Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 135

Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

“Hỏa quyển!” Ngọn lửa hình lốc xoáy bay nhanh tới trước mặt ngăn cản, mới không làm cho trường kiếm đâm vào người.

Sau khi Quân Mộ Khuynh đứng vững, nhớ lại cảnh mới vừa rồi hoả lá chắn bị nghiền nát, cứ như vậy liền bị chém ngay cả một chút ánh lửa cũng nhìn không thấy, ánh lửa hoàn toàn biến mất ở tại mũi kiếm, đấu kỹ của nàng, ở trước mặt Mặc Liên, một chút tác dụng cũng không có, giống như cát đá chìm vào biển rộng, không có một chút tác dụng.

Nàng không rõ tại sao lại như vậy, đấu kỹ của mình lại dễ dàng như vậy bị người ta tản ra, bất kể là hỏa thuẫn, hay hỏa diễm, hỏa quyển, một kiếm, một kiếm liền biến mất, ngay cả một chút mảnh vụn cũng không có lưu lại, một chút cũng không có!

Dù đấu kỹ của nàng không mạnh lắm, nhưng cũng không dễ bị người khác đánh tan như vậy…

Đột nhiên, trong đầu Quân Mộ Khuynh linh quang chợt lóe, nàng âm thầm ảo não, nếu không phải vừa rồi Anh Ninh kêu nàng một tiếng, chỉ sợ nàng sẽ không còn mạng đứng ở chỗ này, đoạn thời gian này, gặp quá nhiều kỳ ngộ, kể từ lúc nàng có hỏa nguyên tố, còn có sau khi Hỏa Liêm bại lộ trước mặt người khác, nàng liền kiêu ngạo.

Quân Mộ Khuynh cũng là người, dù đã sống hai đời, nhưng đối mặt với sự tâng bốc của mọi người, đem đám người cao hơn mình một chút đánh bại, nàng liền bắt đầu đắc chí, hoàn toàn quên mất ở thế giới này, tuyệt đối không đơn giản như mình tưởng, Mặc Liên không phải là Ninh Lãng, càng không phải là Ngân Tử, hơn nữa cũng không phải là Tôn Tài, bọn họ bị đánh bại, là vì bọn họ quá mức tự tin, nàng lợi dụng điểm này của bọn họ, cuối cùng mới giết chết và giáo huấn bọn họ.

Thiên phú của Xích Quân, bên dưới lớp khăn voan là Quân Mộ Khuynh, đã làm cho nàng dần dần giống Ninh Lãng, Tôn Tài, đắc chí, bắt đầu kiêu ngạo!

Sau khi nhận thức được điểm này, Quân Mộ Khuynh thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo nàng lúc này còn mạng để nghĩ thông, nếu để trường kiếm của Mặc Liên đâm vào người, mới hiểu được, thì đã quá trễ.

Khuôn mặt Quân Mộ Khuynh trở nên băng lãnh, càng thêm lạnh lùng, loại sai lầm này, nàng sẽ không tái phạm lần thứ hai, sẽ không!

“Sẽ không bao giờ nữa!” Năm chữ lạnh như băng lạnh lùng truyền tới, hỏa diễm hừng hực ở xung quanh Quân Mộ Khuynh bùng cháy.

Cái gì mà sẽ không bao giờ nữa? Hai huynh muội Lạc gia nghi hoặc nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng mới vừa rồi làm sao vậy, trong một khoảng thời gian ngắn, bọn họ rõ ràng cảm giác được Tiểu Khuynh có chút thay đổi, còn có khí tức tỏa ra trên người nàng, so với ban nãy càng thêm lạnh lùng, càng thêm tàn nhẫn!

Khí tức lạnh băng tuy kém hơn khí tức tử vong của Mặc Liên, Quân Mộ Khuynh tay cầm kim sắc đại đao, tốc độ thật nhanh hướng Mặc Liên ở bên kia phóng tới.

Sau đó kim sắc đại đao đụng vào trường kiếm màu đen, từng mảnh kim sắc nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, Quân Mộ Khuynh dựa vào thân pháp quỷ dị của mình, tránh thoát một kích nặng nề của Mặc Liên, đến khi nàng ngừng lại, trong tay lại xuất hiện đại đao giống vậy, nàng lạnh lùng vung kim đao trong tay, lần này khác trước, đó là, nàng là dùng hai tay nắm.

