Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 115

Edit: Zi Quân Mộ Khuynh đi nhanh trên đường, trực tiếp đi tới tổng bộ công hội dong binh đoàn, các dong binh đoàn không phải ở bên trong Dong Binh trấn, đây chỉ là nơi các dong binh đoàn tụ họp, cũng là nơi đăng kí gia nhập lính đánh thuê, là nơi mà các lính đánh thuê nhận nhiệm vụ, chỉ có tới tổng bộ mới có thể biết được Thanh Hỏa dong binh đoàn ở đâu.

Đứng ở ngoài cừa, trong đầu Quân Mộ Khuynh đột nhiên vang lên giọng của Vương Thái Bảo, tên kia lúc nào cũng nghe theo lời của Vương Gia, chỉ cần nữ nhi của hắn không vui là hắn liền luống cuống tay chân, yêu thương nữ nhi của mình là không sai, nhưng hắn sủng nàng kia như vậy, hoàn toàn sai lầm.

“Ngươi là ai? Đến tổng bộ lính đánh thuê làm gì?” người canh giữ ở cửa thấy bộ dáng nhỏ nhắn gầy gò của Quân Mộ Khuynh, không nghĩ là nàng tới để đăng kí lính đánh thuê, cũng không có nữ nhân nào lại thích đi làm nghề vất vả như vậy.

“Ta chỉ muốn biết Thanh Hỏa dong binh đoàn ở chỗ nào thôi. Làm sao có thể tìm được chỗ ở của họ?” thanh âm Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt, làm cho người nghe cảm giác được một chút lạnh lẽo.

“Tìm dong binh đoàn? Qua bên kia hỏi là được.” Thủ vệ lập tức trở nên cung kính, Thanh Hỏa dong binh đoàn là dong binh đoàn của Doãn Thí Sát, cô nương này đi tìm, nhất định là có quan hệ với Thanh Hỏa dong binh đoàn, không thể đắc tội được.

“Cảm ơn.” Quân Mộ Khuynh lãnh khốc cảm ơn một tiếng, xoay người đi vào một căn phòng nhỏ ở bên cạnh cửa tổng bộ.

“Làm thế nào để tới Thanh Hỏa dong binh đoàn?” Hỏa Liêm ở trên vai Quân Mộ Khuynh có thể khẳng định được một điều, đây là lời khách khí nhất của chủ nhân rồi đó.

“Thanh Hỏa dong binh đoàn? Từ nơi này đi thẳng, ra khỏi cửa thành, đi thẳng thêm một đoạn nữa là thấy.” bất kể là ai, chỉ cần nghe thấy mấy chữ Thanh Hỏa dong binh đoàn, mặc kệ lúc đầu có khinh thường người trước mặt bao nhiêu thì đến cuối đều vô cùng cung kính, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một tiếng.

“Cảm ơn.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, xoay người rời đi.

“Cô nương, ngươi phải cẩn thận, chỗ của Thanh Hỏa dong binh đoàn khá là nguy hiểm.” người nọ thấy Quân Mộ Khuynh đi rồi cũng không quên nhắc nhở một câu.

Quân Mộ Khuynh không có quay lại, chỉ yên lặng đi tiếp, nàng cười cười chế nhạo, nếu lúc nãy nàng hỏi thăm dong binh đoàn khác, chi sợ thái độ của họ sẽ không như vậy.

Quân Mộ Khuynh đi ra tới cửa thành thì trời cũng đã tối, nàng muốn tới nơi trước khi trời tối hẳn, nếu không đêm nay nàng phải ngủ ở ngoài rừng mất, nhìn mặt trời đang dần dần lặng xuống, Quân Mộ Khuynh cũng bước đi nhanh hơn, mặc dù ban đêm với nàng cũng chẳng là gì cả.

“Chủ nhân, ta không ngủ được.” Hỏa Liêm lười biếng nói, nhưng trong giọng nói còn mang theo một chút thanh âm của người mới ngủ dậy.

“Vậy ngươi muốn làm gì?” Quân Mộ Khuynh cũng không vạch mặt nó, nàng biết Hỏa Liêm là sợ nàng đi một mình buồn chán, nên lúc này mới dậy nói chuyện một chút.

