Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 128

Edit: Zi

Lão Lộc vội vã chạy ra ngoài, tức giận nhìn đám người đến đây ồn ào, tại sao bọn họ lại bất kính với vương như vậy?

“Lạc Du, ngươi làm gì đây?” lão Lộc nhìn thú nhân trước mặt, nổi giận quát.

“Trưởng lão, người kia căn bản không phải là vương của ta, nàng ta lừa đảo.” Lạc Du chỉ vào Quân Mộ Khuynh nói, nàng không thể là vương, vương của bọn họ không thể nào là con người được, con người sao có thể giúp đỡ bọn họ được chứ.

Lão Lộc đỏ mặt tía tai, cũng không biết là do tức giận hay là vì lý do gì, hắn rống lên: “Ngươi câm miệng cho ta, chẳng lẽ ta sẽ nhận sai người sao? Nàng chính là vương của chúng ta, vương của thú nhân tộc chúng ta.” Cho dù không tính mắt và tóc, còn ngọc bội thì sao chứ?

“Nàng có chứng có gì?” Lạc Du cũng làm căng, vẻ mặt địch ý nhìn Quân Mộ Khuynh.

“Đúng vậy, nàng có gì chứng minh, chẳng lẽ bề ngoài giống thì chính là vương của chúng ta sao?” Bọn họ mới không tin tưởng quỷ kế của nhân loại đâu.

“Ngươi muốn chứng cớ gì?” Lão Lộc rít lên, tất cả đều là do tiểu tử Lạc Du này đầu đàn, đừng tưởng rằng hắn không biết, hắn nghĩ hắn giỏi, luôn nghĩ mình chính là vương tiếp theo, muốn mang thú nhân tộc ra ngoài đòi lại nợ máu ngày trước.

Mấy hậu bối bọn họ nào có biết, chiến tranh không phải mơ ước của thú nhân tộc, bọn họ chỉ muốn yên lặng sinh sống ở đây là được rồi.

“Ngọc bài của vương, đó là ngọc bài mà vương đã nhặt một viên đá ngọc ở đây và buộc lông sói lên đó.” Trên mặt Lạc Du lộ ra một nụ cười đắc ý, ngọc bài kia vương đã mang theo đi, đã biến mất rồi, không thể ở trên người nàng được.

Quân Mộ Khuynh nghi hoặc lấy ngọc bài vẫn đeo ở trên cổ ra, tò mò hỏi: “Ngươi nói là cái này?” Nhìn không ra viên hồng ngọc kia chính là một viên đá nha, vậy đá ở đây cũng khá là có giá trị nha.

Ngay sau khi Quân Mộ Khuynh lấy ngọc bài ra, trên mặt tất cả thú nhân đều kinh hãi, đó chính ngọc bài của vương, quả thật là nó.

“Vương!” tất cả thú nhân đều quỳ xuống, chỉ có một mình Lạc Du vẫn đứng sững sờ tại chỗ, trên mặt tràn đầy sự không tin tưởng nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng không ngừng tự hỏi, sao có thể, điều này sao có thể, sẽ không, nhất định không phải là sự thật, không phải.

Lạc Du nắm chặt nắm tay, tức giận trừng Quân Mộ Khuynh: “Ta tuyệt đối sẽ không nhận một nhân loại là vương, ta không phục, không phục!” Lạc Du nhìn lão Lộc, rống lên, xoay người chạy ra ngoài.

“Hắn không sao chứ?” Quân Mộ Khuynh cũng đã nhìn ra, người kia thèm muốn vị trí này, đột nhiên ở đâu xuất hiện một người, nói là vương của thú nhân tộc, lại còn là một nhân loại, hắn đương nhiên sẽ không phục, chỉ sợ đến lúc này hắn vẫn không biết vì sao ngọc bài lại ở trên tay nàng mà thôi.

“Vương, không có chuyện gì, đứa bé kia rất thông minh, hắn sẽ tự thông suốt thôi.” Lão Lộc cười ha ha nói, hắn tin Lạc Du sẽ nghĩ thông suốt, hắn là một đứa nhỏ thông minh, dù sao người của thú nhân tộc đều là người lương thiện.

Quân Mộ Khuynh gật đầu: “Bằng hữu của ta thế nào rồi?” Vương thì vương, vẫn để nàng rời khỏi đây là được rồi, dù cho thú nhân tộc không ra khỏi đây, nàng vẫn có thể tự mình rời đi.

“Đã được sắp xếp xong xuôi rồi ạ.” Người quỳ trên mặt đất lập tức nói.

“Cảm ơn.” Quân Mộ Khuynh nhìn người nọ một chút, thú nhân tộc thật sự rất lương thiện, ở đây ngăn cách với thế giới bên ngoài cũng rất tốt.

“Vương, ngài nghỉ ngơi trước, ngày mai ta lại tới nói cho ngài biết chuyện ngài muốn biết.” Lão Lộc cười ha hả với Quân Mộ Khuynh, người vương chọn quả không tầm thường, co được giãn được, hắn dường như thấy được hình ảnh vương của một trăm năm trước.

“Được, các ngươi cũng đi đi, đi làm chuyện của mình đi.” Quân Mộ Khuynh nói với thú nhân đang quỳ trên mặt đất.

“Xin cáo lui.” Lão Lộc khẽ nói.

“Xin cáo lui.” Mấy thú nhân quỳ trên mặt đất trăm miệng một lời nói, sau đó nhao nhao rời đi, trong lòng vô cùng kích động, đây chính là vương của bọn họ, vương của bọn họ đã về rồi.

Quân Mộ Khuynh đi vào bên trong phòng của mình, Hỏa Liêm lập tức hóa lớn thân thể, ngang tầm đứng của Quân Mộ Khuynh.

“Chủ nhân, ngươi thế nào lại biến thành vương của bọn họ rồi?” thú nhân tộc luôn luôn kiêu ngạo, thế nào lại bái chủ nhân làm vương, chuyện này cũng quá kỳ lạ đi.

