Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 98


" Năm đó ngươi hại ta thảm như vậy, lần này ta nhất định cho ngươi thảm hơn gấp trăm lần! "
Hồng Liên hung ác nói, bên tay cầm một thanh kiếm tóe lửa, Thôn Thiên Hồng Mãng của nàng ta cũng nhìn nàng với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hoàng Bắc Nguyệt ung dung ngồi trên lưng Băng Linh Huyễn Điễu, tay cầm chiến đao trắng tuyết, mái tóc đỏ rực phiêu nhẹ trong gió, hiện tại nàng đang dùng thân phận Hí Thiên để gặp gỡ cùng Hồng Liên, nhìn gương mặt ả ta nhìn nàng như vậy quả thật đáng sợ nha.
" Quang Diệu điện đúng là có nhiều đan dược tốt, năm đó Hồng Liên các hạ bị ảnh hưởng trong vụ nổ lớn đó mà giờ khuôn mặt vẫn mịn màng như vậy.

Ta thật muốn đi một chuyến tới đó tham quan.

"
Quang Diệu Điện là nơi thần thánh mà trong miệng Hoàng Bắc Nguyệt lại chỉ coi là nơi tham quan thì quả đúng thật là....
" Xú nha đầu, Quang Diệu Điện không phải là nơi thích đến thì đến đâu, chết đi! "
Hồng Liên cầm kiếm nhảy đến chỗ nàng, Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nàng ta trong lòng không khỏi buồn cười, vẫn nghĩ có thể giết được nàng sao?
Khẽ cười nhẹ một tiếng Hoàng Bắc Nguyệt cũng phi thân lên, thân ảnh nàng nhanh như một cơn gió khiến Hồng Liên thoáng giật mình.
Tốc độ này....!còn nhanh hơn trước kia nhiều!
Chém hụt một kiếm, Hồng Liên hung hăng quay đầu lại, bỗng thấy có chút hoa mắt, trên cổ có chút đau, tia máu từ đó liền bắn lên.
Nàng ta mở to hai mắt, đồng tử co rút lại, sao có thể?
Mũi kiếm của Hoàng Bắc Nguyệt máu tí tách chảy xuống, nàng quay người lại, thân thể Hồng Liên như diều đứt dây ngả sầm xuống.
" Hí Thiên....ta...!nhất định sẽ...!không tha...!cho...!ngươi! "
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ hừ lạnh đi lại, cởi mũ áo xuống, khuôn mặt giống y như Hồng Liên lộ ra càng làm nàng ta trợn to hai mắt.

Bắt lấy cằm của Hồng Liên, Hoàng Bắc Nguyệt nâng nàng ta lên gần mặt mình, nói
" Ta là Hoàng Bắc Nguyệt, nhớ lấy! "
Hồng Liên biểu tình phẫn nộ, Hoàng Bắc Nguyệt buông cằm nàng ta ra, Hồng Liên liền gục xuống đất.
Nàng ta chết không nhắm mắt, đôi mắt hiện lên vẻ không cam lòng và....!tuyệt vọng?
" Hồng Liên, đời trước là do ngươi hại ta quá nhiều, làm ta mất đi người thân.


Đây là nghiệp báo của ngươi, là do ngươi tự gieo gió gặt bão.

Ngươi tuyệt vọng, hẳn là vì Mặc Liên đi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói, Thôn Thiên Hồng Mãng của Hồng Liên hiện giờ đang nằm run rẩy trên mặt đất, chủ nhân chết rồi, linh thú cũng không còn đường sống.
Nàng hiện giờ cũng đã có một con Thôn Thiên Hồng Mãng rồi, căn bản không cần thêm nữa.

Nhưng linh thú cao cấp như này mà chết đi thì hơi lãng phí.
Trong đầu liền hiện lên một ý nghĩ, Hoàng Bắc Nguyệt niệm một chút ngữ quyết, Thôn Thiên Hồng Mãng liền thu nhỏ lại thành một hạt châu màu đỏ.
Con Thôn Thiên Hồng Mãng này đem tặng cho Anh Dạ vậy.
Lúc này Mạnh Kì Thiên liền tiến đến, nhìn xác Hồng Liên nằm dưới đất, gương mặt của hắn vẫn vô biểu tình.
Hồng Liên bất quá cũng sống cùng hắn từ nhỏ tới lớn, vậy mà ả ta chết hắn lại không có chút thương tiếc gì.
Con người này tâm tư quả thật sâu.
" Lần này ta biết ăn nói gì với Thánh Quân đây? "
Mạnh Kì Thiên nghiêng đầu nhìn nàng hỏi.
" Cứ nói với hắn do Nguyệt Dạ giết chết.