“Ta với chủ nhân tán gẫu một chút.” Nó cảm giác được hình như chủ nhân rất cô đơn.

“Ngươi muốn nói gì?”

“Chủ nhân, vì sao ngươi không để cho Long Đằng theo ngươi? Như vậy ngươi có thể an toàn hơn.” Như vậy không phải tốt hơn sao? Mỗi lần gặp chuyện chủ nhân đều bị thương te tua, rõ ràng nàng không cần phải vất vả đến thế.

“Người khác có lợi hại thì cũng là người khác, không phải là bản thân mình.” Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng nói, Long Đằng ở thì có thể nàng sẽ không gặp bất kỳ chuyện nguy hiểm nào, nếu như Thôn Sát, Phong Nhận, Thủy Nhận cũng ở đây, nàng chẳng có việc gì phải gấp, nhưng bọn hắn dù có lợi hại đến đâu, cũng không phải là nàng, nếu như có một ngày bọn họ đột nhiên rời khỏi nàng, nàng nhất định sẽ gặp nguy hiểm lớn.

Hỏa Liêm mơ mơ hồ hồ gật đầu, không nói gì nữa, nó nằm bò ở trên vai Quân Mộ Khuynh, trầm mặc một khoảng thời gian dài, đột nhiên nó đứng lên: “Chủ nhân, phía trước có người đánh nhau.” Mấy lính đánh thuê này thế nào cứ thích đánh nhau, thiệt là kỳ lạ.

“Đi xem thử.” Trong lòng Quân Mộ Khuynh vui vẻ, đây là chỗ ở của Thanh Hỏa dong binh đoàn, nói không chừng Doãn đại ca ở phía trước cũng nên.

Thân ảnh đỏ rực thoáng qua trong không gian u ám, mặt trời lúc này đã mất dạng hoàn toàn, nàng chỉ dựa vào trực giác mà tiến lên phía trước, tiếng đánh nhau ầm ĩ truyền ra từ phía trước, trên mặt nàng thoáng qua một sự hưng phấn.

“Hỏa Liêm, rống một tiếng.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói.

“Ngao!” Hỏa Liêm không nói hai lời, lập tức làm theo, thanh âm quỷ dị chậm rãi truyền ra, truyền đi rất xa.

“Có ma thú, cẩn thận!” nghe thấy thanh âm của ma thú, một người trong đó lập tức thu tay lại, chạy ra.

Quân Mộ Khuynh tiện tay lấy ra một cái vi mạo từ trong không gian mặt đội lên trên đầu, đem dung nhan tuyệt mỹ của nàng cùng với Hỏa Liêm và Chi Chi giấu ở trong, nàng hướng về phía người kia đi tới.

“Ai!”

“Các ngươi là người của Thanh Hỏa dong binh đoàn sao?” Quân Mộ Khuynh khẽ nói, trời quá tối, nàng không thể nhìn được huy chương trên cổ áo bọn họ.

“Đúng vậy, không biết ngươi là…” một thanh âm trung niên vang lên, một nam tử khá đứng tuổi lọt vào trong mắt Quân Mộ Khuynh.

“Ta chỉ muốn hỏi một chút Doãn Thí Sát có ở đây hay không thôi.” Quân Mộ Khuynh nói thẳng ra mục đích tới đây của nàng.

Nam tử kia thấy Quân Mộ Khuynh vừa mở miệng liền hỏi Doãn Thí Sát, còn tưởng là người hâm mộ tới nên vô cùng tự hào: “Sát đi làm nhiệm vụ còn chưa trở lại, nếu công tử muốn gặp hắn thì phải đợi hai tháng nữa, hai tháng nữa là đại hội xếp hạng lại dong binh đoàn, hắn nhất định sẽ trở về.” Doãn Thí Sát chính là sự kiêu ngạo của Thanh Hỏa dong binh đoàn bọn họ, hắn chính là thiên tài đời mới trong nhóm người lính đánh thuê, không ít người vì muốn được gặp hắn mà đầu quân vào cho Thanh Hỏa dong binh đoàn.