“Có gì lạ đâu, trên thế giới này cũng có nhiều chuyện mà ngươi nghĩ kiểu gì cũng sẽ không ra nổi, cái vòng này không biết là ở đâu mà phụ thân có được, lại có quan hệ với thú nhân tộc.” này cũng quá diệu kỳ.

Hỏa Liêm nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Chắc là phụ thân người trong lúc vô tình chiếm được một cái bánh nướng to.” Này không phải rất tốt sao? Trở thành vương của thú nhân tộc.

“Cũng không biết cái bánh nướng này có ăn nổi không, ta từng nghĩ tới việc nhờ thú nhân tộc giúp đỡ việc tiêu diệt Lôi gia, nhưng giờ ta lại không muốn họ rời khỏi đây.” Lôi gia nàng muốn tự tay tiêu diệt, không muốn dựa vào lực lượng của bất cứ kẻ nào.

“Cho nên ngay từ đầu chủ nhân liền cự tuyệt, chính là không muốn có quan hệ với thú nhân?” thú nhân tộc ẩn cư ở đây, nhất định là có lý do riêng, chủ nhân không muốn phá hủy điều đó, thật ra chủ nhân nó là người rất tốt, thực sự vô cùng tốt.

“Ngươi kể cho ta nghe thêm một chút về thú nhân tộc.” Quân Mộ Khuynh vội vàng nói, cái gì vương kia, rốt cuộc là chuyện gì?

“Ta cũng không biết gì nhiều, đều là nghe từ các ma thú khác mà thôi, ngươi cho rằng chỉ có nhân loại các ngươi mới rãnh rỗi đi bà tám sao? Ma thú bọn ta cũng thế, rãnh rỗi thì ta cũng đi nghe tụi nó nói chuyện về sự tồn tại của thú nhân tộc, nhiều hơn thì ta không biết, càng không biết chuyện một trăm năm trước có một nữ vương thống nhất thú nhân tộc.” ai lại nghĩ tới thú nhân tộc lại ở chỗ này chứ, khắp nơi đều là vách đá dựng đứng, lại còn nằm giữa sa mạc, trừ đá thì cũng có cát bụi, ngay cả cỏ dại cũng chẳng thấy đâu.

Trái lại ở xung quanh thị trấn này lại có cây cối, không biết bọn họ làm kiểu gì.

“Tạm thời chúng ta cứ ở đây vài hôm, ngày mai lão đầu kia sẽ nói cho ta biết, trước kia nữ vương kia làm gì, tại sao khi thấy ta thì lại bảo ta là vương của bọn họ?” thật là lạ, người giống người không phải là không có, nhưng nàng chưa nghe bảo có người giống nàng. Hỏa Liêm lười biếng nằm ễnh xuống: “Chủ nhân, chừng nào ngươi mang ta về nhà ngươi nha.” Hỏa Liêm tò mò nhìn Quân Mộ Khuynh cười cười.

“Ngươi tới đó làm gì?” khi không lại muốn thăm nhà nàng?

“Để gặp phụ thân ngươi nha, xem thử phụ thân ngươi có còn bảo bối gì khác không, chúng ta cùng lấy, nói không chừng lại có đồ vật giúp ngươi làm ma thú vương.” Cái này còn uy phong nhiều hơn nữa, nó lại là ma thú của chủ nhân, ít nhất cũng được ăn theo một chút.

Quân Mộ Khuynh đen mặt, trong đầu nó còn cái gì không vậy? Vì sao lại nghĩ tới chuyện này? Cho dù trên người phụ thân còn nhiều đồ tốt khác, nó cũng đừng mơ tới, căn bản không có khả năng, nàng tuyệt đối sẽ không để cho Hỏa Liêm thực hiện được ý định.

“Cha ta hiện giờ không ở nhà.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, tất cả đều là do Lôi gia.

“A! Vậy lão nhân hắn đi đâu? Chúng ta mau đi tìm hắn.” cũng không biết phụ thân của chủ nhân là người như thế nào, nhất định là người rất tốt, nhìn chủ nhân là biết.

“Ta cũng không biết, một năm trước, sau khi hắn đem ngọc bội trao cho ta thì lập tức biến mất. Lúc đó ta còn tưởng là hắn đã chết, sau đại ca mới nói cho ta biết, phụ thân chưa chết.” Người Lôi gia, nàng sẽ không bỏ qua cho bất cứ một ai.

Không thấy? Sao có thể? “Vậy ngươi không đi tìm hắn sao?” không thấy, vậy phải đi tìm, nói không chừng cũng sắp tìm được rồi.

“Ta đây không phải là đi tìm sao?” Quân Mộ Khuynh liếc Hỏa Liêm một cái.

“Ồ, chủ nhân, ta sẽ giúp ngươi tìm.” Hỏa Liêm gật gật đầu, chủ nhân đối với nó tốt như vậy, nó cũng phải giúp một chút, nói không chừng bọn họ cùng nhau tìm thì có thể nhanh chóng tìm được phụ thân của chủ nhân.

“Ngươi sao?” Quân Mộ Khuynh cười cười.

Hỏa Liêm gật đầu: “Đương nhiên, lời của thần thú, nhất định làm được.”

“Thần thú ở trong mắt thú nhân tộc thánh thú còn chẳn là gì, huống chi là một thần thú như ngươi.” Quân Mộ Khuynh nói rồi lắc lắc đầu, theo đạo lý, thánh thú tới, bọn họ phải kính trọng mới đúng, sao lại đều ghét ma thú đến thế?

“Này…” Ai bảo người thú nhân tộc lại ghét ma thú và nhân loại đến vậy.

“Chi Chi…” Chi Chi khinh bỉ nhìn Hỏa Liêm.

“Chủ nhân, nó cười nhạo ta.” Hỏa Liêm lập tức chỉ vào Chi Chi nói, tên này dám cười nhạo nó. Nhóc con Chi Chi dám cười nhạo nó, nó dù gì cũng là thần thú, nó chỉ mới là ấu thú, người ta còn khinh thường nó hơn, có gì mà lên mặt với nó chứ.

