Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 119

Edit: Zi Lý Cổ Nguyệt sửng sốt, chuyện của Quân Mộ Khuynh, mặc dù không phải ai cũng biết, nhưng hắn là đội trưởng, mấy chuyện này cũng biết nhiều hơn người khác một chút, cấp năm kỹ linh sư, thần thú, nếu như nàng gia nhập vào dong binh đoàn bọn họ thì tốt quá.

Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, cũng không kinh ngạc nhiều, nàng đã sớm chuẩn bị tinh thần.

“Quân Mộ Khuynh làm sao thế?” Lạc Anh Ninh tò mò hỏi, chẳng lẽ tiểu Khuynh là đại nhân vật nào? Đội trưởng biết tên nàng nên mới kinh ngạc như vậy?

“Không biết…”

“Đội trưởng, tiểu Khuynh lần này chỉ đến tìm người, không có ý định gia nhập vào bất cứ dong binh đoàn nào cả.” Lạc Ưng Hùng vội vàng nói, tính cách tiểu Khuynh lãnh đạm, không thích nói chuyện gì hai lần, nếu đội trưởng còn hỏi nữa, chỉ sợ nàng không kiên nhẫn.

Lý Cổ Nguyệt như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, nàng không có ý định gia nhập vào bất kỳ dong binh đoàn nào, Quân Mộ Khuynh…

“Là tại hạ quá kích động, Anh Ninh, ngươi dẫn Quân cô nương đi dạo đi.” Chẳng lẽ lần này bọn họ thật sự không thể thoát được kiếp nạn này sao?

“Đi thôi!” Anh Ninh tùy tiện, không có giữ ý tứ như nữ nhân nhà thường, không phát hiện bầu không khí xung quanh thay đổi, lập tức kéo Quân Mộ Khuynh vào bên trong dong binh đoàn.

Lạc Ưng Hùng chờ Quân Mộ Khuynh và Lạc Anh Ninh đi xa mới đi tới cạnh Lý Cổ Nguyệt hỏi: “Đội trưởng, ngươi như thế nào lại…”

“Lại kích động như vậy? Ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ có lẽ chưa biết được chuyện về Quân Mộ Khuynh, nhưng hiện có rất nhiều người biết tới nàng, tất cả đều được truyền tới từ Hạ Hàn thành, mặc dù không tới nỗi là truyền thuyết trên Thương Khung đại lục, nhưng mức độ nóng cũng không khác biệt lắm.” Lý Cổ Nguyệt thở dài nói, nếu như Quân Mộ Khuynh chịu vào dong binh đoàn, lần này bọn họ không cần lo lắng rồi.

Người ta không muốn, bọn họ cũng không thể ép buộc, đây là quy định của Huyết Nguyệt dong binh đoàn, cũng là quy tắc của riêng hắn, không thể vì một chút chuyện mà đem quy định phá vỡ được.

“Hả?” Lợi hại vậy?

“Ngươi có biết con mèo vàng trên vai nàng thật sự là một ma thú cấp cao hay không? Thậm chí nó có thể là thần thú!” khi hắn nhìn thấy con ngươi màu đỏ kia, cùng với con mèo màu vàng kim, mới mạo phạm hỏi họ tên nàng, ai biết nàng thật là Quân Mộ Khuynh.

Cao cấp ma thú! Trong đầu Lạc Ưng Hùng đột nhiên sáng tỏ, hắn nhớ ra, mấy hôm trước Hỏa Liêm chẳng khác gì một con hổ con, bây giờ lại chỉ nhỏ bằng con mèo, có thể tùy ý ngưng hình thái như vậy, trừ linh thú cũng chỉ có linh thú, thảo nào lúc có nàng, chẳng có ma thú nào dám ra cản trở họ, ngày đó ma thú tấn chức khiến cho một đám ma thú mười hai cấp đỉnh huyễn thú khủng hoảng, Hỏa Liêm lại có thể đơn giản kêu chúng nó đứng lại như vậy.

