Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt

Chương 105

A Phúc thấy mỹ nhân , thật không có cốt khí bỏ quên Đoan Mộc Lôi Đình, phe phẩy đuôi chạy tới bên người nha hoàn này , cúi đầu sủa hai tiếng.

Kỳ thật , Thủy Y Họa đã sớm nghe được động tĩnh của người và chó , không chút hoang mang trồng nhánh cây hoa lan sắp chết kia xuống , đồng thời trong lòng cũng đang tự hỏi đối sách. Nghĩ nghĩ, Thủy Y Họa vẫn là quyết định lấy lùi làm tiến.

Cúi người sờ sờ đầu của A Phúc , làm cho A Phúc thoải mái hừ hừ, còn không ngừng dựa vào người nàng , giống như muốn leo lên người nàng vậy .

Đồ chó không cốt khí ! Đoan Mộc Lôi Đình phục hồi tinh thần lại, trong lòng oán hận mắng một câu, bình thường phí công cho nó ăn nhiều thịt như vậy .

Đang nghĩ chuyện đó , nha hoàn kia đã từ từ quay đầu nhìn về phía bên này, ánh mắt đồng thời đối diện Đoan Mộc Lôi Đình.

Đôi mắt kia sáng rực rỡ giống như trân châu , mũi vểnh cao, cánh môi phấn nộn, là một mỹ nhân cảnh đẹp ý vui .

Đoan Mộc Lôi Đình rất ít khi nghiêm cẩn đánh giá một nữ nhân như vậy , nhưng là hắn không thể không thừa nhận ánh mắt này thật sự rất mê người, còn có nụ cười của nàng , [email protected] nhợt nhạt thản nhiên , không có chút kệch cỡm, khác hẳn những nữ tử hắn từng gặp qua . Đoan Mộc Lôi Đình cảm thấy trái tim mình lúc nhìn đến nàng cười , nó cứ đập bang bang rạo rực .

"Ngươi là..." Thủy Y Họa khẽ nhíu mày nhìn hắn, ngữ điệu nhàn nhạt, " hộ vệ trong phủ ?"

Đoan Mộc Lôi Đình hơi có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng , sau khi cúi đầu nhìn đến bản thân một thân quần áo luyện võ , mới giật mình hiểu được. Mỗi ngày sáng sớm hắn đều tới giáo trường luyện võ công nên mặc tự nhiên không phải là quần áo của Ưng Dực vương nên mặc , mà chỉ là một bộ quần áo luyện võ bình thường nhất.

Nhưng là, thói quen này của hắn trong phủ hạ nhân đều biết đến, vì sao nha hoàn này lại không biết ? Còn có, mới vừa rồi Lâm ma ma vì sao không có gọi nha hoàn này đến . Chẳng lẽ nữ tử này căn bản không phải là nha hoàn trong phủ ?

Thủy Y Họa thấy hắn không nói chuyện, kéo A Phúc đi đến trước mặt hắn, lại lặp lại một câu, "Ngươi là thị vệ trong phủ ?"

Đoan Mộc Lôi Đình ma xui quỷ khiến ừ một tiếng , vừa nói xong , ngay chính bản thân hắn đều phát hoảng. Hắn có bị bệnh không, tự nhiên thừa nhận bản thân là thị vệ? !

"Vậy ngươi là nha hoàn trong phủ ? Nhưng là, vì sao bản... Ta chưa thấy qua ngươi?" Đoan Mộc Lôi Đình cảnh giác nhìn chằm chằm nàng hỏi.

Thủy Y Họa cười yếu ớt gật gật đầu, "Đúng vậy , ta vừa mới vào phủ không lâu, là nha hoàn bậc hai trong phủ , chuyên môn phụ trách tu bổ hoa cỏ."

Dứt lời, đem A Phúc nhét vào trong lòng hắn, "Đừng dắt chó đi lung tung , nghe nói Vương Gia tì khí không tốt, nếu như bị chính chủ phát hiện , nói không chừng sẽ phạt ngươi đại bản ."