Kim đao vung lên, trên mặt Mặc Liên không có một chút dao động, hắn như không cảm giác được lực lượng nóng rực, múa kiếm trong tay, khí tử vong cũng càng nồng nặc hơn.

Sức mạnh va chạm, kim đao lại lần nữa biến thành từng mảnh vụn, Quân Mộ Khuynh lại dùng phương pháp cũ tránh thoát một kích kia, lúc thân ảnh màu đỏ dừng lại, nàng hai tay nắm đại đao, lực lượng kim sắc, cũng có thể thấy được, khí dao động ở xung quanh không cố định, kim đao trở nên vô cùng ầm ĩ, phảng phất như có thứ gì, sắp từ trong đó xông ra vậy.

Hỏa Liêm đối kháng với hắc điêu, cũng không chiếm được lợi thế, dù sao giữa chúng nó cách biệt vài cấp, dù kém hơn một cấp, thì chênh lệch cũng quá lớn, huống chi, là ba cấp thần thú, chống lại mười hai cấp đỉnh thần thú, nên càng không thể chiếm được lợi thế.

“Đáng ghét!” Đôi mắt kim sắc của Hỏa Liêm lộ ra băng hàn, nó không tin, chính mình đánh không lại nó, nó có thể thoát khỏi uy áp ma thú cao cấp, cũng có thể đánh bại ma thú trước mắt này, nếu không thì làm sao có thể bảo hộ chủ nhân, còn làm sao đi theo bên người chủ nhân!

Sau khi Lạc Du bị Quân Mộ Khuynh nói như vậy, cũng không còn phân tâm nữa, cùng thánh thú đối đầu, mặc dù đang ở thế hạ phong, nhưng con thánh thú kia cũng không có thể thương tổn được hắn, nhưng trên người hắn cũng dần xuất hiện những vết thương nhỏ, càng kéo dài thời gian, các vết thương nhỏ càng nhiều, sẽ thành vấn đề nghiêm trọng. Hắn phải tốc chiến tốc thắng!

Quân Mộ Khuynh nhìn vết thương trên người do không cẩn thận lại có, cũng biết một chiêu kia của nàng, đã bị Mặc Liên nhìn thấu, không thể tiếp tục dùng, nàng ngẩng đầu nhìn trời, thánh thú, thần thú đỉnh, còn có Mặc Liên, vậy thì thế nào, nàng Quân Mộ Khuynh sẽ không chết ở chỗ này, nhất định sẽ không!

Trên tay kim hoàng sắc đại đao ở một kích vừa nãy, cũng không có lập tức vỡ vụn, điều này khiến cho hai huynh muội Lạc gia đứng ở phía sau không khỏi mừng rỡ, Lạc Ưng Hùng cũng lập tức xông lên.

Tiểu Khuynh lúc này ngưng tụ đấu kỹ, hơn nữa còn muốn đối kháng với Mặc Liên, nhất định sẽ chống đỡ không được.

“Đại ca! Cẩn thận.” Lạc Anh Ninh sốt ruột kêu lên, võ lực của nàng so ra kém xa đại ca, tình huống như vậy đại ca còn có biện pháp xuất thủ, nàng là ngay cả di chuyển một bước, cũng rất tốn sức.

Lạc Ưng Hùng đấu với Mặc Liên không quá ba chiêu, cả người liền bay ra ngoài, hắn nằm trên đất che ngực, trong lòng không khỏi chấn động, chỉ có ba chiêu, mà hắn lại thất bại chật vật như thế.

Kim sắc đại đao xuất hiện lần nữa ở trong tay Quân Mộ Khuynh, lần này ngoại trừ hỏa diễm hừng hực, còn có nhàn nhạt vài nguyên tố quang mang vờn quanh ở kim sắc đại đao, còn có thể thấy được khí dao động, không thấy được tinh thần lực, lúc này nàng giống như cầm trong tay lưỡi hái của tử thần, chẳng qua là trong tay cầm chính là kim sắc đại đao, đối mặt với tử thần, vẫn liều lĩnh, chỉ muốn vung đao giết thần.

Thần sắc nàng trở nên kiên quyết, hiện tại đứng trước mặt nàng đừng nói là thú nhân, cho dù là thần ma, nàng cũng giết không tha.