“Vậy sao?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, vẫn chưa về, một nhiệm vụ cần nhiều thời gian lâu vậy sao?

“Đúng vậy, nếu công tử không phiền thì mời đến dong binh đoàn chúng ta làm khách. Hai tháng sau hắn sẽ trở về.” đối với khách, Thanh Hỏa dong binh đoàn tuyệt đối sẽ không bạc đãi, dù cho không phải là đến vì Doãn Thí Sát, cũng không phải vì muốn gia nhập vào đoàn, bọn họ đều lấy đãi ngộ như nhau.

“Nhưng mà…” Quân Mộ Khuynh chần chừ, nàng đâu có định ở đây hai tháng chứ, vốn chỉ là muốn gặp mặt Doãn đại ca một chút, sau đó ghé qua Huyết Nguyệt dong binh đoàn, cũng là cho Lạc phó đoàn trưởng một chút mặt mũi, hiện tại xem ra, nàng có không muốn cũng phải lưu lại một thời gian rồi.

“Tại hạ Cái Thạch, nếu công tử không chê thì đi theo ta.” Cái Thạch cười ha ha nói.

“Được.” Hai tháng thì hai tháng, nàng cũng nhân lúc này nghỉ ngơi một chút, tìm hiểu dong binh đoàn rốt cuộc là cái dạng gì.

“Xích Quân công tử!” người từng theo Doãn Thí Sát đi qua núi Linh Lung lập tức nhận ra trang phục đặc thù của nàng, hắn hưng phấn kêu lên, là Xích Quân công tử, là Xích Quân công tử! Lúc đầu nghe tiếng hắn còn ngờ ngợ, nhưng đến khi thấy trang phụ của nàng thì hắn liền xác định ngay.

Quân Mộ Khuynh nghi ngờ nhìn nam tử bên cạnh Cái Thạch, thanh danh của nàng không vang dội đến thế đi?

“Có lẽ Xích Quân công tử không nhớ ta, ta tên là Triệu Đồng, lần trước có đi cùng với phó đội trưởng đi núi Linh Lung.” Triệu Đồng cười hiền lành nói, hắn không hy vọng Xích Quân công tử có thể nhớ hắn, hắn có thể gặp được Xích Quân công tử là tốt lắm rồi, mỗi việc mà Xích Quân công tử làm ở núi Linh Lung, đến giờ hắn vẫn còn nhớ như in.

“À.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, ngẫm nghĩ một chút, lần đó bên người Doãn đại ca hình như đúng là có người này, nàng còn tưởng là thanh danh của nàng còn truyền đến đây chứ.

“Xích Quân?” Cái Thạch cảm thấy cái tên này quen quen, nghe Triệu Đồng nói, hắn đột nhiên nhớ ra, không phải tiểu tử Doãn Thí Sát kia lần trước đi về liền ồn ào kể với bọn họ là có kêu huynh gọi đệ với một người tên là Xích Quân, còn đem Thanh Hỏa lệnh cho người ta sao.

“Thì ra là Xích Quân công tử a, thất lễ, thất lễ, Thí Sát luôn nhắc tới ngươi, còn có chuyện ở núi Linh Lung nữa, còn có cả Y Nguyệt nữa, bọn họ đều rất nhớ ngươi.” Tiếc là lần này Y Nguyệt chưa về, nếu nàng biết Xích Quân ở đây, không biết là vui đến kiểu gì.

“A?” Quân Mộ Khuynh không biết hai chữ Xích Quân lại có tiếng ở đây đến thế, ngay cả Thanh Hỏa dong binh đoàn mà cũng biết, Doãn đại ca quả nhiên là không dấu giếm chuyện gì, nàng còn tưởng thay đổi một cái thân phận thì người khác sẽ không nhận ra nàng, không ngờ vẫn bị người ta nhận ra, nàng thế nào lại quên mất, người thấy qua nàng trong Thanh Hỏa dong binh đoàn không chỉ có mỗi Doãn Thí Sát.