Người gọi là chính chủ đứng ở trước mặt nàng nhất thời cảm thấy nổi giận vô cùng, gầm nhẹ một câu , "Ai nói bản... Vương Gia tì khí không tốt , hắn là chủ tử tính khí tốt nhất ta từng thấy ! Ngươi vừa mới tiến phủ không rõ sự thật liền không nên nói lung tung."

Đoan Mộc Lôi Đình tâm tình khó chịu giật mấy sợi lông trên đầu A Phúc , làm A Phúc đau đớn kêu to .

Thủy Y Họa trong lòng thấy buồn cười, hình như Đoan Mộc Lôi Đình dễ dàng đối phó so với nàng nghĩ rất nhiều . Mới như vậy liền thẹn quá thành giận, người như thế lại càng dễ đối phó . Bên ngoài đồn đãi phần lớn là Ưng Dực vương cương nghị tuấn mỹ như thế nào , tính cách của hắn lại thật thật giả giả, liền ngay cả hạ nhân trong phủ đều nói không rõ ràng.

"Ta chỉ là nghe hạ nhân khác nói, cho dù không đúng, ngươi căm tức cái gì, chẳng lẽ Ưng Dực vương cho ngươi cái gì tốt sao ?." Thủy Y Họa trêu tức nói.

Đoan Mộc Lôi Đình cảm thấy ở cùng nha đầu kia cảm giác không tệ , không có để ý đến chuyện thân phận , có chính là quan hệ ngang hàng giữa thị vệ cùng nha hoàn . Vì muốn loại cảm giác thoải mái này tiếp tục duy trì , Đoan Mộc Lôi Đình quyết định làm một lần thị vệ đầy bực tức.

"Tóm lại, Vương Gia không giống như các ngươi nhìn đến đâu , đừng nhìn hắn sống vẻ vang , kỳ thực có rất nhiều chuyện đều thân bất do kỷ." Đoan Mộc Lôi Đình thở dài. Có trong nháy mắt, hắn đột nhiên rất muốn đem tâm sự của bản thân giãi bày với nha đầu không quen biết này .

Dần dần , Đoan Mộc Lôi Đình cùng A Phúc hình như đều quên mục đích đến đây , chủ yếu trên người nha hoàn này có hương vị làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái, người và chó đều dần dần thả lỏng cảnh giác.

"Nói giống như là ngươi rất hiểu Vương Gia không bằng ." Thủy Y Họa đặt mông ngồi ở trên thảm cỏ, động tác mặc dù chướng tai gai mắt, lại làm cho người ta cảm thấy bản tính nàng rất tự nhiên thoải mái .

Đoan Mộc Lôi Đình nhìn chằm chằm nàng, mãi cho đến lúc A Phúc chủ động chạy tới ngồi ngồi ở bên người nữ tử , hắn mới có chút do dự đi tới, cách một con chó , ngồi ở bên kia.

" Này , tiểu nha đầu, ngươi vì sao muốn tới vương phủ làm nha hoàn, trong nhà thiếu tiền sao?" Đoan Mộc Lôi Đình thuận miệng hỏi . Tuy rằng hắn đoán được nguyên nhân mười phần đều như vậy .

"Ta vì sao phải nói cho ngươi? Chúng ta rất quen thuộc sao?" Thủy Y Họa lườm hắn một cái.

Đoan Mộc Lôi Đình hiển nhiên không dự đoán được có người dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với hắn , trong lúc nhất thời kinh ngạc miệng đều há to .

"... Đúng rồi, ngươi mới vừa rồi đang làm gì vậy , trồng hoa lan?" Đoan Mộc Lôi Đình cố gắng bình ổn cảm xúc tức giận , lại thay đổi đề tài.

"Ừm , Đúng vậy , thấy có cây lan hoa sắp chết, cho nên trồng lại nó ." Thủy Y Họa lơ đễnh trả lời, lập tức dùng giọng điệu có chút ghét bỏ nói: " Vấn đề của ngươi thật đúng là nhiều."

Đoan Mộc Lôi Đình á khẩu không trả lời được, nếu như bình thường, hắn nhất định sẽ sai thuộc hạ đánh cho xú nha đầu không biết trời cao đất rộng này không dưới 20 đại bản !