“Giết” Mặc Liên dường như cũng cảm thấy trên người Quân Mộ Khuynh tản ra hàn khí lạnh băng, bảo kiếm trong tay cũng chầm chậm nắm chặt, sát khí trên người, khí tử vong, cũng càng thêm dày đặc.

Kim sắc đại đao nguyên tố bắt đầu khởi động, thô bạo kêu gào, trường kiếm màu đen khí tức tử vong sát khí mười phần, hai cổ hơi thở ngay cả ma thú ba đầu đang đánh nhau, cùng Lạc Du cũng cảm thấy, Lạc Du cúi đầu nhìn thoáng qua thân ảnh màu đỏ, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, nàng giống như… lại trở nên mạnh mẽ! Thời gian ngắn như vậy, nàng làm sao làm được!

“Mặc Liên!” Hắc điêu lo lắng kêu một tiếng, trước mắt con mèo nhỏ không phải là đối thủ của nó, nhưng Mặc Liên!

“Giết!” Tất cả mọi người kinh hãi, lực lượng kim sắc trên đại đao mắt thường có thể thấy được, coi như là ánh mắt hắn nhìn không thấy, kia cũng có thể cảm giác được, nhưng hắn vẫn như cũ không có một chút sợ hãi vung trường kiếm, nét mặt một chút biến đổi cũng không có!

Một vàng một đen đao quang kiếm ảnh bay nhanh qua lại, thời điểm xẹt qua, không trung bị cắt ra, tạo thành hai đạo hình cung đặc biệt, hai người cầm đao kiếm trong tay, đã sớm không thấy được bọn họ làm sao đi qua, “Choang! Ầm!” Hai tiếng kịch liệt vang lên.

Hai huynh muội Lạc gia đều vô cùng lo lắng, Tiểu Khuynh chỉ là đấu kỹ sư, nàng sao có thể cùng thú nhân so sức mạnh.

Khí dao động cường đại từ hai người ở giữa tản ra, làm vỡ nát hết thảy chung quanh, chỗ thánh thú đứng lên, vốn là có một cái hố to lớn, khí dao động mạnh mẽ vậy mà làm cho xung quanh biến thành đất bằng, chỗ cao vút ở bên ngoài, bị chấn động ban nãy lõm xuống chênh lệch không bao nhiêu.

Sau khi dư âm qua đi, hai người nhanh chóng tách ra, con ngươi đỏ đậm nhìn qua thân ảnh cách đó không xa, khóe miệng hơi giương lên, một tia đỏ tươi theo khóe miệng tràn ra, trong tay kim sắc đại đao, giống như thủy tinh bình thường, từng mảnh rơi xuống đất, khí tức nguyên tố không có tản đi, đấu kỹ cũng không có tiêu tan, giống như mảnh thủy tinh vậy, lẳng lặng nằm trên mặt đất.

“Giết!” Mặc Liên nghe thấy được trong không khí có mùi máu tươi, trường kiếm trong tay lần nữa giơ lên.

“Tiểu Khuynh!” Lạc Anh Ninh lớn tiếng kêu lên!

Thân ảnh của Mặc Liên, giống diều bay trong gió, trực tiếp từ đằng xa xông đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, trường kiếm vung lên, Quân Mộ Khuynh nắm tay thật chặt, năm loại nguyên tố vây quanh.

“Cút!” Hơi thở lạnh lẽo phá vỡ không gian từ bầu trời xẹt qua, lực lượng màu đen theo âm thanh đến, đánh lên người Mặc Liên.

Cảm giác được lực lượng này, Mặc Liên lập tức thay đổi phương hướng vung trường kiếm, hướng trên bầu trời chém tới, lưỡi kiếm của hắn còn chưa kịp chém ra, một đạo lực màu đen, liền đánh vào trên người hắn, làm hắn bay ra ba trượng bên ngoài.

Hắc ưng thấy Mặc Liên bị thương, cũng không đoái hoài tới Hỏa Liêm, lập tức bay đi cứu hắn, hắc ưng vừa đi, Hỏa Liên liền ngã xuống từ trên không trung, rơi bịch xuống mặt đất.

Bá Hiêu ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, đây là…

Tại sao có thể như vậy! Lạc Du cũng kinh ngạc nhìn bầu trời.

