Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 126

Edit: Zi

Hỏa Liêm đứng trên vai Quân Mộ Khuynh, thỉnh thoảng nhận được vài cái liếc mắt khinh bỉ, nó vô tội mà, đây là chủ nhân dạy nó thế mà, đánh không lại thì chạy thôi, ở lại đó làm chi cho bị đánh nha, nó bị giết thì sao?

“Chủ nhân, không phải là ngươi nói ta đánh không lại thì chạy sao? Sao bọn họ lại nhìn ta như vậy?” Hỏa Liêm ủy khuất nhìn Quân Mộ Khuynh, nó hoàn toàn vô tội, đây là chủ nhân dạy nó mà.

Quân Mộ Khuynh lắc đầu: “Đánh không lại liền chạy, là ta dạy.” Quân Mộ Khuynh lại gật đầu, lính đánh thuê dù có đánh không lại thì cũng sẽ không bỏ chạy, không có nghĩa là nàng sẽ như vậy, nàng đâu phải là lính đánh thuê.

Lạc Ưng Hùng nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn liền nói ma thú là động vật cao ngạo như thế, sao lại có cái trò này. Thì ra là do tiểu Khuynh dạy a, đánh không lại thì chạy, đây là kiểu lý luận gì vậy?

“Này…”

“Lính đánh thuê các ngươi đánh không lại thì còn lo sĩ diện, ta đâu phải lính đánh thuê, càng không phải là quân tử, thỉnh thoảng hạ lưu vô sỉ một chút, có gì là sai?” Quân Mộ Khuynh nói thẳng, nàng mới sẽ không giống như bọn họ.

Lạc ƯNg Hùng không biết phải nói sao, có ai nói mình là hạ lưu vô sỉ mà lại nói với vẻ tự hào như vậy không trời?

“Ách… Này, tiểu Khuynh, chúng ta…” Lạc Anh Ninh lập tức nói, nhưng cuối cùng lại không nói được ý của mình.

“Xí, ngươi cái gì mà ngươi, chủ nhân nhà ta một không phải là cao thủ, hai không phải là quân tử, đánh không lại người ta thì chạy thôi, có gì là sai chứ?” Hỏa Liêm ra dáng bảo vệ chủ nhân nói xen vào, nó cũng vừa mới chạy trốn đó thôi. Chạy thì chạy thôi, cứ chạy đấy.

Hai huynh muội họ Lạc thẹn thùng đi về phía trước, là bọn họ không theo kịp thời đại, thần thú cư nhiên nói như thế.

“Ta đánh không lại người ta liền chạy, bởi vì ta không phải là cao thủ, vậy ngươi thân là thần thú, tại sao lại chạy? Một nhân loại mà ngươi đánh cũng không lại?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng trêu chọc.

“Ta… Ta… Này, không phải ngươi nói đánh không lại thì chạy sao? Ta đây là học theo ngươi mà.” Hỏa Liêm vỗ ngực nói, nó chính là gần mực thì đen, hết cách rồi, chủ nhân như thế, nếu nó quá chính trực thì không hợp, tuyệt đối không được.

Quân Mộ Khuynh gật đầu, lý do này đủ, dù sao cũng là mình dạy nó, có điều nàng chưa từng hy vọng nó lại áp dụng nhanh như vậy. còn dùng như thế…

“Oa! Chủ nhân, ngươi xem, ngươi xem! Chỗ đó không có bão cát nha!” Hỏa Liêm đột nhiên nhảy lên, thật tốt quá, không còn bão cát, nó rốt cuộc không cần nhịn nữa rồi, bước đi cũng nhanh hơn.

Trên mặt huynh muội họ Lạc cũng lộ vẻ mừng họ, họ nhanh chóng bước về phía bên kia, thật tốt quá, rốt cuộc cũng tìm được lối ra, trong họa có phúc, bọn họ chỉ là vì muốn tránh người kia, không ngờ lại tìm được lối ra, quá tốt rồi.

