Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 3


Lâm Hoài thành có ngàn năm lịch sử vô cùng tráng lệ của Nam Dực quốc.

Dân khẩu đông đúc, các ngành tương đối phát triển.
Đi trên đường cái, xung quanh là những kiến trúc đồ sộ, các cửa hàng xan xát vào nhau, trên đường rộng đến nỗi có thể mười cái xe ngựa đi ngang hàng.

Hoàng Bắc Nguyệt đi đến Bố Cát Nhĩ phường thị - thị trường giao dịch lớn nhất Nam Dực quốc.
Vừa đi vào đã thấy mấy thanh niên cường tráng chạy vào, ai cũng to cao và ngăm đen.

Dĩ nhiên Hoàng Bắc Nguyệt chỉ cao tới eo của mấy tên đó.

Thấy nàng nhỏ như vậy, mấy tên lính đánh thuê mở thói trêu gẹo
" Tiểu đệ đệ à, đi chỗ khác chơi đi để cho các ca ca còn làm hình sự nữa ~"
Hoàng Bắc Nguyệt ko để ý mà vụt một cái đã biến mất làm mấy tên kia một trận ngơ ngác.


Nàng đi vào nơi nhận nhiệm vụ, bỏ qua các bảng cấp thấp trực tiếp đi thẳng đến bảng nhiệm vụ cấp cao
" Tiêu Gia đại thiếu gia ban bố nhiệm vụ, nhóm người của hắn thiếu một võ sĩ cận chiến và đoản kiếm, các vị có hứng thú thì mời vào, thù lao vô cùng cao a"
Một người nói rồi dán tờ nhiệm vụ lên bảng.
Hoàng Bắc Nguyệt nghe vậy môi liền giương lên, đoản kiếm? Nàng 10 tuổi đã là cao thủ trò này.

Có mấy người đang còn phân vân thì Hoàng Bắc Nguyệt đã đến trước bàn nhiệm vụ nói
" Ta nhận nhiệm vụ này"
Mọi người nhìn nàng ko khỏi bất ngờ, có một tên cường tráng đi đến trước mặt nàng nghiêm ngang, lẫm liệt
" Tiểu tử đi chơi nhầm chỗ rồi, có cần ta đưa về nhà không? "
Hắn cười sảng nói.

Mắt Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe, tay động tác thật mau, tên kia chỉ thấy hoa mắt vài cái thì thấy đoản kiếm bên hông đã đặt ngang trước cổ mình, chỉ thêm một chút nữa thôi là đâm vào cổ.
Thân thể 12 tuổi này quả thực suy yếu, Hoàng Bắc Nguyệt than.

Một màn này làm ai cũng khiếp sợ, vừa rồi đang còn chế nhạo nàng giờ đây lại lộ ra vẻ tôn kính.
" Thất lễ rồi"
Hoàng Bắc Nguyệt khàn khàn nói rồi trả lại đoản kiếm.
" Không, tiên sinh thứ lỗi, là ta có mắt như mù"
Tên kia cung kính nói.

Quả nhiên là thực lực quyết định tất cả.
" Võ tiên sinh thật lợi hại, cho hỏi tên ngài là? "
Nam nhân vừa giao nhiệm vụ kia hỏi.
" Hí Thiên"
Hoàng Bắc Nguyệt đáp, nàng thật lâu rồi chưa dùng tên này.

"Vâng, Hí Thiên đại nhân đây là ngựa của người "
Nam nhân kia nói rồi dắt một con ngựa lại đưa cho nàng.

Lúc này có một thanh niên cưỡi ngựa đi đến, tất nhiên là Tiêu Trọng Kì.

Thấy nàng, hắn hỏi
" Tiêu Phàm, đây là Cao Cấp chiến sĩ mà ngươi tìm đc?"
Người tên Tiêu Phàm nói nhỏ vào tai hắn vài câu.

Hắn gật đầu rồi chắp tay lại, cung kính nói
" Tại hạ Tiêu Trọng Kì bái kiến Hí Thiên đại nhân "
Hoàng Bắc Nguyệt chỉ ném cho hắn chữ "Đi thôi" rồi lên ngựa phóng đi trước.

Quả nhiên rất kiêu ngạo...!Tiêu Trọng Kì không khỏi tức giận, nghĩ tí nữa nhất đến phải cho tiểu tử này kinh ngạc một phen, rồi ra hiệu xuất phát.
Đi lên phía trước một đoạn thì gặp một đợi ngũ đi đến, dẫn đầu là thiếu niên cường tráng cưỡi Tử Diễm Hỏa Kì Lân, kiêu ngạo chi tử, lãnh khốc như băng—Thái tử Chiến Dã.

Gặp lại hắn quả nhiên vẫn là hình dáng này.


Sau là hắn và Tiêu Trọng Kì nói vài câu thì nghe thấy tiếng rống sau khu rừng.

Nghe vậy Hoàng Bắc Nguyệt liền cưỡi ngựa phóng vào khu rừng.

Lúc này Thái tử Chiến Dã mới để ý đến người mặc đồ đen rồi cũng đi vào theo.
Cả khu rừng bị đóng băng vì khí tước quá lạnh.

Hoàng Bắc Nguyệt vận dụng nguyên khí hoả chạy vào và Chiến Dã cưỡi Tử Diễm hoa Kì Lân đến, đưa tay cho nàng đi nhờ, nàng bảo hắn lúc nào nàng nói dừng lại thì dừng lại.

Chiến Dã nghĩ nàng là người đầu tiên dám kiêu ngạo như vậy trước mặt hắn, gần đến nơi nàng ra lệnh cho Chiến Dã dừng lại rồi vụt biến mất.

Chiến Dã chỉ kịp nói "này" thì thân ảnh nàng đã đâu ko thấy, lần đầu gặp gỡ lại làm hắn sinh ra hứng thú lớn đối với người thần bí này..

Bình Luận (0)
Comment