“Đi thôi, đoàn trưởng rất mong gặp được ngươi một lần, hắn nghe nói là ngươi ngay cả người của ngũ đại gia tộc đều không sợ, đã sớm muốn được gặp ngươi một lần.” Cái Thạch kéo Quân Mộ Khuynh quay về chỗ ở, thì ra là gặp được người quen cũ, hắn còn tưởng là ma thú tới nữa chứ.

Quân Mộ Khuynh bị sự nhiệt tình này dọa cho ngẩn người, nàng nhìn chung quanh, nàng thế nào có cảm giác là người của Thanh Hỏa dong binh đoàn ai cũng biết nàng hết?

“Chủ nhân, ngươi nổi tiếng nha.” Hỏa Liêm lặng lẽ đi tới bên tai Quân Mộ Khuynh thấp giọng nói, chủ nhân cũng quá mạnh mẽ đi, không biết ở núi Linh Lung chủ nhân đã làm ra chuyện động trời gì mà làm nhiều người khi nghe tới hai chữ Xích Quân liền hưng phấn đến vậy.

Quân Mộ Khuynh liếc Hỏa Liêm một cái, nàng cũng không muốn nổi danh như thế, nhưng mà nàng cũng hết cách.

“Doãn đại ca nhận nhiệm vụ gì vậy? Ngày đó hắn vội vã đi là do có nhiệm vụ.” Nếu không nàng đã dẫn hắn đi giới thiệu cho đại ca một chút, đại ca nhất định sẽ rất vui.

“Là nhiệm vụ khó khăn nhất, có điều hắn vẫn có thể giải quyết được, cũng nhất định sẽ trở về trước đại hội xếp hạng.” Cái Thạch không nói rõ cụ thể là nhiệm vụ gì, nhìn vẻ kiêu ngạo trên mặt hắn, Quân Mộ Khuynh biết nhiệm vụ hẳn không đơn giản, nói không chừng là loại nhiệm vụ mà chỉ có Doãn Thí Sát mới có thể hoàn thành.

Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, nhiệm vụ khó khăn nhất là gì nhỉ? Nàng vô cùng tò mò, nhiệm vụ của lính đánh thuê chính là cơ hội rèn luyện tốt nhất, nếu có cơ hội, nàng cũng muốn cùng đi rèn luyện một lần.

“Xích Quân công tử tới đây như thế nào? Vì sao không cho người báo?”

“Là Huyết Nguyệt dong binh đoàn dẫn ta tới.” Quân Mộ Khuynh thản nhiên nói, trong lòng thầm nghĩ, không biết hai tháng này nàng có thể qua bên Huyết Nguyệt dong binh đoàn làm khách được không.

“Cũng chỉ còn Huyết Nguyệt dong binh đoàn mới như thế, thập đại dong binh đoàn cũng chỉ còn có bọn họ là như xưa.” Cái Thạch bất mãn hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên là vô cùng bất mãn với mấy dong binh đoàn còn lại.

Quân Mộ Khuynh cười cười, không nói gì nữa, xem ra thanh danh của Huyết Nguyệt dong binh đoàn vẫn còn rất tốt.

Cái Thạch cũng cảm giác được người bên cạnh không thích nói chuyện nhiều, yên lặng đi phía trước dẫn đường, lính đánh thuê ở sau ánh mắt sáng rực nhìn Quân Mộ Khuynh, trên mặt đều lộ vẻ hưng phấn, đây là Xích Quân công tử a, từ khi nghe dẫn đầu nói, bọn họ đã sớm muốn gặp mặt.

Một lãnh địa đèn đuốc chiếu sáng trưng, thấy có người đi tới, người bên trong lập tức vọt ra, tay lăm le vũ khí, khi nhìn thấy rõ người tới là ai, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Lão Thạch, ngươi về rồi à, thế nào? Nhiệm vụ thành công chứ?” người đi đầu nhiệt tình hỏi thăm.

“Đương nhiên, chỉ là lúc về có chút phiền phức, có điều hiện tại đã không có việc gì rồi, thế nào, mai làm một chén chứ.” Cái Thạch vỗ vai người nọ, khiêu khích nhìn hắn.