“Thấy, làm rất tốt.” Quân Mộ Khuynh tán đồng với Chi Chi.

“Chủ nhân…” Hỏa Liêm lập tức dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Quân Mộ Khuynh.

Quân Mộ Khuynh chỉ vào Hỏa Liêm: “Ngươi tốt nhất đừng dùng chiêu này nữa, ngươi thấy không, Chi Chi bị ngươi dạy hư rồi, cái gì cũng học theo ngươi hết.” nàng vừa nghĩ tới cảnh hai ma thú suốt ngày làm nũng, đau đầu thiệt.

“Chủ nhân…”

“Chi Chi…”

Trong phòng Quân Mộ Khuynh vô cùng náo nhiệt, nhưng có người tâm tình vô cùng khó chịu, vị trí của hắn cứ thế mà bị người khác đoạt mất, hắn rất muốn phát hỏa, rất muốn giết người kia, nhưng nếu hắn ra tay, tộc nhân sẽ xua đuổi hắn mất.

“Lạc Du.” Thanh âm tang thương chậm rãi truyền đến, Lạc Du không quay lưng lại cũng biết được người tới là ai.

“Trưởng lão, đây rốt cuộc là vì sao? Vì sao?” Hắn không phục, không phục.

“Ngươi muốn biết vì sao? Vậy ta an bài cho ngươi ở bên cạnh vương, được không?” Đôi mắt lão Lộc thoáng qua một vẻ khôn khéo.

Lạc Du bỗng nhiên xoay người, hét vào mặt lão Lộc: “Trưởng lão, ngươi biết rõ là ta ghét nàng, ngươi còn bảo ta ở bên cạnh nàng?” hắn mới không cần ở bên cạnh nàng, chỉ là một nhân loại, có tư cách gì bảo hắn ở bên cạnh nàng?

“Ơ kìa, ta vốn là muốn ngươi ở bên cạnh vương, để tìm ra điểm yếu của vương, đến lúc đó, ngươi chỉ cần vạch trần là được, ngươi không muốn thì thôi vậy.” lão Lộc xoay người, định rời đi, một bàn tay mạnh mẽ lập tức kéo hắn lại.

“Trưởng lão? Chuyện này thật chứ?” chẳng lẽ trưởng lão cũng không muốn để người này làm vương?

Lão Lộc gật đầu: “Đương nhiên là thật.” Vương và trưởng lão tương lai cần phải đồng tâm hiệp lực mới có thể quản lý thú nhân tộc sau này, để hắn ở lại bên người vương là vì muốn hắn biết được con người của vương.

“Không đúng, ngươi là muốn ta bảo vệ nàng.” Lạc Du nhớ tới thân ảnh nhỏ bé kia, liền biết người kia nhất định là vô cùng yếu, cần một người bảo vệ, trưởng lão bảo hắn đi tìm người kia gây hấn, thật sự chỉ là muốn hắn bảo vệ nàng mà thôi.

Lão Lộc lắc đầu, khoát tay: “Ngươi sẽ bảo vệ nàng sao? Cho dù gặp nguy hiểm, ngươi cũng sẽ không bảo vệ nàng.” Tính tình của Lạc Du, hắn hiểu rất rõ.

“Ta…” hắn đương nhiên sẽ không cứu, sao phải cứu một nhân loại cơ chứ.

“Lạc Du, ngươi đừng quên, không có nhân loại, không có ma thú, cũng sẽ không có thú nhân tộc chúng ta, thú nhân tộc chúng ta cao ngạo, là bởi vì nhân loại quá kiêu căng, chúng ta cao ngạo, không phải là vì coi thường nhân loại và ma thú.” Điểm này bọn họ hiểu sai mất rồi, nhưng sau này hắn sẽ trở thành trưởng lão tương lai, hắn cần phải hiểu.

Lão Lộc đã suy nghĩ từ rất lâu rồi, người thừa kế của hắn, chính là Lạc Du, chỉ có hắn mới có thể đảm nhận được vị trí này, có điều tính cách của hắn cần phải sửa chữa một chút, để cho hắn theo vương học tập, có thể sẽ sửa đổi được.

“Trưởng lão, người kia sớm muộn gì cũng sẽ rời đi như vương trước kia, chẳng lẽ ngươi cũng muốn ta đi thế giới loài người sao?” hắn mới không đi tới thế giới của mấy người lòng dạ hiểm độc như vậy đâu, cho dù hắn rõ, không có ma thú và nhân loại thì cũng sẽ không có thú nhân, nhưng hắn vẫn rất tức giận, tại sao sinh ra bọn họ, lại còn vứt bỏ bọn họ?

“Đương nhiên.” Không đi thì học thế nào được.

“Nhưng mà…” hắn vuốt ve khuôn mặt ma thú của mình, thở dài, với hình dáng này, nhân loại nhìn thấy hắn nhất định sẽ xem hắn là quái vật, nhất định sẽ không nghĩ hắn là nhân loại.

“Ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý.” Đôi mắt lão Lộc thoáng qua một tia giảo hoạt.

“Ta đáp ứng.” Lạc Du bất giác đã bị lọt bẫy của lão Lộc.

“Vậy thì tốt, ngươi chuẩn bị một chút, vương cũng sẽ mau rời đây thôi.” Bây giờ vương còn rất yếu, cần phải mạnh thêm, ở đây không thích hợp cho vương, chỉ có bên ngoài mới có thể làm vương mạnh mẽ hơn, đợi đến khi vương cường đại, khi đó mới là vương chân chính của bọn họ.

Trong phòng của hai huynh muội Lạc gia, Lạc Anh Ninh sốt ruột đi tới đi lui, bọn họ không biết tiểu Khuynh ở đâu, hiện tại trong lòng có rất nhiều chuyện muốn hỏi cho rõ ràng.

Người của thú nhân tộc lại không cho bon họ ra ngoài, nói cái gì mà vương đã nghỉ ngơi rồi, không gặp bất cứ ai.

