Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 151

Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

Mấy người nhìn thiệp mời trong tay, trên mặt đều lộ ra tươi cười, lần này bọn hắn hiểu lầm Ngạo Tà rồi.

“Mấy vị thiếu gia, từ nhỏ đến giờ đều chưa được thấy cái này cho nên lúc nào cũng biết muộn hơn ta, chuyện này không thể trách ta.” Mặc Ngạo Tà lạnh lùng nói, trong giọng nói lại rõ ràng có trêu tức, chính là trêu tức.

“Bốn người các ngươi đều có, nhưng ta lại không có!” Hạng Võ nhảy ra, lửa giận cuồn cuộn quát lên, Quang Minh thánh điện tính thứ gì, bọn họ vậy mà lại không cho hắn thiệp mời, bốn người bọn họ đều có, một mình hắn không có, thật quá mất mặt!

Lam Phong cười híp mắt, chậm rãi đi tới trước mặt Hạng Võ, khẽ nói, “Hạng đại thiếu gia, ngươi tỉnh lại đi? Quang Minh thánh điện biết ngươi đi Nam Ngưng học viện, dù cho là giống như trước kia, có chuẩn bị thiệp mời cho ngươi thì lúc này nó hẳn là đang ở nhà ngươi mới đúng.” Nói xong, Lam Phong chỉ chỉ bên ngoài, trên mặt tươi cười như trước, ngữ khí lại mang theo vài phần xem thường.

“Dựa vào! Ta thế nào đem việc này quên, thảm thảm, ta phải về nhà trước.” Hạng Võ thất kinh nhanh chân liền đi tới cửa, “Quân Mộ Khuynh sửa lại tên nhớ cho ta biết, nếu không ta không cẩn thận nói lỡ miệng thì phiền toái.”

“Nói lỡ miệng không có sao, chỉ cần ngươi nhớ ta quen biết Xích Quân thì tốt rồi.” Quân Mộ Khuynh không mặn không nhạt nói.

“Bịch!” Một âm thanh mạnh mẽ vang lên, ngoài cửa vang lên âm thanh rên rỉ, “Ngươi không còn chiêu nào khác à!” Mỗi lần đều dùng một chiêu này, nàng không chán sao.

“Ta cứ thích dùng chiêu này.”

“…”

Ba người lập tức không nói gì, bọn họ vừa mới bắt đầu liền nhìn lầm rồi, nhưng mà, Hạng Võ nói lỡ miệng, cùng Xích Quân có quan hệ gì, Xích Quân là một thiên tài mới, song nguyên tố đấu kỹ sư không nói, còn dám cùng năm đại gia tộc đối nghịch, đây là chuyện rất nhiều người đều biết, cũng có nhiều người, kính phục Xích Quân, dám cùng năm đại gia tộc đối nghịch.

“Này, hắn kích động như vậy làm cái gì?” Hạ Trúc Thanh dè dặt hỏi, Khuynh nhi chắc sẽ không kinh khủng như Hạng Võ đã nói chứ?

“Không biết, lẽ ra câu này phải ta hỏi mới đúng, hắn vì sao kích động như vậy?” Quân Mộ Khuynh mờ mịt nhìn Hạ Trúc Thanh, nàng làm sao biết Hạng Võ vì sao lại sợ nàng cùng Xích Quân gặp mặt, chẳng qua thật là ngại quá, nàng chính là Xích Quân.

Nghe thấy vấn đề của Quân Mộ Khuynh, La Tắc cười ha ha lên, “Khuynh nhi, ngươi còn không biết đi, Hạng Võ tiểu tử thúi kia, trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ nương hắn, nương hắn là người hung hãn, cả nhà bọn hắn đều sợ, hắn vội vã trở về như vậy, nhất định là nương hắn hạ mệnh lệnh gì đó.” La Tắc cười muốn rút gân, từ nhỏ đến lớn, Hạng Võ đều là cái dạng này, chỉ cần là chuyện có liên quan đến nương hắn, người liền trở nên mẫn cảm lên.

Trên trán Quân Mộ Khuynh treo lên ba cái hắc tuyến, nàng rốt cuộc biết Hạng Võ vì sao lại như vậy, hóa ra là bị mẫu thân ảnh hưởng.

“Khuynh nhi, ngươi nghĩ mấy ngày sắp tới tên gọi của mình là gì?” La Tắc tò mò nhìn Quân Mộ Khuynh, Mạc gia đại tiểu thư kia đã biết hai chữ Mộ Thanh, nàng hiện tại lại biến thành cái dạng này, cùng bộ dáng ban đầu khác bốn năm phần.

“Các ngươi có ý kiến gì không?” Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày.

“Lam khuynh?” La Tắc liếc mắt nhìn Lam Phong, cau mày đề nghị, hắn thế nào cảm giác tên này cổ quái như vậy?