Hỏa Liêm bỗng nhiên chạy nhanh về phía trước, nhảy từng bước, trên mặt không che đậy sự sung sướng, Chi Chi cũng tỉnh, lập tức leo lên đầu Hỏa Liêm, hai ma thú nhanh chóng đi về phía trước.

Trên mặt Quân Mộ Khuynh cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt, chân mày lại hơi nhăn một chút, vách Tuyệt Mạt, đâu phải đơn giản như thế, bão cát chỉ là cửa đầu tiên, phía sau không biết còn có những thứ gì, bọn họ như vậy có phải là cao hứng quá sớm không?

Bọn họ cao hứng không phải là không có đạo lý, chỉ cần không phải chịu đựng bão cát nữa. Trên mặt Quân Mộ Khuynh cũng đã có vài vết thương, cũng may là không sâu lắm, nếu không thì nàng đã phải dùng tới đan dược rồi, Quân Mộ Khuynh thấy hai ma thú đều vui vẻ khi không còn phải chịu đựng bão cát nữa, cũng chậm rãi đi về phía đó.

Nhìn mặt trời đang chiếu xuống chói chang, Quân Mộ Khuynh nhìn về sa mạc phía sau lưng, nàng có cảm giác, khối sa mạc cùng bão cát kia mới là chỗ an toàn nhất, đôi khi, những thứ không nhìn được nguy hiểm mới là đáng sợ.

Hai huynh muội họ Lạc vô cùng thích thú chạy băng băng, hoàn toàn quên mất đây là vách Tuyệt Mạt, bất luận là chỗ nào cũng đều có nguy hiểm.

“Các ngươi vẫn nên cẩn thận, ở đây không biết phải gặp gì nữa đâu.” Rốt cuộc Tuyệt Mạt khoáng thạch ở đâu, bọn họ không biết, trong vòng hai tháng phải tìm được khoáng thạch, rồi phải rời khỏi đây nữa, nhất định không phải là chuyện dễ dàng.

Lạc Anh Ninh hài lòng nói: “Dù có nguy hiểm hơn cũng tốt hơn ở trong bão cát, không còn bão cát, có thể tắm một cái, như vậy là tốt nhất.” ra khỏi bão cát cứ như là được sống lại vậy, nghĩ tới lúc trở về còn phải đi qua bão cát một lần nữa, Lạc Anh Ninh không khỏi thở dài.

“Đợi tới lúc ngươi sẽ không nói vậy được đâu.” Quân Mộ Khuynh thản nhiên nói, có khi khối sa mạc này mới là an toàn nhất.

“Anh Ninh, ngươi nên chú ý một chút, ở đây có thể gặp nguy hiểm bất ứ lúc nào.” Lạc Ưng Hùng cũng trầm giọng nói, nhiệm vụ này không giống với những nhiệm vụ trước kia, một nguy hiểm qua thì sẽ không còn nguy hiểm nào nữa, ở đây thì không, nguy hiểm mỗi lúc mỗi tăng thôi, bọn họ cũng không biết phải đi bao lâu mới có thể tìm được khoáng thạch và ra khỏi đây.

Lạc Anh Ninh chu miệng, liếc Lạc Ưng Hùng: “Đại ca, ta biết, chỉ là vừa thoát khỏi bão cát nên hơi cao hứng thôi.” Nàng cũng là lính đánh thuê, đương nhiên là hiểu những thứ này.

“Đúng vậy đúng vậy, cứ thả lỏng một chút đã.” Hỏa Liêm cũng rất đồng ý cách suy nghĩ của Lạc Anh Ninh, nó cảm thấy không có chỗ nào đáng ghét hơn bão cát đâu, làm hỏng mất bộ lông xinh đẹp của nó, đúng là đáng ghét.

Quân Mộ Khuynh từ từ đi tới bên cạnh Hỏa Liêm, trêu chọc: “Ngươi cũng đừng vội mà hài lòng sớm vậy, đợi tí nữa tên kia đuổi tới, xem ngươi làm sao.” Vui vậy sao, nếu như đi tiếp lại gặp một thần thú, thậm chí là thánh thú thì biết làm sao?

“Tiếp tục trốn là được rồi.” Hỏa Liêm nói một cách hiển nhiên.