Người nọ vội vàng xua tay: “Uống rượu thì khỏi, ta còn phải trực đêm nữa, ngươi nhanh đi gặp đội trưởng đi, hắn chờ ngươi cũng lâu rồi.”

“Được.” Cái Thạch cười lớn một tiếng, vung tay lên, đoàn người vui mừng đi vào trong, trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, bọn họ rốt cuộc cũng về được tới nhà, mới có thể thở phào một cái, không còn lo nguy hiểm nữa rồi.

“Lam Tổ tiền bối, ngươi vất vả rồi.” Triệu Đồng đi tới trước mặt người nọ, cười hì hì nói.

“Tiểu tử ngươi cũng bớt nịnh đi, người kia là ai vậy? Ta chưa từng gặp qua.” Lam Tổ ồ ồ hỏi, còn đội cả vi mạo, chẳng lẽ là sợ người ta nhận ra sao?

Triệu Đồng liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh một cái, kéo Lam Tổ vào một góc, nhỏ giọng nói: “Lam Tổ tiền bối, hắn chính là Xích Quân, là người mà dẫn đầu thường hay nhắc tới, chuyện hắn làm ở Lung Linh sơn, không phải các ngươi đều được nghe rồi hay sao?” dẫn đầu đương nhiên là không một chút giấu diếm, tất cả đều nói hết cho bọn họ.

“Cái gì, hắn chính là Xích Quân?” Lam Tổ lớn tiếng rống, trên mặt còn mang theo sự không dám tin, hiển nhiên người trước mắt cùng với tưởng tượng của hắn không giống.

“Ấy…”

Quân Mộ Khuynh -_-||| gật gật đầu, rốt cuộc là có bao nhiêu người ở đây biết được chuyện của nàng, rốt cuộc Doãn đại ca đã nói những gì? Thế nào mà mỗi người sau khi biết nàng là Xích Quân đều như thế.

Lam Tổ cũng thế, đầu tiên là hắn sửng sốt, kinh ngạc, sau đó là hưng phấn, cứ như là uống phải chất kích thích.

“Xích Quân công tử, đã sớm nghe danh, hoan nghênh, hoan nghênh.” Lam Tổ đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, hung hăng vỗ bả vai của nàng, cất tiếng cười to, dù cho không giống như trong tưởng tượng của hắn, nhưng Thí Sát bảo hắn lợi hại thì chính là lợi hại.

“Cảm ơn.” Quân Mộ Khuynh không tự chủ che ngực, nàng rốt cuộc cũng biết vì sao Doãn đại ca cứ hở một chút là chụp vai nàng, thì ra là thói quen của cả dong binh đoàn này.

“Đừng khách khí, cứ xem đây là nhà mình, ngày mai chúng ta đi uống một chén chứ hả.” vừa rồi còn bảo với Cái Thạch là muốn trực đêm, không thể uống rượu, giờ lại đề nghị đi uống rượu.

“Không phải ngày mai ngươi phải trực đêm sao?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi.

“Ha! Lão Lam, không phải là ngươi không dám uống rượu với ta, sợ thua đi. Còn bảo là trực đêm! Phi!” Cái Thạch đứng ở một chỗ không xa, xem thường nhìn Lam Tổ.

“Lão Thạch đầu ngươi sao lại nghe trộm ta nói chuyện chứ.” Mặt Lam Tổ lập tức đỏ lên.

“Ta đây là nghe quang minh chính đại nhé.” Cái Thạch hào khí đi tới bên cạnh Lam Tổ: “Xích Quân công tử, đội trưởng nhà chúng ta rất muốn gặp ngươi, không biết ngươi định mai gặp hay là bây giờ luôn?”

“Bây giờ luôn đi.” Muốn gặp nàng?

“Được, vậy đi thôi…”

“Xích Quân ở đâu? Xích Quân ở đâu? Ha ha… lão tử đã sớm nghe nói tiểu tử kia lợi hại, hắn đâu?” thanh âm vội vàng ở sau lưng truyền đến, Quân Mộ Khuynh lại một lần nữa -_-||
Bình Luận (0)
Comment