Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 81


" Chậc, vụ nổ mạnh quá, không biết Hồng Liên tôn thượng có bị thương không a.

"
Tiếng cười tà mị của Hoàng Bắc Nguyệt vang lên.
" Bắc Nguyệt, ngươi không sao chứ? "
Chiến Dã thấy nàng liền vội hỏi
" Ta không sao? "
" Bắc Nguyệt? "
Mạnh Kì Thiên hơi suy nghĩ khi nghe cái tên này
" Chẳng lẽ ngươi là Bắc Nguyệt quận chúa? "
" Là ta.

"
Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh đáp.
" Sao nào? Nếu Hồng Liên thoát khỏi vụ nổ đó được thì ngươi sẽ cáo trạng với nàng là Bắc Nguyệt quận chúa chính là người đánh nhau với nàng sao? "
" Ta không phải kẻ như vậy.

"
Mạnh Kì Thiên vẫn cười đáp.
Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm đánh giá, Mạnh Kì Thiên đúng là giả tạo, vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười ôn hòa nhưng ai biết lòng hắn lại có dã tâm lớn thế nào.
" Kì Thiên các hạ, chúng ta làm một cái giao dịch được không? "
" Giao dịch? Bắc Nguyệt, ngươi muốn làm giao dịch với người của Quang Diệu điện? "
Chiến Dã bất ngờ hỏi.
" Đúng vậy, ngươi thấy thế nào? "
Hoàng Bắc Nguyệt ý cười càng sâu, giao dịch với tên này, nàng được lợi rất nhiều nha.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

" Xú nha đầu, đừng để ta bắt được ngươi nếu không ta nhất định sẽ chém ngươi thành trăm mảnh! "
Thanh âm hung ác của Hồng Liên vang vọng khắp mảnh rừng đổ nát.
Nàng ta bị thương cũng không nhẹ, cả người chảy đầy máu, tóc tai bù xù, quần áo rách rưới, khuôn mặt tràn đầy hận ý cùng không cam lòng.
Sẽ chẳng ai nghĩ đến Hồng Liên tôn thượng cao ngạo của Quang Diệu điện lại thảm đến vậy.
Nàng cả người run rẩy, thân thể nặng nhọc nghiêng ngả, phải nhờ thanh kiếm chống đỡ mới đi được.
Bỗng một khí tức âm trầm quỷ dị tới gần, gương mặt Hồng Liên liền cười rạng rỡ, nàng nhận ra khí tức này
" Mặc Liên! "
Nàng hô to.
Người đi đến quả đúng là Mặc Liên, hắn đi đến chỗ nàng, đôi mắt vô thần nhưng làm người ta phải sợ hãi.
" Ai? "
" Là Hí Thiên tóc đỏ! Ả ta dám làm ta bị trọng thương như vậy! "
Hồng Liên giận dữ hô to.
Mặc Liên trầm mặc không nói gì rồi quay người đi
" Ngươi đi đâu vậy? "
" Giết.

"
Vẻ mặt Hồng Liên thoáng mừng rỡ, nàng kêu to
" Ngươi trả thù cho ta sao? "
Mặc Liên không nói gì, triệu hoán Huyễn Linh thú ra rồi đi mất.
" Ha ha ha! "
Hồng Liên cười to, nụ cười sảng khoái bừa bãi như không để ý hoàn cảnh hiện tại của mình.
Hí Thiên! Ngươi có thể làm ta bị thương như vậy nhưng đối với Mặc Liên, ngươi chẳng qua chỉ là con kiến mà thôi.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
" Hảo đi, giờ ngươi đi xem Hồng Liên chết chưa, tránh nàng ta chưa chết thì sẽ nghi ngờ ngươi đó.

"
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.
" Ta đi đây, hi vọng ngươi sẽ cho ta kết quả chính xác.

"
Mạnh Kì Thiên cũng đáp lại rồi rời đi.
" Bắc Nguyệt, sao ngươi biết vậy? "
Chiến Dã nghe điều Hoàng Bắc Nguyệt nói lúc nãy thì vô cùng bất ngờ, hắn cũng không khỏi lo lắng, nếu điều này truyền ra ngoài thì e rằng không Bắc Diệu quốc một phen náo loạn rồi.
" Cái này thì ta chưa nói, nhưng giờ ngươi đi tìm Công chúa Anh Dạ đi, ta phải tìm một người.

"
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn vào một hướng rồi nói.
" Được rồi, ngươi nhớ cẩn thận.

"
" Ừm.

"
Chiến Dã vừa đi chưa lâu thì Hoàng Bắc Nguyệt liền nói
" Hóa ra là Mặc Liên tôn thượng của Quang Diệu điện.


"
Từ hướng đông của Phù Quang rừng rậm, Mặc Liên toàn thân tràn đầy sát khí đứng đó nhưng khi nghe thấy giọng của nàng sát khí liền biến mất, gương mặt tươi cười hắn nhẹ gọi
" Nguyệt.

"
Hoàng Bắc Nguyệt im lặng nhìn hắn, thấy nàng không nói gì, Mặc Liên có chút hoảng sợ
" Sao vậy? "
" Không có gì, Mặc Liên, ta phải đi rồi.

"
Mặc Liên biểu tình hoảng hốt
" Đi đâu? "
" Một nơi rất xa, có lẽ đi cũng rất lâu.

"
Hoàng Bắc Nguyệt khảng khái nói.
" Đừng đi.

"
Mặc Liên bắt lấy tay nàng giữ chặt, gương mặt kiên định như thể sẽ không buông tay vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng chua xót, nàng cũng không muốn nhưng nàng không chỉ nợ hắn a.
Hoàng Bắc Nguyệt hít một hơi sâu, nhẹ nhàng nói
" Vậy ta sẽ không đi, ngươi buông tay được rồi đó.

"
Mặc Liên chần chừ một chút rồi cũng buông tay nàng ra.

Hoàng Bắc Nguyệt hơi lắc lắc cổ tay, hắn nắm thật chặt, làm cổ tay nàng có chút đau nhức.
" Mặc, ta phải đi làm một việc, ngươi ở đây đợi ta được không? "
" Ta đi cùng.


"
Mặc Liên vội vàng nói.
" Không cần, ngươi không thể đi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Gương mặt của Mặc Liên có chút thất vọng, hắn im lặng không nhúc nhích.
Hoàng Bắc Nguyệt thở dài
" Mặc, chờ ta có được không, xong việc, ta hứa sẽ quay lại.

"
" Chắc chắn? "
" Chắc...chắn.

"
Hoàng Bắc Nguyệt nói hơi ngập ngừng, nhưng Mặc Liên không để ý, hắn nói
" Nhất định phải quay lại.

"
" Được.

"
Hoàng Bắc Nguyệt xoay người rời đi, trong lòng không khỏi nghẹn ngào.
Mặc Liên, xin lỗi, lời hứa này ta không thể thực hiện được.
Nhưng 5 năm sau, chúng ta sẽ gặp lại..

Bình Luận (0)
Comment