“Phốc!” Lạc Anh Ninh trực tiếp cười phun, ma thú của tiểu Khuynh quả nhiên độc, lời vô sỉ thế mà có thể nói một cách thẳng thắn như vậy, quả không hổ danh là ma thú của nàng.

“Vậy nếu có thần thú cấp cao hơn ngươi, hay là thánh thú thì sao? Chẳng ai biết có gì trong vách Tuyệt Mạt, ngươi nói Thánh Thú không tồn tại, nói không chừng Thánh Thú ở trong này thì sao.” Quân Mộ Khuynh lo lắng nói, thần thú nàng còn cầm cự được một chút, nếu thật có Thánh Thú thì biết phải làm sao?

Hỏa Liêm dừng bước, nuốt nước miếng: “Chủ nhân, ngươi có thể đừng hù ta nữa có được không? Ta mà nhận uy áp của Thánh Thú, thở còn không xong, sao có thể bảo vệ ngươi được nữa?” Thánh Thú, nó nhất định phải mau chóng tấn chức mới được, như vậy mới có thể sử dụng hình dáng con người đi loanh quanh, nhân loại nhìn thấy nó cũng sẽ không hô lên là thần thú.

“Ngươi biết là được rồi, có điều có uy áp cũng không phải là chuyện tệ, lần trước không phải là nhờ uy áp nên mới tấn chức được sao?” Quân Mộ Khuynh hờ hững nói, phải ha, nàng hầu như đã quên mất chuyện ở Long Khóa tháp, hình như nàng đã dùng tấm dịch chuyển không gian chuyển nó vào không gian mặt của mình thì phải.

Lạc Ưng Hùng tò mò hỏi: “Trên đời này thật sự có Thánh Thú sao?” Hắn cho rằng này chỉ là truyền thuyết mà thôi, tương truyền rằng Thánh Thú có thể sử dụng hình dáng của nhân loại, sống hòa mình vào thế giới nhân loại, không ai phát hiện được chúng là ma thú, trừ phi chúng tự mình hiện thân mà thôi.

Hỏa Liêm không mặn không nhạt trả lời: “Đâu chỉ mỗi Thánh Thú, trong thế giới loài người các người không phải còn có thú nhân sao? Trên đời này đúng là có thú nhân tồn tại, chuyện này ma thú nào cũng biết, nhưng thú nhân lại tự cho mình là sinh vật cao quý, còn loài người lại nói thú nhân là tạp chủng, vì vậy thú nhân không có chút địa vị nào ở thế giới con người, mà ở thế giới ma thú lại càng không có chỗ đứng.” Đây cũng chính là lý do mà loài người bảo thú nhân luôn luôn cao ngạo.

Vốn chính là loài người và ma thú vứt bỏ thú nhân, chứ không phải là bọn họ rời xa thế giới này.

“Thú nhân?” ở đây còn có cả thú nhân nữa sao?

“Chủ nhân, trên thế giới này đương nhiên là có thú nhân, ta chỉ biết là thú nhân chính là con của con người và ma thú, sau này số lượng thú nhân càng lúc càng tăng, vì chúng có thể cùng nhau kết hôn và sinh con, cuối cùng, tự xưng thành một giới, gọi là tộc thú nhân.” Tộc thú nhân, nó chưa bao giờ tới, cũng không biết là ở đâu nữa.

“Bọn họ trông như thế nào?” Lạc Anh Ninh tò mò hỏi.

“Thú nhân, nửa người nửa thú, không có một hình dạng thống nhất, luôn có một nửa là hình thú, một nửa là hình người, tộc thú nhân là chuyện từ rất lâu rồi, cũng không biết chuyện họ tuyệt chủng là thật hay giả nữa.” Hỏa Liêm ảo não, nếu như nó gặp phải thú nhân, nhất định phải tránh xa một chút.

“Sao chúng ta lại không biết nhỉ?” Lạc ƯNg Hùng tò mò hỏi, thú nhân? Trên thế giới này có Thánh Thú, đối với bọn họ chính là chuyện quá sức tưởng tượng rồi, bây giờ lại còn có cả tộc thú nhân nữa, bọn họ chưa từng nghe nói qua rằng ma thú và người có thể cùng nhau sinh con.