Chẳng qua hôm nay hắn tâm tình tốt , vẫn là thôi.

"Đúng rồi, ngươi có biết thư phòng của Vương Gia ở chỗ nào không ?" Thủy Y Họa bỗng nhiên chủ động hỏi hắn.

Đoan Mộc Lôi Đình trong lòng thình thịch một cái, trái tim nóng hổi bỗng chốc như bị dội một bồn nước lạnh, nhíu mày nhìn nàng, "Ngươi hỏi cái này để làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ trèo lên giường của Vương gia ?"

Thủy Y Họa nghe xong, sắc mặt nhất thời biến đổi, nhìn hắn nhổ nước miếng phì phì , "Trong đầu ngươi nghĩ gì vậy , mệt ngươi nghĩ ra được, trèo giường? Lão nương bộ dạng xinh đẹp như , làm sao phải trèo giường . Nếu là thật sự thích một người , bảo đảm hắn trốn không thoát lòng bàn tay ta, ta còn có thể làm cho hắn cả đời chỉ có một mình ta !"

Nói xong, tay phải giơ lên hư không mạnh mẽ nắm lại , biểu cảm nhất định phải thế.

Đoan Mộc Lôi Đình nghe xong lời nàng , đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức phá lên cười, chỉ vào nàng nói: "Ngươi tiểu nha đầu này , thật sự là không biết trời cao đất rộng. Trên đời này người bộ dạng xinh đẹp còn nhiều, nam nhân phàm là có chút thân phận lại làm sao có thể để ý nha đầu thân không một xu như ngươi , có thể nguyện ý cưới ngươi làm chính phu nhân đã tính không sai , ngươi còn trông cậy vào nam nhân cả đời chỉ có một mình ngươi ?"

Cười được một lúc khi Đoan Mộc Lôi Đình nhìn đến biểu cảm của nàng thì tiếng cười dừng lại .

Thủy Y Họa dùng ánh mắt vô cùng nghiêm cẩn nhìn hắn, khóe miệng lại mỉm cười , "Ai nói không có, ta đã tìm được. Chẳng qua bây giờ ta và hắn tạm thời ngăn cách , hơn một tháng không gặp mặt thôi ."

Trong lòng Đoan Mộc Lôi Đình chợt xuất hiện cảm giác mất mát khó hiểu , vừa rồi cảm giác cười to thoải mái còn chưa kịp thưởng thức , liền rốt cuộc cười không nổi nữa .

Vì sao nha đầu kia thấy dung mạo hắn xong không có lộ ra biểu cảm kinh diễm gì cả , vì sao Xú Nha Đầu ở trước mặt hắn dùng bộ dáng hạnh phúc như vậy khi nói về người trong lòng mình , còn cười vui vẻ đến vậy ?

Đoan Mộc Lôi Đình lần đầu tiên chất vấn sức quyến rũ của bản thân .

"Hắn làm cái gì?" Trầm mặc một lát, Đoan Mộc Lôi Đình đột nhiên hỏi.

Thủy Y Họa dừng một chút, không nghĩ tới Đoan Mộc Lôi Đình vậy mà vẫn theo lời của nàng tiếp tục hỏi

"Hắn là một người nhàn rỗi , ở nhà không làm gì cả ."

Thủy Y Họa không có nói dối , Cơ Mộc Ly quả thật là một Vương gia nhàn tản , nếu có chuyện gì thì đều là giao cho hạ nhân đi làm, chính hắn căn bản không cần phải ra tay .

Đoan Mộc Lôi Đình lại cho rằng người trong lòng nha đầu kia là kẻ ở nhà ăn không ngồi rồi , nhất thời cũng có chút thay nàng không đáng giá .

Thủy Y Họa thấy hắn nhíu mày , không khỏi cười nói: "Hắn là nam nhân tuấn tú nhất ta từng thấy ."

"Tuấn tú hơn so với ta ?" Đoan Mộc Lôi Đình không phục hỏi lại một câu.