Cái gì mà vương cơ chứ, nàng vốn là bằng hữu, là muội muội của bọn họ cơ mà, tiểu Khuynh cũng không nói cho bọn họ biết rốt cuộc là đã có chuyện gì, cứ thế mà nhận là vương, vậy nàng định ở đây suốt đời sao? Không thể, bên ngoài còn rất nhiều chuyện cần nàng, nàng không thể ở đây được.

“Đại ca, ngươi nói chúng ta phải làm sao bây giờ? Bọn họ không cho chúng ta gặp tiểu Khuynh.” Lạc Anh Ninh gấp muốn chết, đại ca lại cứ như là không có chuyện gì, cứ ngồi ở một chỗ.

“Ngươi có sốt ruột mãi cũng không thể gặp được tiểu Khuynh, không phải là tiểu Khuynh không chịu gặp chúng ta, mà là mấy thú nhân đó không cho chúng ta gặp, nghỉ ngơi một chút, tiểu Khuynh nhất định sẽ tới gặp chúng ta.” Lạc Ưng Hùng trầm giọng nói, hắn cũng có rất nhiều nghi vấn trong lòng, càng không hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì.

Đùng một cái, bọn họ đi vào lãnh thổ của thú nhân tộc, đùng một cái, tiểu Khuynh lại biến thành vương của bọn họ, đến tận giờ hắn cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Đại ca…”

“Ngươi kêu ta cũng vô ích, ta cũng không thể giúp ngươi ra ngoài, cứ an tâm chờ ở đây, thú nhân không phải là người mà chúng ta có thể đối phó.” Nhiều lính đánh thuê như vậy đều chết ở đây, bọn họ nhất định không đơn giản, vẫn nên cẩn thận một chút, vách Tuyệt Mạt, không đơn giản chỉ có thú nhân.

Lạc Anh Ninh bị đại ca vạch trần ý đồ, thở phì phì đi tới bên cạnh: “Ta đây không phải là vì lo cho tiểu Khuynh sao? Nếu như nàng gặp chuyện thì phải làm sao? Lỡ như bọn họ đột nhiên đổi ý, nói tiểu Khuynh giả mạo vương của bọn họ thì phải làm sao bây giờ?” nơi này là địa bàn của người ta, bọn họ ở đây cũng rất nguy hiểm.

“Đủ rồi, Anh Ninh, ngươi phải nhớ, ngươi là một lính đánh thuê, ở trong bất cứ tình huống nào cũng phải tỉnh táo.” Lạc ƯNg Hùng lạnh lùng nói, lính đánh thuê sao lại có bộ dáng như vậy được, tuyệt đối không được.

“Ta biết ta là lính đánh thuê, nhưng ta lo lắng cho tiểu Khuynh, nàng là muội muội của ta.” Lạc Anh Ninh la lớn, muội muội có chuyện, thân là tỷ tỷ như nàng đương nhiên sẽ lo lắng.

“Nàng sẽ không sao.” Bên ngoài yên ắng như vậy, sao lại có chuyện được, nàng nhất định phải nhận ra điều này chứ.

“Được rồi.” Tạm thời hẳn là chưa có chuyện đi.

Thú nhân tộc vì vương trở về đều ca múa hăng say, bọn họ muốn mở tiệc chúc mừng, vốn là Quân Mộ Khuynh cũng nên tham gia, nhưng lão Lộc nói, vương một đường đi tới đây đã rất mệt, cần nghỉ ngơi một đêm, tối mai bàn sau…

Thú nhân tộc nghĩ nghĩ, cũng hậm hực đồng ý, vương là con người, thể lực không như bọn họ, điểm này bọn họ hiểu, chỉ cần vương ở đây là được rồi.

Quân Mộ Khuynh ở trong phòng, nghe tiếng hô hào ở bên ngoài, thở dài. Nàng cứ thế mà trở thành vương của bọn họ, gần đây số nàng đỏ vậy sao? Đầu tiên là được lệnh bài của Tuyết Hồng dong binh đoàn, hiện tại lại thành vương của thú nhân tộc, rốt cuộc là đã có chuyện gì?

“Chủ nhân, ngươi đừng thở dài nữa, cứ thong thả, chúng ta dù sao cũng sẽ rời khỏi đây, lão Lộc kia cũng đã đồng ý rồi.” Hỏa Liêm ăn thức ăn mà thú nhân tộc đưa tới, vô cùng hài lòng, Chi Chi cũng nhào vào ăn.

“Ngươi thì biết cái gì.” Quân Mộ Khuynh liếc Hỏa Liêm một cái, hai chúng nó chỉ biết ăn thôi.

“Ít nhất biết chủ nhân không cần phải ưu sầu như thế, không cần thiết.” Hỏa Liêm lắc đầu, ăn thức ăn trong lòng, nó cảm thẩy nhỏ đi một xíu cũng không tệ, có thể ôm một khối thịt to chậm rãi gặm.

Chi Chi nằm bò gọn trên miếng thịt, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

“Ta chỉ nghĩ không biết là ai đùa giỡn ta.” Làm cho nàng biến thành như vầy.

“Chủ nhân, đùa giỡn kiểu này, ta rất ủng hộ, càng nhiều càng tốt, vậy thì ngươi càng lợi hại.” Hỏa Liêm thỏa mãn gặm một ngụm thịt lớn, hài lòng nhai.

“Chi Chi!” Chi Chi cũng hùa theo, nó cảm thấy như vầy rất tốt.

“Các ngươi có phải đã bị đống thức ăn này mua chuộc rồi không?” Quân Mộ Khuynh nhìn đống thức ăn còn lại, nhíu mày, chúng nó còn có thể ăn được nữa hả, một đống đồ ăn như thế, giờ chỉ còn lại chút xíu.

“Này… Hì hì.” Hỏa Liêm thỏa mãn cười nói.