"
Hoàng Bắc Nguyệt bình thản đáp lại.
Mạnh Kì Thiên nhìn nàng âm thầm đánh giá, người này thực lực thật sự không biết cao siêu đến mức nào, sợ rằng có mười thánh quân cũng không giết được nàng.
" Ngươi mang xác Hồng Liên về, gọi cả Mặc Liên nữa, đừng để hắn loanh quanh ở đây.

"
" Ngươi sợ Mặc Liên? "
Mạnh Kì Thiên cười trêu chọc nàng.
" Hừ, ngươi sợ không dẫn hắn về được thì có.

Không tiễn.

"
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói rồi phất tay đi vào trong.
Bên trong gian phòng Nến Đỏ đã đỡ hơn rất nhiều, đang nóng ruột ngồi đợi nàng quay lại.
Hoàng Bắc Nguyệt vừa mở cửa bước vào, nàng ta liền kêu to
" Chủ nhân, người không bị thương chứ? "
" Ta không sao, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi
đi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt lại xoa đầu nàng.
" Chủ nhân, cha cũng sẽ không quay lại nữa, vậy ta sẽ đi theo người.

"

Nến Đỏ nhìn nàng nói
" Được, đợi ngươi thân thể tốt lên, chúng ta cùng nhau ra ngoài.

"
" Ừm.

"
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Bắc Diệu Quốc
" Bệ hạ, thần đã tra ra rồi.

"
" Nói đi.

"
Phong Liên Dực không để ý hắn, chỉ lãnh khốc mở miệng.
" Hoàng Bắc Nguyệt, là quận chúa của Nam Dực Quốc, mẫu thân là Huệ Văn trưởng công chúa, tỷ tỷ của đương kim hoàng thượng.
Từ nhỏ yếu đuối nhát gan, không biết tập võ, nên bị coi là...!là phế vật.

"
Tên thủ vệ run rẩy khi đọc đến đây, hình như Phong Liên Dực rất để ý đến người này, hắn chỉ sợ nếu để Phong Liên Dực không vui một chút liền bay đầu giống tên hôm kia.
Phong Liên Dực vừa nghe được từ phế vật liền nhíu mày, gương mặt lạnh lùng tựa hồ có một tia không vui nhưng hắn vẫn không nói gì.
Phế vật? Phế vật mà lại làm cho người của Tu La thành cũng không đỡ nổi một chiêu, tất cả đều bị chặt hết tay chỉ trong một nhát kiếm.
Đám người này mù sao?
" Nhưng năm năm trước nàng ta bộc lộ thiên phú triệu hoán sư, là cao thủ phong thuộc tính, cấp bậc thì không ai biết, nhưng nàng ta đánh bại thế tử của Phủ An Quốc là tứ tinh triệu hoán sư, nên mọi người đoán rằng thực lực của nàng là tứ tinh trở lên.

"
Mới 12 tuổi mà đã có thiên phú như vậy, e rằng Thái tử Chiến Dã cũng phải thua xa.
Không biết sao trong lòng bỗng vui vẻ, hắn khẽ mở miệng hỏi
" Tiếp theo thì sao? "
" Sau khi phát hiện ra cái chết của mẫu thân là do thái hậu đứng sau, nàng liền bỏ đi 5 năm.


Thần không tra được nàng ta đi đâu trong khoảng thời gian đó, nhưng mấy năm trước nàng vừa trở về Nam Dực Quốc, hiện đang ở trong phủ trưởng công chúa.

"
Nói rồi tên đó cung kính đưa lên một bức họa, Phong Liên Dực cẩn thận cầm lấy nhẹ nhàng mở ra.
Đôi mắt màu tím hơi mở to, cảm giác đau đớn trong lồng ngực càng rõ ràng.
Trong bức họa, nữ nhân thanh lệ thoát tục, tiêu sái cường đại.

Phong Liên Dực đưa tay chạm mặt người trong bức họa, có chút thống khổ mở miệng
" Hoàng Bắc Nguyệt...!"
" Bệ hạ? "
Phong Liên Dực bỗng phất tay một cái, thân ảnh liền biến mất vô thanh vô thức, làm tên thủ vệ đó một tận hoảng sợ.
Tu La Vương là muốn đi đâu?
Phong Liên Dực ra ngoài hoàng cung, cất bức họa đó đi, triệu hoán Ảnh Hoàng ra, thân ảnh trong suốt như gió ngưng tụ quỳ xuống bên hắn.
" Bệ hạ có gì phân phó.

"
" Chúng ta đi Nam Dực Quốc.

"
" Tuân lệnh.

".

Bình Luận (0)
Comment