Hai huynh muội Lạc gia nhìn một màn này mà chấn động, một chiêu là có thể đem Mặc Liên đánh ngã, rốt cuộc là ai? Là một người khác muốn giết bọn họ sao?

Lúc này Quân Mộ Khuynh cũng không chú ý là ai tới, nàng lảo đảo lùi về sau một bước, máu trên khóe miệng càng chảy ra nhiều hơn.

Thân ảnh màu đen phá tan bầu trời, chậm rãi hiện ra, cường đại khí hắc ám, khiến cho tinh thần của Lạc Du và Bá Hiêu cũng bắt đầu khẩn trương, bọn họ đấu tranh tư tưởng, đứng ở cùng một chiến tuyến, nhìn chằm chằm thân ảnh màu đen như thế.

Khí tức màu đen trên không trung xẹt qua, từng bước một chậm rãi đi qua trước mặt mọi người, thân ảnh chậm rãi hiện ra, làm ánh mắt mọi người từ chấn động, biến thành đờ đẫn, ngạc nhiên, bọn họ nhìn người kia chậm rãi đến gần thân ảnh màu đỏ, không một ai ngăn cản, cũng không ai lên tiếng, chứ đừng nói là ra tay.

Hỏa Liêm đứng lên, rên rỉ một tiếng, lớn tiếng la to, “Lão tử nhất định phải mau chóng biến thành thánh thú! Nếu không…” Lúc đôi mắt màu vàng kim thấy thân ảnh kia hạ xuống, há miệng, phát hiện mình nói không ra lời.

Quân Mộ Khuynh nặng nề nâng mí mắt lên nhìn người vừa tới, khóe miệng chậm rãi giơ lên, lộ ra một vòng cung đẹp mắt, “Ngươi đã đến rồi.”

“Đúng vậy, ta đã tới.” Âm thanh ôn nhuận chậm rãi vang lên, trên khuôn mặt tuyệt thế tuấn mỹ, lộ ra một nụ cười có thể làm vạn vật thất sắc.

“Ngoan, ăn cái này.” Trên ngón tay thon dài xuất hiện một viên dược màu đen, đưa lên bên miệng nàng, Quân Mộ Khuynh cũng không thèm nghĩ, liền há miệng ra đem dược hoàn nuốt xuống.

“Chuyện còn lại để ta giải quyết.”

Quân Mộ Khuynh lắc đầu một cái, “Để cho hắn đi đi, hắn là thú nhân, ta là vương của thú nhân tộc”. Lão Lộc nói qua, trên thế giới này, không phải tất cả thú nhân đều giống như bọn hắn, nói cách khác, có rất nhiều thú nhân giống như Mặc Liên, trên người nồng như vậy khí tử vong, nàng tin chuyện này không đơn giản.

“Được.”

Hắn chậm rãi xoay người, tay vung lên, gió lốc màu đen hướng Mặc Liên bay tới, hắc điêu ngay lập tức che ở trước mặt của Mặc Liên, đem tất cả sức mạnh chặn lại.

“Cút!” Âm thanh lạnh băng tê buốt truyền tới.

Hắc điêu nhìn Quân Mộ Khuynh liếc mắt một cái, liền lôi kéo Mặc Liên rời đi, Mặc Liên lúc đầu còn cố chấp, không chịu rời đi, trong không khí nhàn nhạt mùi máu tanh, làm cho bước chân của hắn cũng chậm rãi đi theo bước chân của hắc điêu, từ từ rời đi.

“Thánh thú, sống, hoặc là chết” Ngón tay thon dài chỉ Bá Hiêu.

Bá Hiêu kinh ngạc nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện, tại sao lại có thể như vậy!

“Ta tới đây chỉ muốn lấy Tuyệt Mạt khoáng thạch, bảo nó nói cho biết ở đâu rồi để nó đi đi. ” Sau khi Quân Mộ Khuynh ăn xong dược hoàn, cũng cảm thấy tốt hơn nhiều, nàng cùng hắn sóng vai, nhìn thánh thú cách đó không xa.

Một tia màu đen từ trên ngón tay thon dài phóng ra, xẹt qua đỉnh đầu Bá Hiêu, một khối đá màu đen từ trên không trung rớt xuống, một hòn đá thật to rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng, đơn giản.