Tất cả mọi chuyện coi như được sáng tỏ, bởi vì Hỏa Liêm chính là cao cấp ma thú, thần thú, uy áp của thần thú, ma thú nào dám hó hé.

Quân Mộ Khuynh nhìn bình nguyên rộng vô tận, rốt cuộc cũng biết ở đây thiếu thứ gì, chính là rừng rậm. Phía trước Thanh Hỏa dong binh đoàn mặc dù cũng là bình nguyên, nhưng sau lưng lại là rừng rậm, trong rừng thứ gì mà không có chứ? Thu nhập của dong binh đoàn hẳn là có liên quan tới vị trí lãnh thổ.

“Anh Ninh, thi xếp hạng năm nay, vì sao nếu các ngươi không đứng trong thập đại dong binh đoàn thì sẽ bị giải tán?” Quân Mộ Khuynh có chút tò mò, cho dù có phải trở thành dong binh đoàn bình thường cũng không tệ mà.

Lạc Anh Ninh nghe Quân Mộ Khuynh hỏi, thở dài một hơi: “Còn có thể vì sao nữa, người của Long Vũ dong binh đoàn có thể kiêu ngạo như vậy là vì có ngũ đại gia tộc ở sau lưng chống đỡ, nếu không bọn họ cũng chẳng bằng các dong binh đoàn bình thường, trong thập đại dong binh đoàn, bọn họ là vô sỉ nhất.” nàng càng nói càng tức, nếu lúc này gặp phải người của Long Vũ dong binh đoàn, không chừng nàng sẽ không chút do dự mà đánh bọn họ một trận.

Người của ngũ đại gia tộc cũng có liên quan? “Ngũ đại gia tộc tại sao lại muốn giúp đỡ dong binh đoàn?” dựa theo thực lực của bọn họ, không cần phải nuôi thêm dong binh đoàn làm gì.

“Cũng không phải là toàn bộ ngũ đại gia tộc, chỉ có Lôi gia thôi, thực lực của Lôi gia đứng thứ ba trong ngũ đại gia tộc, vì muốn mở rộng thế lực nên muốn mượn hơi dong binh đoàn, nếu năm nay chúng ta thua sẽ trở thành các lính đánh thuê bình thường, Lôi gia sẽ lập tức chặt tức toàn bộ nguồn kiếm ăn của chúng ta, chúng ta không có nhiệm vụ để làm cũng chỉ có thể giải tán.” Suy nghĩ thêm một chút, Lạc Anh Ninh lại càng tức giận.

Lại là Lôi gia? Muốn mở rộng thế lực? A! Hiện tại bị nàng phát hiện, mộng đẹp của bọn họ hẳn là phải dừng ở đây thôi, nàng đã lập thệ phải xóa họ Lôi trên Thương Khung đại lục này, sao có thể để cho bọn họ thuận lợi mở rộng thế lực được chứ, Lôi gia gấp như vậy, có thể là ngũ đại gia tộc bài danh sắp tới.

“Các ngươi nhất định sẽ không thua.” Quân Mộ Khuynh cười nói, có Lôi gia, nói không chừng nàng sẽ nhúng tay vào cũng nên.

“Ngươi có biện pháp sao?” Lạc Anh Ninh vui mừng hỏi, tiểu Khuynh nói như vậy nhất định là có biện pháp.

Quân Mộ Khuynh cười mà không nói, biện pháp thì không có, nhưng nàng nhất định sẽ không để yên cho Lôi gia như ý nguyện, người của Lôi gia, nàng sẽ giải quyết từng người, từng người một, ném nàng vào bầy sói, đánh trọng thương nhị ca làm, làm hắn xém chết, làm phụ thân biến mất tìm không ra, tất cả món nợ này, nàng nhất định sẽ đòi hết trên đầu Lôi gia.