Hỏa Liêm liếc Lạc Ưng Hùng một cái: “Ngươi bị ngốc à, trên đời này có Thánh Thú, Thánh Thú có thể biến thành người, nói ngôn ngữ loài người, sống như một con người, ngươi có phân biệt được họ là người hay là ma thú không? Nếu như đó là người mà ngươi thích, ngươi sẽ ghét bỏ nàng bởi vì nàng là ma thú sao?” một chút này mà cũng không suy ra được, ngu ngốc.

“Đương nhiên là không.” Lạc Ưng Hùng vội vàng nói, nếu người hắn thích là ma thú, hắn cũng sẽ không ghét bỏ.

“Có điều trong tộc thú nhân bây giờ chỉ là thú nhân giao phối với nhau mà thôi, sẽ không đi ra ngoài, bọn họ luôn tránh xa nhân loại, mà ma thú bây giờ cũng sẽ không dễ dàng mà đi yêu một nhân loại, chúng nó đều biết chuyện về thú nhân, chỉ sợ con của mình cũng sẽ thành thú nhân, nửa người nửa thú.” Nó muốn tìm cũng phải tìm một con cọp mẹ có bộ lông vàng, vậy mới là hoàn hảo. (Zi: đời không như là mơ, há há.)

Quân Mộ Khuynh như có điều suy nghĩ nhìn Hỏa Liêm: “Nửa người nửa thú?” Con của nhân loại và ma thú?

“Chủ nhân, ngươi cũng có điểm giống ma thú đó, nhân loại, dù màu tóc khác nhau nhưng mắt luôn là màu đen, ma thú ở hình thái tự vệ đều tự biến mắt thành màu đen, nếu không người khác nhìn thấy nhất định sẽ biết nó chính là ma thú.” Mắt chủ nhân lại là màu đỏ, trên thế giới này chính là có một không hai, nhưng chủ nhân lại là nhân loại, không phải thú nhân a.

“Nói như ngươi, ta là thú nhân sao?” Quân Mộ Khuynh cười cười, nhìn Hỏa Liêm ở trên vai.

Hỏa Liêm lắc đầu, dù nó có nghĩ như vậy cũng sẽ không nói ra: “Chủ nhân, đương nhiên là không phải, ngươi không giống ma thú, tất nhiên là ngoại trừ đôi mắt của ngươi, có điều ai quy định mắt con người không thể là màu đỏ được chứ, các ngươi nói xem?” Hỏa Liêm lập tức đem chuyện khó ném cho Lạc gia huynh muội.

Lạc Anh Ninh trừng mắt nhìn Hỏa Liêm một cái, cười ha hả: “Tiểu Khuynh, ngươi đừng nghe Hỏa Liêm nói lung tung, ngươi sao lại là thú nhân được chứ.” Tiểu Khuynh rõ ràng là con người mà, thú nhân cái gì chứ.

“Ta đang suy nghĩ, ở đây có thể hay không có tộc thú nhân, bời vì người của tộc thú nhân khi thấy người khác xâm phạm địa bàn của họ, nhất định sẽ xuất động, bởi vì bọn họ là nửa người nửa thú, có thể sẽ có đấu kỹ sư, võ sĩ, nhưng đấu kỹ sư không giống như loài người, ngoại trừ việc có thể ngưng tụ nguyên tố còn có thể cận chiến như một võ sĩ vậy.” ma thú bọn chúng cực kỳ hâm mộ điểm này của thú nhân, nhưng ma thú lại khinh bỉ thú nhân.

“Không phải đấy chứ?” Lạc Anh Ninh nhìn một lượt xung quanh, nếu thật sự có thú nhân, bọn họ phiền toái chắc, đối mặt với thú nhân, còn có mấy con trùng độc nữa, còn có bão cát, vách Tuyệt Mạt quả là đáng sợ.