Quân Mộ Khuynh cũng thấy đói, tiện tay cầm một miếng thịt lên ăn, bên ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm chơi đùa, vui mừng, hài lòng.

Cứ như thế náo nhiệt suốt một đêm, đêm nay, thú nhân tộc thì vui mừng ca hát, Quân Mộ Khuynh thì ngủ không an, nàng cảm giác chỉ mới chợp mắt thì đã có người đến đánh thức nàng.

“Vương.” Lão Lộc ở bên ngoài cửa gọi vào.

“Vào đi.” Quân Mộ Khuynh ngáp một cái, thể lực của thú nhân, thật đáng ngưỡng mộ.

Cửa phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng, lão Lộc chậm rãi đi tới: “Vương, hôm nay ngươi có thể hỏi ta bất cứ chuyện gì, ta nhất định sẽ không dấu diếm nửa điểm.” lão Lộc nhìn thấy vẻ tiều tụy của Quân Mộ Khuynh, biết rõ tối qua nàng chắc không ngủ được, hắn đã quên mất chuyện dặn bọn họ yên lặng bớt.

“Được, trước tiên ngươi nói cho biết, vương trước kia tên là gì?” Quân Mộ Khuynh không chút khách khí hỏi thẳng.

“Không biết.” lão Lộc lắc đầu.

Không biết? Ngay cả vương tên gì cũng không biết, hắn là thủ hạ của người ta kiểu gì vậy?

“Vậy vương của các ngươi tại sao sau khi thống nhất các ngươi xong lại rời đi? Ở đây không phải tốt hơn sao?”

Lão Lộc suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng: “Lúc vương đi chỉ nói với ta là nàng còn có sứ mạng riêng, bảo ta phải quản lý thú nhân tộc cho tốt, chờ đợi người nào cầm ngọc bội của nàng tới, chính là tân vương của chúng ta.” Vương có chuyện riêng, bọn họ đương nhiên không thể ngăn cản.

“Vậy, thú nhân tộc các ngươi tại sao lại muốn thống nhất?” thú nhân tộc không nhiều, thống nhất làm gì chứ?

“Nói là thống nhất, thật ra chỉ là vương cứu chúng ta từ trong tay nhân loại, ma thú, đem chúng ta tập hợp lại một chỗ, để chúng ta có thể an tâm sinh sống.” nhưng rắn không thể không có đầu, bọn họ đương nhiên muốn bái người cứu họ làm vương.

Quân Mộ Khuynh gật đầu, người này rất tốt, giúp đỡ bọn họ.

“Vương nói, thú nhân tộc chính là một phần không thể tách rời của thú tộc, nàng có trách nhiệm giải cứu thú nhân tộc.” vương cứu bọn họ ra, rồi đi đâu, bọn họ cũng không biết.

Thú tộc, chuyện này liên quan gì tới thú tộc?

“Được rồi, lời của vương các ngươi thì ngươi lại nhớ rõ thế.” Hỏi cái gì cũng vô ích, hắn mở miệng là vương nói, vương nói…

Lão Lộc cười ha hả: “Đương nhiên, có điều tới bây giờ chúng ta vẫn không biết được nàng là ai, nàng cứu chúng ta, chúng ta tôn nàng làm vương, nếu không có nàng, chúng ta đã không có ngày hôm nay.” Lão Lộc nghĩ tới chuyện năm đó, mắt sáng lên.

Hỏa Liêm ngồi xổm trên bàn, nhìn lão Lộc: “Các ngươi khinh thường cả Thánh Thú sao?” đây chính là vấn đề nó vẫn luôn thắc mắc.

“Lúc các ngươi đi ra ngoài, vẫn nên cẩn thận một chút, thú nhân chúng ta không sợ thánh thú, nhưng ta sợ các ngươi sẽ gặp nguy hiểm.” lão Lộc cười ha hả nói, nó chỉ là thần thú, sao có thể giáp mặt với Thánh Thú được chứ.

Thánh thú! Hỏa Liêm sùng kính ngửa đầu, lúc nào nó mới có thể biến thành Thánh Thú, nó có nằm mơ cũng muốn biến thành thánh thú, nó nhất định sẽ là một soái ca, làm biết bao nữ tử điên đảo, đó là chuyện hạnh phúc cỡ nào.

“Khụ khụ…” Quân Mộ Khuynh ho nhẹ một tiếng.

“Chủ nhân, ta nhất định phải nhanh chóng biến thành Thánh thú, nhất định!” suy nghĩ tới cuộc sống tươi đẹp sau này, nó nhất định phải nỗ lực trở thành Thánh thú mới được.

“Ta đang chờ.” Ma thú quân đoàn của nàng, nhất định sẽ không thiếu Phong Nhận, Thủy Nhận, Hỏa Liêm, nàng không cần nhiều, nàng cần chất lượng, nàng cũng không thúc ép bọn chúng, cứ để bọn chúng tự nỗ lực thôi.

“Vương, ngươi còn gì muốn biết sao?” lão Lộc nhìn Hỏa Liêm cười cười, người trẻ tuổi rất có ý chí.

Quân Mộ Khuynh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhìn một đầu tóc trắng xóa của lão Lộc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn hắn: “Hiện tại có một chuyện vô cùng nghiêm túc muốn hỏi ngươi.”

“Chuyện gì?” lão Lộc mơ hồ hỏi, vương còn chuyện gì quan trọng chưa hỏi?

“Rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi?” phải hơn một trăm chứ chẳng chơi.

“Phốc… Khụ khụ… chủ nhân…” Hỏa Liêm thật xui xẻo bị sặc, nó là đang cầm chén lên uống nước, nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của chủ nhân, còn tưởng là vấn đề gì nghiêm trọng, ai biết nàng lại hỏi một câu như thế.

Lão Lộc vảy vảy nước trên người bị Hỏa Liêm phun lên một chút, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Vương, lão Lộc cũng không biết mình bao nhiêu tuổi, tuổi thọ của thú nhân tộc thọ hơn nhân loại rất nhiều, chúng ta chưa bao giờ tính.” Hắn nhớ là đã lâu rồi, lâu đến nỗi hắn đã quên mất là bao lâu.