Lạc Anh Ninh bĩu môi, tiểu Khuynh thật là cứ thích úp úp mở mở, tuổi nhìn không lớn lắm, nhưng mà sao tính tình lại già thế.

Quân Mộ Khuynh đột nhiên phát hiện, trên thế giới này, chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều phải tổ chức bài danh định kỳ, giữa các học sinh của Nam Ngưng học viện cũng thế, Thánh Thú sơn hình như cũng có, còn đấu kiểu gì thì nàng không biết, hiện tại là giữa các dong binh đoàn, còn hai năm nữa là đấu bài danh của ngũ đại gia tộc, những bài danh này quyết định địa vị trên Thương Khung đại lục.

“Anh Ninh, biểu tượng huy chương của Huyết Nguyệt dong binh đoàn các ngươi là cái gì? Có thể cho ta xem một chút được không?” Quân Mộ Khuynh đột nhiên hỏi, trong lòng đột nhiên có cái đó thoáng qua.

Lạc Anh Ninh không hỏi vì sao mà từ nạp giới lấy ra một cái huy chương đưa cho Quân Mộ Khuynh, Quân Mộ Khuynh nhận lấy huy chương, nhìn trăng non màu đỏ kia, nàng có cảm giác thân thiết vô cùng, nhưng vì sao thì nàng không rõ.

“Đăng kí lính đánh thuê như thế nào?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi.

“Đăng kí lính đánh thuê cần phải vào tổng bộ công hội lính đánh thuê ở Dong Binh trấn để đăng kí, cũng có thể đăng kí ở các chi nhánh, mỗi người cũng có thể tự nguyện đăng kí gia nhập vào một dong binh đoàn bất kì, cũng có thể tự mình thành lập một dong binh đoàn.” Lạc Anh Ninh không quản phiền mà giải thích, người ngoài không biết rõ về lính đánh thuê cũng là chuyện bình thường.

Muốn vào dong binh đoàn nào cũng được? “Dong binh đoàn các ngươi hiện có bao nhiêu người?”

“Chưa đủ trăm người, trước đây có rất nhiều, nhưng vì chúng ta không muốn nghe theo lệnh của Lôi gia, hơn nữa lại là dong binh đoàn yếu nhất trong thập đại dong binh đoàn, nên Lôi gia dùng chúng ta giết gà dọa khỉ, làm chín dong binh đoàn còn lại phải e ngại mà thỏa hiệp.” hiện tại nàng hận không thể giết người của Lôi gia.

“Cũng chính do Lôi gia mà dong binh đoàn các ngươi không có ai nguyện ý gia nhập, ngược lại lại đi đầu quân cho dong binh đoàn khác?” nếu như không có Lôi gia ngăn cản, bọn họ cũng sẽ không suy sụp như thế.

“Không sai, cho nên khi mới vừa rồi nghe cô nương là Quân Mộ Khuynh ta mới kích động đến hế, hy vọng cô nương sẽ không trách tội.” Lý Cổ Nguyệt và Lạc Ưng Hùng cùng nhau đi đến, trên mặt mang theo ưu sầu.

Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, sao lại nghe trộm nàng nói chuyện như thế chứ: “Không đâu, ta cũng đâu có giấu diếm tên.” Quân Mộ Khuynh thản nhiên nói, không có người chịu gia nhập vào dong binh đoàn, thân là đội trưởng đương nhiên sẽ rất lo lắng, nàng không so đo làm gì.

Lạc Ưng Hùng nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu, không sai, từ đầu tiểu Khuynh không hề có ý định giấu diếm thân phận của nàng, là bọn họ không biết nàng là ai mà thôi.

“Lần này các ngươi nắm được bao nhiêu phần thắng?” Quân Mộ Khuynh tiếp tục hỏi.

“Không có.” Lý Cổ Nguyệt trầm giọng nói.