Thủy Y Họa cười ha ha , "Ngươi cũng tuấn tú , ta chưa từng thấy nam tử tuấn mỹ cương nghị như ngươi , nhưng là hắn ở trong mắt ta vẫn là tuấn tú nhất ."

Đoan Mộc Lôi Đình dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng hồi lâu . Không phải là hắn tự kỷ, [email protected] trên đời này những người có diện mạo đẹp hơn hắn không có mấy người . Nha đầu kia ánh mắt thực không có vấn đề đi ?

"Đúng rồi, thư phòng của Vương Gia ở đâu, ngươi còn chưa có nói cho ta biết đấy ?"

Đoan Mộc Lôi Đình nhãn cầu xoay một vòng, "Ngươi nói với ta vì sao phải tìm thư phòng của Vương Gia , ta lập tức mang ngươi đi. Ngươi không biết đi, ta là thị vệ bên người Vương Gia , ta được hắn cho phép , có thể tự do xuất nhập thư phòng."

Nói xong lời cuối cùng, lại có chút dương dương đắc ý.

Thủy Y Họa trong lòng phun cười ra tiếng, vì sao nói chuyện với Đoan Mộc Lôi Đình lâu lại phát hiện người này cực không tương xứng với bề ngoài của hắn , rõ ràng chỉ là một thiếu niên kiêu ngạo mà thôi.

Thủy Y Họa thoáng suy nghĩ, muốn nói tất cả mọi chuyện với hắn . Người này rất đơn thuần , không nên bị nàng lừa gạt . Nhưng là, nếu nói thật mọi chuyện , người này chắc chắn sẽ xù lông.

Vì thế, nghĩ nghĩ, Thủy Y Họa chọn phương pháp hài hòa nhất.

Thủy Y Họa bán tín bán nghi nhìn hắn, hạ thấp giọng hỏi, "Chúng ta mới nhận thức không lâu, ta có thể tin ngươi sao?"

Đoan Mộc Lôi Đình thấy nàng thay đổi thái độ dè dặt cẩn thận , đoán chắc nha đầu kia là có chuyện gì bí mật không thể cho ai biết , trong lòng không khỏi sôi trào.

Loại cảm giác được người khác chia xẻ bí mật làm hắn cực kỳ hưng phấn, giống như lúc còn nhỏ , hắn cùng nhị ca Đoan Mộc Toái Phong chia xẻ tổ con kiến , chỗ có tổ chim, hai người cùng nhau hi hi ha ha quậy phá . Đáng tiếc, từ khi hai người dần dần lớn lên, lập trường cũng càng ngày càng thay đổi , cho đến bây giờ hai người đã trở thành không đội trời chung .

Nghĩ vậy , Đoan Mộc Lôi Đình thần sắc ảm đạm. Chỉ một lần như vậy , hắn lộ ra cảm xúc chân thật của bản thân ở trước mặt người khác , không có vẻ ngoài lạnh lùng hay vui buồn khó phân biệt , chỉ là chính hắn.

"Này , ngươi làm sao vậy?" Thủy Y Họa đưa tay quơ quơ ở trước mắt hắn .

Đoan Mộc Lôi Đình hất tay nàng ra , "Đừng quơ nữa , hai mắt ta đều hoa hết rồi . Ngươi có bí mật gì , có thể nói với ta, ta tuyệt sẽ không nói cho người thứ ba."

" Thật sự ?"

"Ta từ trước đến nay là nói một không hai."

Thủy Y Họa sờ sờ A Phúc sắp ngủ , thấp giọng nói: "Kỳ thật ta là bị bắt vào phủ."

Lời này vừa ra, Đoan Mộc Lôi Đình đang cúi đầu xuống lập tức ngẩng đầu nhìn nàng, "Có ý tứ gì? Ai bắt ngươi vào Ưng Dực vương phủ? Mà tại sao bức ngươi vào phủ?"

Thủy Y Họa nhìn xuống đất , che khuất cảm xúc trong mắt , cười khổ nói: "Là Hỏa Kỳ vương Đoan Mộc Toái Phong."