Quân Mộ Khuynh liếc Hỏa Liêm một cái, rồi lại nhìn lão Lộc: “Khi nào ta mới có thể rời khỏi đây?” nàng vào đây cũng bốn năm ngày rồi, hai tháng, nàng phải tìm được khoáng thạch, sau đó làm chút chuyện.

“Một tháng sau, sẽ có người dẫn vương đi khai thác đá, đến lúc đó các ngươi có thể ra khỏi đây.” Vương không chỉ thuộc về thú nhân tộc, hắn biết, sau này vương sẽ còn nhiều thành tựu hơn nữa, nơi này không giữ được nàng.

Một tháng sau?

Quân Mộ Khuynh cũng kinh ngạc, nàng cho rằng phải ở đây mấy chục ngày, sau đó mới được dẫn đi khai thác đá, nơi này cách bên ngoài rất gần, lại có thú nhân dẫn đi, tốc độ nhất định sẽ rất nhanh.

“Chúng ta cùng nhau đi?” có thú nhân đi theo sao? Không phải thú nhân sẽ không rời khỏi đây sao?

Lão Lộc gật đầu: “Vương, Lạc Du chỉ có tính tình không tốt một chút, nhưng hắn là người công tư phân minh, chờ sau này hắn hiểu chuyện, nhất định sẽ phục tùng ngươi.” Hắn tin, vương có thể làm cho Lạc Du phục tùng, toàn tâm toàn ý ở lại bên người nàng, giúp nàng quản lý mọi chuyện trong thú nhân tộc.

Gì? Lạc Du cũng đi? Không phải chứ? Hắn thuyết phục tên kia kiểu gì mà tên kia lại đồng ý đi với mình?

“Ngươi… Đã làm gì?” khẳng định là không có chuyện gì tốt lành, người này nhất định không hiền lành gì đâu.

“Vương đến lúc đó sẽ biết, đoạn đường tới hi vọng ngài có thể thông cảm một chút về tính tình của hắn, ngài là vương, có thể ra lệnh cho hắn, có điều với Lạc Du, ngươi mạnh bạo với hắn là không được.” lão Lộc cười ha hả nói, vương vẫn rất khoan dung với bọn họ, điều này hắn nhìn ra.

Nàng biết thú nhân cũng là người đáng thương, con người và ma thú tạo ra họ rồi lại vứt bỏ họ.

“Mạnh bạo…” Nàng đâu có hung dữ như vậy? Hơn nữa sao nàng nghe lời này nó kỳ kỳ sao đó?

“Vì sao để hắn lại bên người ta? Ngươi cũng biết hắn không phục ta.” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, mình đã đoạt vị trí mà hắn cho rằng đó là của hắn, hắn sao có thể ở bên cạnh mình được, mà lão đầu này lại còn cười điệu cười này nữa, chắc chắn là không có chuyện gì tốt.

Lão Lộc không cho là đúng nói: “Vương, Lạc Du sau này chính là trợ thủ đắc lực nhất của ngươi, để hắn hiểu rõ ngươi hơn, sau này sẽ không làm chuyện khiến ngươi tức giận.” chờ đến lúc Lạc Du có thể tiếp nhận thú nhân tộc, hắn cũng sẽ thoái vị.

“…” trợ thủ đắc lực.

“Chủ nhân, ta nghe nó kỳ kỳ thế nào đó.” Cái gì mà trợ thủ đắc lực? Hiểu rõ chủ nhân hơn? Chủ mới không không để cho bọn họ hiểu thì có, nó đi theo lâu như vậy mà có hiểu được gì đâu.

“Câm miệng.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói.

“Vương…”

“Ngươi gọi ta là tiểu Khuynh được rồi.” mở miệng ra là vương, nàng nghe mà đau đầu.

“Vương…” ánh mắt lạnh băng bắn qua, lão Lộc nuốt nước miếng, vội vàng đổi giọng: “Tiểu… tiểu Khuynh, có người bảo hộ ngươi không phải là tốt hơn sao?” tiểu hổ này chỉ mới là thần thú, sao có thể bảo vệ vương chu đáo được chứ.

“Này không cần, các ngươi cứ giữ hắn lại mà dùng đi, ta có thể bảo vệ chính mình.” Ít nhất đánh không lại nàng còn có thể chạy.

“Nhưng…”

“Ngươi nghĩ để hắn ở bên cạnh ta không phải là không thể, có điều có điều kiện.” trong mắt Quân Mộ Khuynh thoáng qua một tia giảo hoạt, ở bên người nàng thì phải nghe theo lời nàng.

“Ngài nói đi.” Thấy Quân Mộ Khuynh đáp ứng, lão Lộc cũng kích động, Lạc Du dễ thuyết phục, vương lại là người có tâm tư kín đáo, sẽ không dễ lừa gạt, huống hồ hắn cũng không có ý định giấu diếm gì vương.

“Hắn phải nghe theo lời ta, nếu hắn vi phạm, ta có thể để hắn trở về bất cứ lúc nào.” Người không nghe lời nàng, giữ lại ở bên làm gì, chính là tự thêm phiền phức, còn tên Lạc Du kia, thấy nàng là trừng mắt, ngày nào cũng phải chịu hắn trừng mắt, chịu sao nổi.

“Được.” lão Lộc không chút suy nghĩ liền đáp ứng, sau đó, nhớ lại lời Quân Mộ Khuynh vừa nói, sắc mặt liền cứng đờ.

Để Lạc Du nghe lời… hắn thế nào cảm thấy vương tính toán Lạc Du?

“Được rồi, ngươi có thể đi, không còn gì muốn hỏi nữa.” Quân Mộ Khuynh phất tay, sau này, nàng phải suy nghĩ cẩn thận nên chỉnh tên kia như hế nào.

“Xin cáo lui.” Lão Lộc cung kính đứng lên, bước ra ngoài.