Không có? Không cần khoa trương vậy chứ, trong đoàn bọn họ cũng còn không ít người mà, ngay cả một phần nắm chắc cũng không có sao?

“Vậy nếu ta thêm vào thì sao?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, bị Lôi gia chèn ép thảm đến vậy sao?

“Không biết.” Lý Cổ Nguyệt lắc đầu, hắn biết Quân Mộ Khuynh chỉ là hiếu kỳ thôi.

Hắn thật sự không biết có bao nhiêu phần nắm chắc, đối với sự hiểu biết của hắn về Quân Mộ Khuynh, hắn chỉ biết là, nàng là một đấu kỹ sư hỏa nguyên tố, có thần thú, những thứ khác hắn hoàn toàn không biết, không chỉ là hắn, bởi vì những thứ được truyền ra từ Hạ Hàn thành chỉ là hai thứ này mà thôi.

“Nếu đã không biết thì hà tất phải cưỡng cầu ta, nói không chừng, hai tháng tới, chỉ cần các ngươi nỗ lực, các ngươi cũng có thể tìm được thêm vài lính đánh thuê khác thì sao?” Quân Mộ Khuynh đạm mạc nói, hai người này đến đây, nàng xem thấu được ý đồ của họ rồi.

“Quân cô nương…”

“Ta cùng lắm chỉ là có thiên phú cao hơn so với bạn bè cùng trang lứa một chút, lại vừa vặn cứu được một ma thú bị thương.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cắt ngang lời của Lý Cổ Nguyệt, huống hồ, nàng đang có ý định khác.

Hỏa Liêm xem thường nhìn Quân Mộ Khuynh, chủ nhân nói thật hay a, ma thú bị thương, là do ngươi đánh chứ ai, còn bị ngươi đốt trụi lông, hiện tại chỉ cần nhớ tới ngày đó bị nàng đốt trụi đám lông trên người, vẫn còn thấy sợ, đã thế thì thôi đi, thế nào thiên địa quy luật lại còn tới đúng ngay lúc ấy, nó còn chưa kịp hồi phục thì thiên địa quy luật đã đánh xuống.

Trong lòng Lý Cổ Nguyệt reo hò, thiên phú cao hơn một xíu so với người khác? Mới mười tuổi đã là cấp năm kỹ linh sư, à không, hiện tại là cấp tám, thế này mà dám bảo là một chút? Ma thú bị thương? Là ma thú bình thường chắc, là thần thú a, thần thú có thể hiệu lệnh cho cả đàn ma thú a.

Lạc Ưng Hùng ho nhẹ một cái, lay lay tay Lý Cổ Nguyệt: “Đội trưởng, nếu tiểu Khuynh cô nương đã có quyết định của mình, chúng ta cũng đừng ép buộc, còn có ta và Anh Ninh ở đây, còn cả ngươi nữa, cũng đủ để vượt qua ba vòng mà.” Trong mắt tiểu Khuynh, thần thú được người ta mơ ước cũng không khác gì một ma thú bình thường.

“Chủ nhân, vì sao ngươi phải giúp mấy người này?” Hỏa Liêm nhịn không được lên tiếng, nó thật sự nhịn hết nổi rồi, nó căn bản nãy giờ không có ngủ, vẫn nghe ngóng bọn họ nói chuyện.

Anh Ninh chỉ vào Hỏa Liêm, há mồm, trợn mắt, nàng chưa bao giờ gặp được ma thú biết nói, nó nó…

Giúp? Lý Cổ Nguyệt và Lạc Ưng Hùng nhìn nhau, nàng giúp bọn họ cái gì?

“Đúng là ngu ngốc, chủ nhân hỏi nhiều như thế, nhất định là muốn giúp các ngươi.” Hỏa Liêm không chút khách khí liếc mắt hai người trước mặt, không phải con người tự nhận mình là động vật thông minh nhất sao? Mấy người này sao ngu quá vậy?

