dực đã nói vậy nàng cũng hết cách, Hoàng Bắc Nguyệt vô cùng cứng đầu.
Phong Liên Dực im lặng ngồi lên ghế, một tay chống mặt chăm chú nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ nhăn mày, kí hiệu năm loại thuộc tính nguyên khí hiện lên giữa trán, lóe sáng rồi lặn đi.

Nhưng tiếp theo kí hiệu khác liền xuất hiện, là hoa sen, kim sắc linh lực.
Hoàng Bắc Nguyệt mở mắt, đôi mắt tím lười biếng lộ tia không vui, nàng lấy ra gương soi, sau đó liền bóp tan cái gương, mảnh vở nhỏ mịn rơi xuống hóa thành tro đen rồi biến mất, mà tay nàng không bị xước một chút nào.

" Đừng tức giận, màu mắt này rất giống ta.

"
Phong Liên Dực đứng dậy xoa đầu nàng, ôn nhu cười.
" Nhưng ta vốn dĩ không có màu mắt này.

"
Hoàng Bắc Nguyệt hơi hắng giọng, màu mắt nàng là đen trắng, không phải màu tím!
Trên người vận dụng nguyên khí màu xanh, đôi mắt liền thanh triệt trở lại, lạnh lẽo như băng.
" Phong Liên Dực, ta cần đi một nơi.

"
Nhảy xuống giường, Hoàng Bắc Nguyệt vuốt lại đầu tóc nói.
" Đi đâu? Ta đi cùng nàng.

"
" Tư U Cảnh.

".

Bình Luận (0)
Comment