Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 75


" Ly Phong, là ngươi sao? "
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ gọi.
Không gian đen tối im lặng, tiếng gọi của nàng vang vọng khắp nơi.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng buồn bực, cái không gian quái quỷ gì đây?
" Bước lên phía trước đi.

"
Thanh âm lại lần nữa vang lên, lần này tuyệt đối là nữ tử, thanh âm thanh thúy trong trẻo này không phải của yêu nghiệt Ly Phong kia.
Dù không thích bị người khác sai bảo như vậy nhưng ở nơi xa lạ tối tăm này căn bản không biết nên làm gì cả nên Hoàng Bắc Nguyệt đàng nghe theo.
Đi được tầm một đoạn thì phía trước có một tinh cầu nhỏ lơ lửng giữa không trung.

Ánh sáng bạc phát ra từ tinh cầu ko sáng mấy nhưng khi đến gần cũng nhìn thấy rất rõ.
Hoàng Bắc Nguyệt đưa tay chạm nhẹ vào tinh cầu, một luồn khí nhanh chóng từ đầu ngón tay chạy vào người.

Hoàng Bắc Nguyệt hoảng hốt buông tay ra thì bỗng nhiên từ phía sau tinh cầu mơ hồ xuất hiện một bạch y nữ tử.
" Ngươi là người đưa ta vào đây? "
Nữ tử kia không đáp, không gian xung quanh cũng trở nên sáng dần.

Bỗng nữ tử kia giơ tay lên, nguyên khí mạnh mẽ sắc bén phóng lại chỗ nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt vô cùng nhanh nhẹn, thân thể nhanh chóng né đi luồng khí nhưng chưa kịp định thần, nguồn khí đã liền bẻ hướng quay lại định đánh vào phía sau nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt lấy Tuyết Ảnh chiến đao ra, xoay người lại chém tan luồng khí, trong lòng không khỏi âm thầm than.


Luồng khí này uy lực vô cùng mạnh, thời điểm nàng chém luồng khí thân thể còn hơi mất thăng bằng.
Hoàng Bắc Nguyệt giơ kiếm về nữ tử vừa ra tay, ánh mắt sắc bén
" Ngươi muốn làm gì? "
Nữ tử kia thoạt đầu không nói gì nhưng lúc sau bất chợt cười rộ lên
" Quả không hổ danh, phản ứng nhanh lắm! "
" Ngươi là ai? "
Hoàng Bắc Nguyệt vẫn giữ nguyên tư thế chĩa kiếm.
" Ngươi không cần biết, chỉ cần biết sau này ta sẽ giúp đỡ ngươi.

"
Nữ tử kia cười nhẹ.
Không gian xung quanh bây giờ đã sáng rõ, nữ tử trước mặt bạch y thuần khiết, tóc dài đen nhánh mượt mà, khuôn mặt xinh đẹp nhưng vừa nhìn đã quên nên căn bản không biết nàng như thế nào.
" Tại sao ngươi phải che mặt? "
Nữ tử này có thể dùng pháp thuật đến nàng cũng không phá giải được chắc chắn thực lực vô cùng thâm sâu khó dò.
Chết tiệt, nữ tử này tính cách thật giống Ly Phong, cứ thần thần bí bí, đừng nói nàng ta cũng là thần nha.
Lúc này bên ngoài
Phong Liên Dực để Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào người mình nãy giờ vẫn luôn chăm chú nhìn nàng.
Hắn hiện giờ khá lo lắng, không biết nàng đang làm gì.
Bỗng trước mặt thân ảnh trắng tuyết liền xuất hiện, gương mặt y hệt hắn tuyệt sắc không tì vết, đôi mắt tím đẹp đẽ như hàng ngàn vì sao tụ thành.
" Ngươi là Ly Phong? "
Nam tử thật sự rất giống hắn, cứ như từ một khuôn đúc ra vậy
" Nàng vẫn chưa tỉnh dậy sao? "

Ly Phong hỏi.
Phong Liên Dực nghe vậy liền sửng sốt
" Không phải là ngươi đang dùng thần trí nói chuyện với nàng à? "
" Ta không....!"
Ly Phong đang định trả lời thì trong đầu bỗng nghĩ ra gì đó, gương mặt hiện lên vẻ hoảng hốt nhưng vui mừng
" Chính là nàng.

"
" Ai cơ? "
Phong Liên Dực khó hiểu
Nhưng Ly Phong không hề trả lời, nhìn chăm chăm Hoàng Bắc Nguyệt, ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng.
Phong Liên Dực cũng nhận thấy ánh mắt đó liền đem Hoàng Bắc Nguyệt ôm chặt vào người
" Nàng là nương tử của ta, ngươi đừng nhìn như vậy.

"
Ly Phong ngẩn ra sau đó liền cười
" Ngươi tên Phong Liên Dực? "
" Đúng.

"
" Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta và ngươi có liên quan đến nhau đó "
" Cái gì? "
Phong Liên Dực khẽ nhíu mày.
" Ta không quan tâm, nếu ngươi không gặp nàng thì tại sao nàng lại như vậy? "
" Nàng ấy đang gặp một người rất quan trọng và rất thân thuộc với nàng ấy.

Nhưng...!Có lẽ bây giờ đã quên mất rồi.

".

Bình Luận (0)
Comment