Quân Mộ Khuynh liếc Hỏa Liêm một cái: “Ai cho phép ngươi nói chuyện?” có muốn giúp cũng không phải là bây giờ, nàng không phải là vì Huyết Nguyệt dong binh đoàn mà là vì bản thân mình, Lôi gia muốn vươn tay tới lính đánh thuê, sau này muốn xóa tên Lôi gia, không phải là khó hơn sao?

Hỏa Liêm ủy khuất bĩu môi, hít hít mũi, tròng mắt tròn xoe còn đọng chút ẩm ướt, ủy khuất vô cùng, điều này làm cho Lạc Anh Ninh bên cạnh đau lòng không thôi.

“Mời Quân cô nương vào nói chuyện một chút.” Lý Cổ Nguyệt lập tức tỉnh táo, hướng về Quân Mộ Khuynh cười nói.

“Không cần.” Quân Mộ Khuynh dùng ý thức dò xét không gian mặt một chút, một đống ma hạch lập tức xuất hiện ở trước mắt mọi người, ma hạch đủ năm loại nguyên tố phát ra ánh sáng chói lóa, làm ba người kia đau cả mắt.

“Đây là!” Lạc Ưng Hùng cả kinh, ma hạch, nhiều đến thế? Một đống này, cho bọn họ nửa năm cũng không thu hoạch được nhiều đến thế, nàng làm sao có được?

Lý Cổ Nguyệt cũng cả kinh, ra tay thật mạnh, quả nhiên là chủ nhân của thần thú.

Chi Chi ở trên vai Quân Mộ Khuynh đang ngủ, ngửi thấy mùi ma hạch nước bọt đều tràn cả ra ngoài, hai con mắt tròn đen láy mở ra, nhìn thấy một núi ma hạch ở trước mắt, lập tức nhảy tưng tưng trên vai Quân Mộ Khuynh mừng rỡ, vừa định nhảy xuống thì thanh âm lành lạnh vang lên.

“Ngươi dám động vào một cái thì sau này sẽ không bao giờ được ăn nữa.” Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, cười như có như không nói, nàng biết ngay Chi Chi mà thấy ma hạch nhất định sẽ mất hết lý trí mà.

Hỏa Liêm xem thường nhìn Chi Chi, cái đồ ham ăn, trước đây, có gọi kiểu gì cũng không tỉnh, chủ nhân vừa lấy ma hạch ra liền tỉnh, đúng là mất mặt, không biết Chi Chi rốt cuộc là chủng loại ma thú gì nữa.

Chi Chi lập tức bị đơ rớt xuống, vừa vặn rớt trúng lên núi ma hạch trước mặt, ngửi thấy mùi thức ăn, nó đâu còn biết Quân Mộ Khuynh vừa nói gì, tiện tay cầm một cái ma hạch nhồi vào miệng nhai nhóp nhép.

Một đạo màu vàng xẹt qua, móng vuốt của Hỏa Liêm hung hăng vỗ mạnh xuống: “Đồ ham ăn, có phải ngươi muốn sau này không được ăn ma hạch nữa không hả?” Lời của chủ nhân, không bao giờ nói chơi, nếu hôm nay Chi Chi ăn ma hạch này, cuộc sống sau này của nó, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn…

“Chi Chi…” Chi Chi ủy khuất nhìn Hỏa Liêm, nó rất đói…

“Giờ mà ngươi dám ăn, sau này có đói chết cũng không được ăn.” Hỏa Liêm lườm Chi Chi một cái, cứ như đang nói, ngươi ăn đi, ăn đi rồi sau này không được ăn nữa.

Chi Chi lưu luyến ôm cái ma hạch màu trắng, hai con mắt to ẩm ướt, nó rất đói a, cho tới bây giờ còn chưa có được ăn no, hôm nay vất vả mới thấy nhiều đồ ăn như thế, vậy mà không cho nó ăn.