Đoan Mộc Lôi Đình trong mắt xẹt qua kinh ngạc, đồng thời cũng có cảnh giác.

"Hắn muốn làm gì? !" Ngữ khí bắt đầu trở nên đông cứng lạnh nhạt.

"Ta không cẩn thận đắc tội hắn, sau này ta cùng sư huynh trên đường đi qua Hoàng Thành, bị hắn phát hiện giữ lại [email protected]. Trên danh nghĩa là hắn chiêu đãi huynh muội chúng ta kì thực hắn là muốn lợi dụng ta làm việc . Nếu ta chết ở Ưng Dực vương phủ, coi như là tự kết liễu bản thân . Nếu ta thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ thì về sau chúng ta không thiếu nợ nhau. Kỳ thật, ta vốn muốn chạy trốn, nhưng là sư huynh còn tại Hỏa Kỳ vương phủ, hiện thời ta xem như bất cứ giá nàoi..."

Ánh mắt Đoan Mộc Lôi Đình đã hoàn toàn lạnh xuống, nghe xong những lời này, hắn mới đột nhiên nhớ tới mục đích của bản thân và A Phúc tới nơi này. A Phúc là căn cứ vào mùi hương trên chuông nhỏ để tìm người , nữ nhân này đó là người rình coi hắn tắm rửa .

"Ngươi có phải là người rình coi Vương Gia tắm rửa không ?" Đoan Mộc Lôi Đình sâu kín nhìn chằm chằm nàng hỏi, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc.

Thủy Y Họa vừa nghe lời này, hơi có chút lúng túng nói: "Mới không phải đâu, ta chỉ là muốn sớm tìm được thư phòng của Vương Gia , nào biết nhìn lộn Tĩnh Tâm phòng cho rằng thư phòng, đẩy cửa liền nhìn đến, khụ khụ... Thấy được nửa người trên của Ưng Dực vương **."

Đoan Mộc Lôi Đình đang muốn hỏi nàng có phải thấy mặt mình hay không , lại nghe nàng tiếp tục nói: "Bởi vì hơi nước quá lớn, ta không thấy rõ mặt hắn." Nói đến đây , nghiêm cẩn đánh giá hai người bọn họ, khóe miệng hơi nhếch lên , "Thị vệ của Vương Gia đều tuấn tú như vậy , nói vậy Vương Gia chắc càng anh tuấn đi."

Lỗ tai Đoan Mộc Lôi Đình dần dần trở nên đỏ ửng.

"Nói, Đoan Mộc Toái Phong đến cùng bảo ngươi đi thư phòng trộm cái gì vậy?"

"Một quyển sách , mặt trên hình như ghi lại tên và thế lực của các quan viên ."

Ánh mắt Đoan Mộc Lôi Đình đột nhiên thay đổi sắc bén.

Vì sao, vì sao nhị ca lại khẩn cấp muốn dồn hắn vào thế không đội trời chung như vậy , trở lại như trước không được sao?Nhưng là hắn tinh tường biết, bọn hắn hiện tại đã không thể trở về quá khứ được rồi.

"Ngươi có biết quyển sách đó quan trọng thế nào đối Ưng Dực vương không , nếu để cho Đoan Mộc Toái Phong biết , thì thế lực của Ưng Dực vương khả năng sẽ bị hắn tiêu diệt hết ." Sắc mặt Đoan Mộc Lôi Đình có chút khó coi.

Thủy Y Họa đã quan sát hắn thật lâu , đại khái thăm dò rõ ràng tính tình người này , liền nói thẳng : "Thực sự ta luôn không rõ, vì sao Hỏa Kỳ vương cùng Ưng Dực vương lại đi tới tình trạng bây giờ . Tuy rằng hoàng gia vô tình, nhưng bọn hắn đến cùng là thân huynh đệ cùng nhau lớn lên , có gì quan trọng hơn so tình thân ? Là ngôi vị hoàng đế lạnh như băng kia sao ? "

Đoan Mộc Lôi Đình cười khổ , "Ngươi cho là Ưng Dực vương hiếm lạ ngôi vị hoàng đế này sao? Ưng Dực vương hắn muốn chỉ là Đông Diệu vĩnh viễn thái bình phồn vinh, nhưng Hỏa Kỳ vương lại muốn trăm dặm giang sơn ! Hắn muốn nhất thống thiên hạ, muốn máu chảy thành sông, người như vậy Ưng Dực vương làm sao nguyện ý đem ngôi vị hoàng đế Đông Diệu tặng cho hắn? ! Dân chúng muốn là hòa bình, không phải chiến tranh !"