Bá Hiêu kinh ngạc nhìn thiếu niên ở trước mắt, “Ngươi…” Hắn làm sao mà biết được.

“Đó chính là thứ ngươi muốn.” Không để ý đến Bá Hiêu, ngón tay chỉ vào khối đá ở cách đó không xa, âm thanh ôn nhuận bình thản, còn có một tia cưng chiều khó mà phát giác.

“Oa! Thì ra ngươi đã đến rồi, ngươi không phải là quang nguyên tố sao? Sao lại còn có ám nguyên tố, hình như so với quang nguyên tố của ngươi, còn lợi hại hơn.” Hỏa Liêm chợt nhảy lên, chậm rãi đi tới bên cạnh hai người.

Lạc Du nhìn thân ảnh màu đen kia, ánh mắt có chút thâm trầm, bọn họ biết nhau…

“Hàn Ngạo Thần…” Hỏa Liêm nhìn thấy cặp mắt đen ôn nhuận kia, lập tức ngậm miệng lại.

Không sai, người tới chính là Hàn Ngạo Thần, lực lượng màu đen cũng là của hắn.

“Thần phục, chết!” Hàn Ngạo Thần nhìn Bá Hiêu, hỏi lần thứ hai.

Bá Hiêu chớp mắt một cái, đi tới trước mặt Hàn Ngạo Thần, “Ta muốn thần phục, cũng chỉ thần phục nàng.” Đi theo bên cạnh nàng, mình còn có thể có cơ hội lấy lại khoáng thạch, còn có thể trở về đây, nhưng nếu ở bên cạnh nam tử này, đừng nói khoáng thạch không thể cầm trở về, nói không chừng sinh mạng cũng gặp nguy hiểm.

Trước mặt người này, nó không phải là đối thủ, khí tức cường đại kia, không cần động thủ nó cũng đã biết, thần phục cô gái này, nó có thể lấy lại bảo bối kia.

“Được.” Hàn Ngạo Thần không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.

Bá Hiêu trong mắt lóe lên một tia tinh quang, bên tai liền truyền tới âm thanh lành lạnh, không phải là âm thanh lạnh, mà là nội dung, khiến cho nó cảm thấy một trận gió lạnh.

“Thần phục ta, có thể, nhưng nếu ngươi phản bội, nghiền xương thành tro, Quân Mộ Khuyn nói được thì làm được!” Bá Hiêu có chủ ý gì, nàng đều biết, muốn đoạt lại khoáng thạch từ trong tay nàng sao, một chút khả năng cũng không có.

“Thần phục chủ nhân ta, ngươi còn muốn rời đi? Đời này cũng không thể nào, vẫn là ngoan ngoãn làm thủ hạ đi.” Hỏa Liêm đắc ý nói, Thánh thú, vậy cũng không tệ, đủ dùng.

Bá Hiêu càng nghĩ lại càng cảm thấy cô gái trước mặt nguy hiểm không thua gì khí tức hắc ám của người kia.

“Ngươi có thể ở lại chỗ này, nhưng, tốt nhất đừng phản bội ta, bằng không…”

“Bá Hiêu chắc chắn sẽ không phản bội!” Không biết sao, Bá Hiêu thân là Thánh thú, một cô gái như thế ở trong mắt nó, chẳng là cái gì cả, nhưng nàng nói, từng câu từng chữ đều tiến vào trong lòng, nó cảm giác, nếu nó phản bội, nhất định sẽ bị nghiền xương thành tro.

“Ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày được không?” Hàn Ngạo Thần mở miệng lần nữa.

“Được!” Mỗi người đều có bí mật của mình, hắn giấu việc mình có song nguyên tố, không phải nàng cũng giấu việc có năm nguyên tố hay sao.

“Tiểu Khuynh…”

“Ngươi chăm sóc đại ca ngươi trước đã, đi thôi.” Quân Mộ Khuynh nhìn Hàn Ngạo Thần một cái, tự mình đi về phía trước.

Hàn Ngạo Thần nhìn chung quanh một vòng, xoay người đi theo, trên mặt vẫn như cũ nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười kia lại làm cho người không lạnh mà run, Thánh thú cũng giống vậy có loại cảm giác này.
Bình Luận (0)
Comment