Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 117


" Không được! "
Dạ Vương lập tức cự tuyệt.
" Vì sao? "
Hoàng Bắc Nguyệt nhướng mày hỏi.
" Vì...!"
Dạ Vương còn chưa kịp trả lời, thân ảnh Hoàng Bắc Nguyệt như một tia chớp vút lên chỗ dàn tế ở bên trong tháp cao, phía trên bày mệnh bàn.
" Ngươi muốn làm gì!? "
Dạ Vương đồng tử co rụt, nổi giận hét to.
Từ sau hắn, những thân ảnh đen quỷ dị xuất hiện, như những màn sương mù dày ảo phi đến chỗ Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt hừ nhẹ, Phong Liên Dực liền đến che trước mặt nàng, trong miệng niệm một chút, một tầng kết giới trong suốt liền bao quanh bọn họ.
Những thân ảnh màu đen bỗng chui xuống đất, nhưng rồi lại bị bật ra, miệng phun đống máu nằm ngã.
" Ha ha ha, Dạ Ảnh, hộ vệ trung thành nhất của Dạ Vương cũng chỉ có thế thôi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt nói.
Rồi nàng quay đầu lại, không để ý tâm trạng bọn họ nghĩ gì, có Phong Liên Dực ở đây nàng không cần lo lắng.
Ngắm nghía dàn tế một chút, nàng nhớ là cần đọc chú ngữ gì đó nhưng dài dằng dặc, với lại nàng không nhớ.
Trong mắt quang mang chợt lóe, khóe miệng vung lên, toàn thân bộc ra kim sắc linh lực, từng đoàn kim sắc như dải lụa tiến vào mệnh bàn, đôi mắt trở nên tím nhạt, hai tay nàng mới bắt đầu kết ấn.

Dạ Vương cùng Lộc Nhai phía sau bị chấn động, các vị vương cũng đều chấn động.
Dạ Vương thân thể run run, giơ tay chi nàng, không tin vào mắt mình.
" Kim...!kim sắc linh lực...!"
Không xung quanh bắt đầu rung chuyển, nguyên khí mênh mông cuồn cuộn từ trên đỉnh đầu ép xuống, trên đỉnh tòa tháp, vốn là một màu đen như mực, đột nhiên như bị bàn tay vô hình ngăn lại, mây khói bay ra, từng đám mây khói bị phất mở, cuối cùng, ánh sáng tím chói mắt thẩm xuống.
Xung quanh màu tím chiếu sáng, mơ hồ lộ ra bóng người, vương tọa 5 màu lưu li, tóc dài đen nhánh tùy ý xõa, đôi mắt khuynh thành lười biếng, uy nghiêm khiến người ta sợ hãi, cùng cao quý thần thánh không thể khinh nhờn.
Hoàng Bắc Nguyệt hơi híp mắt, người này là một nam nhân, không phải người tự xưng là Hoa Hi.
Người kia đảo mắt nhìn nàng, lại nhìn Phong Liên Dực bên cạnh, bên miệng treo ý cười, Tư mệnh chi thần nói quả không sai.
" Ngươi là ai? Thần Vương Hoa Hi đâu? "
Hoàng Bắc Nguyệt cao ngạo hỏi, không hề bị khí thế làm run sợ.
Đôi mắt người kia thoáng hiện lên tia khiếp sợ cùng hối hận, nhưng một giây sau liền biến mất.

Thay đổi rất nhanh, nhưng không qua được mắt nàng.
" Ta là Trọng Tịch.

Thần Vương Trọng Tịch.

Người tên là Hoa Hi mà ngươi nói, là tiền nhiệm thần vương, giờ ngã xuống rồi.

"
Thanh âm êm nhã nhưng cao quý, mang theo tia lười biếng đầy hứng thú.
Hoàng Bắc Nguyệt hơi ngẩn ra, ngã xuống rồi?
Kiếp trước phải tầm hơn mười năm sau nàng mới đến đây để Dạ Vương mở ra không gian lá chắn, lúc đó Hoa Hi còn nói nàng là người phá mệnh mà nàng ta bỏ quên.

Còn nói nàng bất cứ điều gì cũng phải giúp nàng ta.
Lúc đó vì để Mặc Liên có kiếp sau, nàng liền tức khắc đồng ý.
" Nguyệt, để ý chút.

"
Phong Liên Dực thấy nàng im lặng liền mở miệng nhắc nhở, người nam nhân này cũng là tuyệt thế mĩ nam, không thua kém hắn, lần đầu tiên có người nhan sắc có thể so được với hắn, cũng là thực bất ngờ.
" Vậy đế quân, ta có chuyện muốn nói với người vài câu.

"

Hoàng Bắc Nguyệt nói.
" Tất nhiên, cứ nói đi.

"
Người này có vẻ cũng khá thân thiện, không kiêu ngạo như Hoa Hi năm đó.
" Ngươi có thể nắm giữ sinh mệnh của thế gian, có thể nói cho ta biết ta kiếp trước là ai không? "
Trọng Tịch cười cười, khẽ bấm ngón tay, sau đó mở miệng nói.
" Kiếp trước ngươi là Linh Lung thượng thần, sau này là thần hậu của thần giới.

"
" Còn hắn? "
Hoàng Bắc Nguyệt chỉ Phong Liên Dực.
" Kiếp trước là Ly Phong đế quân tiền nhiệm, vị thần vương đời trước trước khi Hoa Hi lên ngôi.

Linh Lung thượng thần cũng là người hắn ái, hắn chính là người lập nàng vì hậu.

"
" Ta với ngươi đúng là mệnh duyên ngàn kiếp.

"
Phong Liên Dực tươi cười nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, kiếp trước bọn họ cũng yêu nhau.
" Vậy sao hắn lại ngã xuống? "
Thần tộc không phải sống được hơn vạn năm sao? Hơm nữa, là thần vương có khi là sống vĩnh hằng.

Trọng Tịch im lặng không nói, chính mình cũng không muốn nói lại.
Hoàng Bắc Nguyệt thở dài, hắn không nói, vậy tìm hiểu sau vậy.
" Ngươi biết ma tộc Vô Cương? "
" Ma tộc đầu tiên từ khi thiên địa sơ khai, ta biết.

"
" Hắn hiện tại đang ở đây, ta cần thứ gì đó để đối phó hắn.

"
Trọng Tịch trong mắt như nhớ lại gì đó, Tru Ma Thần kiếm vậy mà không giết được hắn.
" Hoàng Bắc Nguyệt, ta biết linh hồn của Linh Lung đang ở trong thân thể ngươi, nàng là ngươi kiếp trước.

Sao ngươi không cùng nàng kết hợp? "
" Vì ta không nghĩ tiếp nhận ta kiếp trước, cũng không nghĩ rước thêm rắc rối.

"
Hoàng Bắc Nguyệt chán ghét nói..

Bình Luận (0)
Comment