Hỏa Liêm cười hì hì, nhỏ giọng nói: “Đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi, không phải là nhắc tới thần thú, thánh thú sao? Cho nên mới tiện thể nói một chút chuyện về thú nhân, dù sao chúng ta vừa đi vừa nói cũng đỡ chán, thuận tiện cho các ngươi mở rộng tri thức.” Chủ nhân cũng cần phải biết nhiều một chút nha.

“Vậy ma thú các ngươi còn có cái gì lợi hại hơn không?” Lạc Anh Ninh càng lúc càng tò mò, ma thú đối với bọn họ mà nói, vô cùng thần bí, chẳng có ma thú nào chịu kể cho bọn họ nghe về thế giới của ma thú.

“Thú tộc phân thành phi cầm tộc, tẩu thú tộc, thủy tộc, phi loại tộc.” Hỏa Liêm thấy bọn họ muốn biết chuyện về thú tộc cũng nguyện ý nói cho bọn họ biết, có điều sao nó cảm thấy xung quanh hình như có gì đó bất thường.

“Còn có thú nhân tộc ta vừa mới nói nữa, thú nhân…”

“Ma thú, ngươi rất rành chuyện về chúng ta sao?” thanh âm kiêu ngạo truyền đến từ phía trước, Hỏa Liêm lập tức cứng đơ.

“A! Chủ nhân, có thú nhân!” Hỏa Liêm nhìn thú nhân ở đối diện la lớn lên.

“Các ngươi nói không sai, nơi này chính là lãnh địa của thú nhân tộc, có điều đây là lần đầu tiên chúng ta thấy con người đi cùng với thần thú tới đây.” Các thú nhân chế giễu nhìn nhân loại trước mặt, bọn họ luôn nghĩ mình ở vị trí cao nhất.

“Này… sao các ngươi lại ở đây?” Hỏa Liêm tò mò hỏi, sẽ không trùng hợp thế chứ, vừa nhắc tới thú nhân, liền gặp thú nhân, bọn họ chết chắc rồi.

Thú nhân chế nhạo nhìn Hỏa Liêm: “Chỉ là một thần thú, ngươi có tư cách để nói chuyện với chúng ta sao? Ngay cả Thánh Thú tới đây bọn ta cũng chưa để vào mắt.” nó hiện tại chỉ là thần thú mà thôi.

Hỏa Liêm nổi giận, cái gì mà chỉ là ma thú, nó dù gì cũng là thần thú, ai gặp cũng phải cúng bái, chúng nó dám nói thế, không sợ bị nó ăn thịt sao?

“Con mẹ nó, ngươi nói cái gì đó, lão tử là thần thú, thần thú, các ngươi đã gặp qua thần thú sao?” Dựa vào, dám coi thường thú. Nó chính là thần thú, bọn chúng chẳng đáng gì, vừa rồi còn thấy bọn họ tội tội, hiện tại chỉ thấy đáng đời, thảo nào ma thú lại xa lánh bọn họ như vậy, đáng đời, đáng đời.

Người dẫn đầu đám thú nhân cười cười: “Chỉ là một thần thú mà thôi, Thánh Thú tới đây cũng phải ngoan ngoãn, các ngươi có tư cách gì mà la lối ở trước mặt ta?”

“Ngươi… Chủ nhân, bọn họ bắt nạt ta.” Hỏa Liêm thấy nói không lại, đột nhiên chuyển sang ai oán nhìn Quân Mộ Khuynh, nước mắt ngắn dài ủy khuất với nàng.

Lạc Anh Ninh xém té, thảo nào người ta lại xem nhẹ nó, nó như thế này, làm gì ra dáng thần thú chứ, ngay cả ma thú bình thường nhìn bề ngoài cũng thấy mạnh mẽ hơn nó.

Lạc Ưng Hùng cúi đầu nhìn chân, nhịn không để mình bật cười.

“Phải không? Bắt nạt cũng tốt đấy chứ.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nói, ai biểu nói xấu người khác làm chi.

“Chủ nhân, ngươi không thể như vậy.” Hỏa Liêm càng thêm ai oán, chủ nhân sao lại không bênh nó, đám thú nhân này làm chủ nhân ghét bỏ nó. Bọn đáng ghét.