Lúc Chi Chi vừa mới theo Quân Mộ Khuynh, vẫn còn tính hoang dã, còn làm nàng bị thương, còn cướp ma hạch ở trong tay Quân Mộ Khuynh, đương nhiên, sau đó nó đã nhận được hình phạt thích đáng, đó chính là nửa tháng không được ăn, ngay cả một chút vụn cũng không cho, nghe thấy sau này không được ăn ma hạch nữa, Chi Chi chần chừ.

Nó biết, Quân Mộ Khuynh lợi hại, nói được, làm được, nhớ có lần nó phải đói bụng mấy tháng, cũng chỉ vì một lần lỡ dại ăn vụng.

“Chi Chi…” Chi Chi ai oán nhìn Quân Mộ Khuynh, lắc lắc cái ma hạch trên tay.

“Một cái cũng không được.” thanh âm lạnh như băng chậm rãi vang lên, triệt để phá vỡ tất cả hy vọng của Chi Chi.

Chi Chi tức giận, ném ma hạch trên tay xuống, hung hăng giẫm lên…

“Nếu như ngươi phá hỏng một viên ma hạch ở đây, sau này cũng đừng mơ được ăn.” Quân Mộ Khuynh lại nói tiếp, nàng biết, sau khi Chi Chi dùng tia chớp một lần, muốn dùng nữa phải chờ rất lâu, nhìn bộ dáng của nó, hẳn là muốn ‘ăn không được thì đạp đổ’.

“Chi!” Chi Chi dùng tai chỉ vào mặt Quân Mộ Khuynh.

Hỏa Liêm lười biếng nằm trên đống ma hạch, cũng không lên tiếng ngăn cản, nó biết Chi Chi không có gan ăn ma hạch, hiện tại phá cũng không dám.

Ba người đứng bên cạnh sửng sốt, bọn họ vẫn cho quả cầu bông màu tím này chỉ là một sủng vật bình thường, hiện tại xem ra, nó cũng không phải là ma thú đơn giản, ma hạch cũng có thể ăn, cho dù là cao cấp ma thú cũng không ăn ma hạch, tên tiểu tử này lại có thể ăn ma hạch, lần đầu tiên được thấy.

“Tiểu Khuynh, nó…” Lạc Anh Ninh tò mò nhìn Chi Chi, đây là ma thú gì? Thế nào bên người tiểu Khuynh lại có cái loại kỳ dị như vậy?

“Không biết là chủng loại gì, ta gọi nó là Chi Chi.” Quân Mộ Khuynh thản nhiên nói, nàng thực sự vẫn không biết nó là chủng loại gì, chỉ biết nó là ma thú thích ăn ma hạch, người thường đúng là không thể nuôi được nó, ma hạch cấp thấp nó còn chê, phải là cấp huyễn thú trở lên nó mới miễn cưỡng một chút.

Chi Chi ai oán nhảy ra một bên, trên đỉnh đầu tụ lại một đám mây đen, cái tai hình tia chớp không ngừng quay vòng vòng, biểu tình trên mặt thì ngốc manh vô cùng.

“Này!” Quân Mộ Khuynh kêu lên.

“…” Chi Chi làm lơ.

“Ngươi thật sự không để ý đến ta?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, Chi Chi không biết nó còn như thế càng làm cho người ta thích chà đạp nó sao? Chi Chi vẫn kiêu ngạo nhất quyết không chịu nhìn Quân Mộ Khuynh: “Ta còn định thưởng cho ngươi viên ma hạch của huyết mộc thú vì nghe lời, hiện tại có lẽ giữ lại cho mình thôi…” một đạo màu tím xẹt qua, ma hạch trong tay Quân Mộ Khuynh đã không còn nữa.