Ra tới cửa, hắn bỗng dừng bước, xoay người lại cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh: “Vương, con của người và ma thú, không phải ai cũng giống như chúng ta, ngươi là thú nhân tộc vương, tuyệt đối không chịu thiệt.” nói xong, mở cửa, đi ra.

“Hắn nói vậy là sao?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi Hỏa Liêm.

“Ta làm sao biết? Ngươi là chủ nhân mà.” Hỏa Liêm cũng thấy lạ, chẳng lẽ thú nhân tộc còn bí mật khác mà ma thú bọn nó không biết sao? Chủ nhân sẽ không chịu thiệt? Chủ nhân nó lúc nào bị thiệt vậy trời?

Thú nhân tộc không phải ai cũng giống nhau? Quân Mộ Khuynh nghĩ nghĩ mà vẫn không ra lời này là ý gì, thú nhân tộc không chỉ có mỗi bọn họ, này là hắn nói, vương của bọn họ thống nhất bọn họ rồi đem bọn họ tới đây sao?

“A, đúng rồi, vương, đêm nay có yến hội, nếu ngươi không tới, bọn họ sẽ rất thất vọng.” đầu lão Lộc đột nhiên ló vào, lớn tiếng nói.

Dọa! Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên xoay người: “Không phải ngươi đã đi rồi sao?” hắn vừa mới đi mà.

“Ta vừa mới nhớ ra là có chuyện chưa nói nên mới quay lại.” lão Lộc cười ha hả, hắn làm Quân Mộ Khuynh giật mình nhưng trên mặt không có nửa điểm áy náy.

“Biết, có điều ta muốn gặp bằng hữu của ta, để họ an tâm.” Quân Mộ Khuynh chợt nhớ hai huynh muội Lạc gia còn ở đây, sợ bọn họ lo lắng, nàng cũng là bất đắc dĩ mới nhận chức vương này.

“Có thể.” Lão Lộc gật đầu.

“Còn nữa, ta còn một vấn đề cuối cùng, ta nghe nói có lính đánh thuê đã tới đây, nhưng chẳng một ai quay trở lại, chuyện này có liên quan gì tới các ngươi không?” nàng nghe lão Lộc nói, ở đây ngoại trừ thú nhân ra còn có Thánh thú nữa, nhưng nàng vẫn muốn xác nhận một chút.

Nụ cười trên mặt lão Lộc càng sâu hơn, hắn cầm quải trượng trên tay, đứng thẳng ở trước cửa: “Thú nhân tộc hận ma thú và nhân loại, nhưng không thèm giết bọn họ làm gì, con người lòng tham quá sâu, những người kia là vì khai thác đá nên đã chọc giận Thánh thú.”

Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, thì ra là vậy, khó trách lúc bọn họ tìm đến ba người nàng, bảo bọn nàng mau rời đi chứ không có động thủ, chắc đối với những lính đánh thuê kia cũng vậy, nhưng mấy người kia lại không chịu nghe lời khuyên, cho rằng đi vòng qua thú nhân tộc là sẽ không có chuyện gì, nhưng bọn họ lại không ngờ tới, ở đây, chẳng những có thú nhân tộc mà còn có cả thánh thú nữa.

“Vương, ta lui trước.” lão Lộc cung kính nói, xoay người rời đi.

“Chủ nhân, xem ra ở đây có rất nhiều đồ tốt.” ánh mắt Hỏa Liêm sáng ngời, cứ như là đang có một đống vàng bày trước mặt nó.

“Chi Chi!” Chi Chi cũng kêu lên, sau đó chỉ vào bóng lưng lão Lộc đang rời đi, nước bọt tràn ra khóe miệng.

“Chi Chi, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, thú nhân tộc ngay cả Thánh thú cũng không để vào mắt, chủ nhân hiện lại là vương của bọn họ, kiếp này ngươi không ăn được ma hạch của thú nhân đâu.” Hỏa Liêm lạnh lùng cắt ngang ảo tưởng của Chi Chi, ở trên địa bàn của người ta còn đòi ăn ma hạch của người ta, cẩn thận người ta đem ngươi đi nấu.

“Chi Chi.” Chi Chi chỉ vào Hỏa Liêm, vẻ mặt tức giận.

“Hỏa Liêm nói không sai, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.” Nàng biết tia chớp của Chi Chi lợi hại, nhưng không có nghĩa là nó muốn làm gì cũng được, thú nhân tộc tuyệt đối không được đụng vào, ngay cả thánh thú cũng không sợ, còn muốn ăn ma hạch của người ta, muốn chết à?

“Chi~” Chi Chi thất vọng ngồi trên mặt bàn, nó muốn ăn thôi mà.

Một viên ma hạch màu lục đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Chi Chi, tản ra mùi thơm ngào ngạt: “Đây là ma hạch của linh thú, ta chỉ có mấy viên thôi, nếu ngươi không thích…”

Quân Mộ Khuynh chưa nói dứt lời thì viên ma hạch trên tay đã biến mất tăm, Chi Chi nhanh chóng đem ma hạch nhét hết vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt hết xuống bụng.

Ta phi! Hỏa Liêm nuốt nuốt nước miếng, có phải hay không một ngày nào đó Chi Chi lại muốn ăn tới ma hạch của thần thú thì sẽ đánh chủ ý lên nó không?

Chủ nhân cũng quá hào phóng đi, linh thú a, nó giết được có mấy tên, người khác gặp được linh thú hài lòng muốn chết, chủ nhân gặp được, trực tiếp xông tới đào ma hạch.

“Chủ nhân, Chi Chi ăn như vậy, có thể có ngày lại đòi ăn ma hạch thần thú không?” Hỏa Liêm chảy mồ hôi hột nhìn bộ dáng thỏa mãn của Chi Chi, nuốt một ngụm nước bọt.