“Chi Chi! Chi Chi!” Chi Chi nhìn thấy thú nhân, trên mặt tràn đầy sự hung phán, nước bọt trào ra từ khóe miệng.

Trong lòng Hỏa Liêm và Quân Mộ Khuynh thầm kêu lớn ‘không tốt’, Chi Chi nghe được mùi ma hạch, thú nhân là nửa người nửa thú, ma hạch của bọn họ còn quý hơn của ma thú, Chi Chi nhất định đã ngửi thấy mùi thức ăn tốt, mới kích động như vậy.

“Chi Chi a, không thể ăn được, nếu không chủ nhân sẽ phạt ngươi.” Hỏa Liêm khuyên nhủ, những thú nhân ấy không thèm để nó vào mắt, không cẩn thận chọc bọn họ giận, giết mình thì nguy.

“Chi Chi, Chi Chi!” Chi Chi không ngừng nhảy lên, dường như không còn nghe được Hỏa Liêm nói gì nữa, nó muốn ăn, nó muốn ăn, thơm quá, thơm quá.

“Ngươi muốn ăn?” thanh âm lạnh lẽo vang lên từ phía sau, con ngươi đỏ rực nhìn Chi Chi.

“Chi!” Chi Chi lập tức nhớ tới Quân Mộ Khuynh, mặt ai oán, nó thế nào lại quên, không thể ăn tùy tiện a.

“Vừa rồi là bọn ta bất kính, thứ tội.” Lạc Ưng Hùng nhìn thú nhân trước mặt, khiêm tốn nói, thảo nào Hỏa Liêm nói thú nhân rất cao ngạo, quả nhiên không sai, thú nhân này không chỉ là cao ngạo, mà còn khinh thường nhân loại và ma thú.

Thú nhân không kiên nhẫn nhìn bọn họ, cuồng vọng nói: “Các ngươi tốt nhất nên rời khỏi đây sớm, nếu không đừng trách chúng ta vô tình, các ngươi cũng nên biết, người vào đây, không ai có thể sống sót mà ra ngoài.” Những người đó dám vào đây, đương nhiên phải trả giá.

Quân Mộ Khuynh nhìn mấy thú nhân, liếc mắt, xoay người rời đi, nơi này là lãnh địa của bọn họ, tránh đụng độ phiền phức là tốt nhất, nếu như gây hấn với bọn họ, nàng cũng không biết kết quả như thế nào, theo như Hỏa Liêm nói thì bọn họ chắc phải rất lợi hại.

“Chủ nhân, sao ngươi lại đi? Không phải là muốn đi tìm đồ sao?” Hỏa Liêm sốt ruột kêu lên, sao chủ nhân lại đi? Quá mất mặt, chẳng lẽ bọn họ đánh không lại bọn chúng?

“Ta nói đi là đi.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói.

Hỏa Liêm không nói nữa, chủ nhân đã quyết, không thể thay đổi.

Huynh muội Lạc gia đi theo sau lưng Quân Mộ Khuynh, thở dài, thảo nào mấy lính đánh thuê không trở lại, có lẽ là do tham vọng quá nhiều, mới liều lĩnh xong vào nên bị thú nhân giết, thú nhân hận loài người như vậy, loài người lại xông vào đây, không bị giết mới lạ.

Thú nhân nhìn thân ảnh màu đỏ rực kia, lắc mình một cái, lập tức xuất hiện ngay trước mặt Quân Mộ Khuynh: “Ngươi là…”

“Ta là người.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói: “Hơn nữa cũng chưa bao giờ gặp qua các ngươi.” Nàng là lần đầu tiên được gặp thú nhân, không ngờ bộ dáng bọn họ lại như thế, chẳng lẽ con của ma thú và nhân loại nhất định phải là nửa người nửa thú sao?

“Vương!” Thú nhân bỗng nhiên quỳ xuống, cung kính hướng về Quân Mộ Khuynh kêu lên một tiếng.

Vương?

Vương!

Vương!?

Tình huống gì đây?
Bình Luận (0)
Comment