Hỏa Liêm thấy một màn như vậy, hai mắt đẫm lệ nhìn Quân Mộ Khuynh nói: “Chủ nhân, ta cũng đói…”

Quân Mộ Khuynh: “…”

Ba người đứng bên cạnh cũng hóa đá, thảo nào tiểu Khuynh lại nói nó là sủng vật thú…

Bên trong một gian phòng ở Long Vũ dong binh đoàn, thỉnh thoảng truyền ra thanh âm như lợn bị chọc tiết, tiếp theo là thanh âm phẫn nộ, mắng mỏ.

Tôn Tài nằm trên giường, nhìn bàn tay phải của mình, hai mắt trừng lớn giữ tợn, cứ như là muốn ăn thịt người.

“Đội trưởng, ngươi nhất định phải báo thù cho ta, nhất định phải báo thù cho ta!” Xích Quân! Nếu không phải do Xích Quân thì sao hắn có thể như bây giờ, đều là do Xích Quân làm hại, tay hắn cứ thế mà bị phế đi, phế rồi! Xích Quân khốn khiếp.

“Phó đoàn trưởng, ngươi nói là Xích Quân làm ngươi bị thương thành như thế này? Ta thật không tin được.” Ngân Thước kiên trì nói, trong mắt thoáng qua một chút không kiên nhẫn.

Tôn Tài kích động bò dậy, không cẩn thận động phải tay phải, hắn lại oa oa kêu to: “Đội trưởng, ta lừa ngươi làm gì? Là Xích Quân, ở Thanh Hỏa dong binh đoàn, còn có người của chúng ta có thể làm chứng cho ta, chính là Xích Quân đả thương ta.” Đội trưởng sao lại không tin hắn, tại sao có thể.

Ngân Thước gật gật đầu: “Được rồi được rồi, ngươi đừng kích động, ta tin là được. Có điều người ở Dong Binh trấn đã nhìn thấy Xích Quân rồi đi rồi, ngươi cũng biết hành tung của hắn bất định, vài ngày trước còn ở Hạ Hàn thành, sau lại xuất hiện ở Dong Binh trấn, giờ hắn đi rồi, ta biết tìm hắn ở đâu?” Nhìn xem, vị trí phó đoàn trưởng này, chắc phải đổi người rồi, Xích Quân? Hắn có thể dùng tay trần đả thương được một võ quân sao?

“Nhưng mà đội trưởng…”

“Được rồi, Tôn Tài, người đi cùng ngươi cái gì cũng không chịu nói, chỉ nói là ngươi bị thương trong quá trình luận võ với Xích Quân công tử, hơn nữa Xích Quân đã rời khỏi Thanh Hỏa dong binh đoàn, chẳng lẽ ngươi bảo ta đi tìm Thanh Hỏa dong binh đoàn gây phiền phức sao? Ngươi cũng biết đó là điều không thể.” Ngân Thước thấm thía nói, hắn tuyệt đối sẽ không vì một Tôn Tài mà đi đắc tội đệ nhất dong binh đoàn, càng không muốn đụng phải Doãn Thí Sát.

“Ta… Đội trưởng…”

“Được rồi, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi đi, còn chức vụ của ngươi, ta sẽ tìm một người khác đảm nhiệm một thời gian, chờ tới khi ngươi khôi phục hoàn toàn thì sẽ tiếp quản lại.” Ngân Thước không kiên nhẫn nữa, liếc Tôn Tài một cái, phất tay áo rời đi, hắn bảo đi tìm một nữ nhân mặc đồ đỏ, không phải bảo đi tìm Xích Quân gây hấn! Cứ tự cho mình là thông minh! Ngu ngốc.

Tôn Tài lúc này mới ngốc lặng ngồi trên giường, nhìn cánh tay bị phế, sao hắn có thể quên được, ở thế giới này, một khi trở thành kẻ vô dụng thì sẽ bị người ta quên lãng, sao có thể báo thù giúp mình được nữa chứ.
Bình Luận (0)
Comment