Thủy Y Họa mấp máy môi hai lần , nàng lại không biết ý nghĩ của Đoan Mộc Lôi Đình luôn luôn đối nghịch với Đoan Mộc Toái Phong . Có lẽ người này cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, chỉ là sợ Đoan Mộc Toái Phong hủy đi hòa bình đã kéo dài hồi lâu . Nhưng là hắn lại không biết , sự hòa bình ở ngoài mặt này sớm hay muộn là sẽ bị đánh vỡ, không phải là Đoan Mộc Toái Phong cũng sẽ là người khác.

"Người nhân từ không thích hợp làm nhất quốc chi quân ( người đứng đầu một nước )." Thủy Y Họa bình tĩnh đáp lại một câu.

"Ngươi nữ nhân thì người biết cái gì!" Đoan Mộc Lôi Đình trong nháy mắt xù lông, quay đầu trừng nàng, "Đoan Mộc Lôi Đình không phải là người nhân từ, hắn chỉ là không muốn nhìn đến chiến tranh . Nếu là Đoan Mộc Toái Phong làm hoàng đế , có lẽ năm năm có lẽ mười năm, chung quy một ngày hắn sẽ mơ ước quốc gia khác, sẽ phát động chiến tranh! Ngươi muốn nhìn đến dân chúng trôi giạt khấp nơi sao? !"

Thủy Y Họa liếc mắt một cái trừng trở về, "Vậy ngươi lại biết cái gì? Hòa bình giữa bốn nước đã bị phá vỡ , khởi xướng chiến tranh là chuyện sớm hay muộn, khơi mào chiến tranh không phải là Đoan Mộc Toái Phong cũng sẽ là người khác. Đến lúc đó nếu như Đông Diệu quốc quân là ngươi, Đông Diệu khẳng định sẽ liên tục thảm bại, ngươi chẳng lẽ muốn nhìn đến Đông Diệu không tồn tại nữa!"

Đoan Mộc Lôi Đình nghe được sửng sốt, sắc mặt trở nên trắng bệch. Ngay sau đó đột nhiên khẽ cười một tiếng, "Ngươi nói rất giống lão sư của ta , nhưng là ta như trước nhìn không thấu tưởng không ra, hòa binh đang êm đẹp vì sao phải muốn phá vỡ..."

"Bởi vì người có dã tâm không ít, thời đại nào cũng cần ổn định vĩnh cửu , chỉ có quốc gia thống nhất , dân chúng mới có thể chân chính an cư lạc nghiệp. Chẳng qua,đây là một quá trình rất dài , cần người có tài năng thực sự để hoàn thành ."

"Vậy theo như ngươi nói , chiến tranh là không thể tránh khỏi?"

"Đúng!" Thủy Y Họa gật đầu mạnh một cái, "Đã chiến tranh không thể tránh khỏi , vì sao không để người có thể ra trận làm nhất quốc chi quân của Đông Diệu , tuy rằng ta cảm thấy Đoan Mộc Toái Phong là một tên biến thái, nhưng là hắn có khả năng thống trị quản thúc thủ hạ rất tốt ."

Đoan Mộc Lôi Đình nghe xong, từ từ nở nụ cười, "Cũng chỉ có ngươi mới dám như vậy hình dung nhị ca ta."

Thủy Y Họa giật mình trừng lớn mắt. Đoan Mộc Lôi Đình vậy mà dám thừa nhận thân phận với nàng ? !

Ặc , người này kỳ thật là một tên đại ngốc đi! Nào có ai mới gặp qua người khác một lần liền bộc trực hết thảy
Bình Luận (0)
Comment