Quân Mộ Khuynh cười, cười vô cùng xinh đẹp, vô cùng mê người, nhưng trong lòng Hỏa Liêm lại cảm thấy lạnh lẽo: “Cũng có thể lắm, vậy nếu có ngày đó thì làm sao bây giờ?” nàng nhíu nhíu mày, cứ như muốn nói, ta cũng không có biện pháp, Chi Chi ăn ma hạch mới có thể no, những thức ăn khác không có tác dụng với nó.

Hỏa Liêm nuốt nước miếng một cái: “Chủ nhân, ta phải nhanh chóng biến thành Thánh Thú mới được.” mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nó nhất định phải mau chóng tấn chức.

“Ừ.”

“Tháng này ta bế quan.”

“Ừ.”

“Ta đi trước.” Hỏa Liêm liếc Chi Chi một cái, lập tức biến mất nhanh như chớp.

“Ha ha…” Quân Mộ Khuynh nhìn bóng dáng vội vã của Hỏa Liêm, cười to.

“Chi?” Chi Chi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Quân Mộ Khuynh.

“Ngươi ngủ đi.” Mỗi lần Chi Chi ăn ma hạch no bụng rồi là sẽ ngủ, ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại đòi ăn, nó không phải là heo đấy chứ.

“Chi~” Chi Chi lười biếng kêu một tiếng, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

“Đồ tham ăn.”

“Cốc cốc.” đột nhiên có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Bọn họ ngoại trừ bề ngoài không giống người ra, còn lại hành động, cử chỉ đều như nhân loại, thậm chí còn lịch sự, đàng hoàng hơn con người nhiều.

Một thú nhân nhỏ nhắn xinh xắn, đầu người mình thú tiến vào, hai má đỏ ửng: “Vương, trưởng lão bảo ta đưa ngươi đi gặp bằng hữu.” nàng dùng hai tay che nửa thân dưới, hai má càng lúc càng đỏ.

“Ngươi vào đi, ta không sao đâu.” Quân Mộ Khuynh mỉm cười nói, nếu là người bình thường hẳn là đã bị dọa sợ ngất đi.

Tiểu cô nương chậm rãi đi tới, kéo theo một cái đuôi thật dài ở đằng sau: “Vương.”

Quân Mộ Khuynh thản nhiên nhìn người tới, khẽ mỉm cười: “Đi thôi.” Đầu người mình rắn, thảo nào nàng sợ dọa phải mình.

“Vâng.” Tiểu cô nương xấu hổ gật đầu, trong lòng vô cùng kinh ngạc, vương nhìn thấy nàng mà không sợ, còn cười với nàng, người trong tộc nhìn thấy nàng còn phải sửng sốt, huống chi là một nhân loại, nàng nhất định là vương của bọn họ, nhất định.

“Ngươi tên gì?” Quân Mộ Khuynh nhìn cái đuôi rắn thật dài, không nhịn được liền hỏi.

“Bích Lạc.” Bích Lạc đỏ mặt nói, mặc dù vương là con người nhưng lại là một người rất tốt, mấy người trong tộc đều hiểu nhầm vương rồi, nàng phải quay về nói cho bọn họ hiểu, vương rất tốt, thật sự rất tốt.

Bích Lạc Hoàng Tuyền, nghĩ tới đây, Quân Mộ Khuynh đột nhiên cười nói: “Hy vọng ngươi sớm tìm được Hoàng Tuyền của mình.”

“Hoàng Tuyền là ai?” Bích Lạc tò mò hỏi.

“Không có gì, đi thôi.” Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, có nói nàng cũng không hiểu.

Thấy Quân Mộ Khuynh không nói, Bích Lạc cũng không hỏi nữa, chuyên tâm dẫn đường, khóe miệng Quân Mộ Khuynh hơi cong cong, trên mặt treo nụ cười như có như không, hai má non nớt ở dưới ánh nắng mặt trời tươi tắn, khi Bích Lạc quay đầu lại, lập tức sửng sốt vì vẻ đẹp của nàng.

“Sao thế?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi.

Vốn khuôn mặt của Bích Lạc đã đỏ sẵn, bị Quân Mộ Khuynh hỏi như thế, lại càng đỏ hơn: “Không, không có gì, vương, đã tới nơi rồi.” nàng chỉ chỉ căn phòng trước mắt, hơi cúi đầu với Quân Mộ Khuynh một cái rồi chậm rãi rời đi.

“Đại ca, tại sao chúng ta không ra ngoài, hiện giờ đâu có ai canh gác chúng ta đâu.” Lạc Anh Ninh gấp muốn chết, đã một ngày rồi vẫn không thấy tiểu Khuynh đâu, sao nàng có thể ngồi yên được.

“Chúng ta cứ ở yên đây, tiểu Khuynh không có việc gì đâu.” Lạc Ưng Hùng cũng vội muốn chết, nhưng hắn lại nghĩ tới hôm thú nhân dẫn họ về đều luôn miệng nói tiểu Khuynh là vương của bọn họ, sau khi bọn họ biết là nhầm, nhất định sẽ để bọn họ rời đi thôi.

“Đại ca! Sao ngươi có thể như vậy, tiểu Khuynh chính là ân nhân của Huyết Nguyệt dong binh đoàn chúng ta.” Trong tay nàng còn có Huyết Nguyệt lệnh bài nữa.

“Ta đây không phải là không có chuyện gì sao?” Thanh âm lạnh lùng vang lên sau lưng, hai huynh muội Lạc gia mừng rỡ quay lại.

Lạc Anh Ninh lập tức chạy tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, vội vàng nói: “Ngươi làm chúng ta lo muốn chết, sao rồi, bon họ có nói khi nào sẽ thả chúng ta không?” bọn họ còn phải đi tìm tuyệt mạt khoáng thạch, không thể đợi ở đây lâu được.

“Một tháng sau là có thể đi.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói.

“Một tháng? Vì sao?” bọn họ đã không biết tuyệt mạt khoáng thạch ở đâu, còn phải đợi một tháng nữa mới bắt đầu đi tìm sao?

“Ta đã đáp ứng bọn họ.”
Bình Luận (0)
Comment