“Ngươi mới lạm tình!” Hạ Trúc Thanh trừng La Tắc liếc mắt một cái, lam khuynh, lam khuynh, đó không phải là lạm dụng không có giới hạn sao! Hắn nghĩ đều là cái gì? (trong tiếng hán Lam Khuynh phát âm như lạm tình)

“Lam khuynh không được, vậy Hạ khuynh, nếu không La khuynh cũng được.” La Tắc nghiêm túc nói, chuyện nghiêm túc như vậy, có cái gì đáng cười, hắn cũng không không nghĩ phương diện kia, thảo nào có chút không thoải mái, Lam Khuynh, lạm tình, ặc…

“…” Mấy người lập tức một hồ xấu hổ, đỡ trán, tưởng nghĩ nói một câu, bọn họ không biết người trước mắt!

“Khuynh thành.” Âm thanh lạnh như băng vang lên, Mặc Ngạo Tà nhìn Quân Mộ Khuynh, hai chữ vang lên ở bên trong phòng.

Khuynh Thành! Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ, hắn cũng nghĩ tới tên này sao!

Nhìn hai người bọn họ có qua có lại này, Lạc Du hừ nhẹ một tiếng, sải bước đi ra ngoài, một chút cũng không để ý đến cuộc nói chuyện kia, là ân nhân cứu mạng hắn, có lẽ trong lòng hắn, căn bản cũng không muốn Mặc Ngạo Tà là ân nhân cứu mạng của mình.

“Hắn là thế nào?” La Tắc nhìn bóng lưng Lạc Du, những người này một người so với một người càng kỳ quái, đặc biệt chính là cái người này, nhìn qua, căn bản cũng không giống người, nào có người sẽ có cái loại ánh mắt đó, như ánh mắt ma thú nhìn bọn hắn vậy.

“Vậy thì Khuynh thành.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, nàng làm sao biết Lạc Du thế nào, thú nhân này, mưa nắng thất thường, nàng cũng đoán không được tâm tư hắn.

“Ba người các ngươi, không quay về chuẩn bị một chút để đi tới hội đấu giá của Quang Minh điện sao?” Âm thanh lãnh đạm chậm rãi vang lên.

“Có thể không quay về chuẩn bị sao? Quang Minh thánh điện mỗi một lần có chuyện, đều toàn là lừa đảo!” La Tắc tức giận nói, chuyện của Quang Minh thánh điện người nào không biết, trong lòng mọi người đều hết sức rõ ràng, chỉ cần bọn họ tổ chức một cái gì, thì bọn họ phải tốn không ít đồ tốt, những thứ bình thường, người của Quang Minh thánh điện còn nhìn không thuận mắt.

Ngay hoàng đế đều phải sợ hãi thánh điện ba phần, những người khác đâu còn dám nói cái gì, huống chi, thánh điện so với hoàng đế còn được lòng dân hơn, so với hoàng đế, những người đó càng thêm tín ngưỡng quang minh chi thần.

“Lần này, Long Thiên có tới hay không?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi, nếu Long Thiên là bằng hữu tốt của hoàng đế, vậy cũng hẳn là nhận được thiệp mời mới đúng.

“Thiệp mời nhất định sẽ có, chỉ có điều Long Thiên đại nhân, chưa bao giờ tham dự tất cả chuyện có liên quan đến Quang Minh thánh điện, lần này cũng sẽ không đến mới phải, Long Thiên đại nhân một năm tới nơi này chỉ có một hai lần, trước đó không lâu vừa mới lừa gạt ta một lọ thanh sắc đan dược, sẽ không nhanh như vậy tới.” Hạ Trúc Thanh ai oán nói, Long Thiên đại nhân cùng Quang Minh thánh điện giống nhau, mỗi một lần đến, bọn họn đều bị trấn lột a, ai bảo hắn từng là lão sư của bọn họ, nếu như hắn không vui, nói cho hoàng đế, hoặc là người trong nhà, vậy còn không phải bị mắng.

Thanh sắc dược hoàn, Quân Mộ Khuynh từ hông gian lấy ra một bình nhỏ, “Cái này là của ngươi sao?” Mặt trên khắc chữ màu xanh, nàng còn tưởng rằng này là vì dược hoàn tốt khác nhau, mới khắc lên, không ngờ là lão đầu cướp đan dược của người khác.

“Tại sao ở trên người ngươi!” Hạ Trúc Thanh kinh ngạc hỏi, đây là bình Long Thiên đại nhân cướp của hắn.

“Hắn cho ta, đương nhiên là ở trên người ta.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, hoàng thành quý tộc chính là có tiền, thanh sắc đan dược, Quang Minh thánh điện…

Chi Chi đứng ở trên vai Mặc Ngạo Tà, lập tức lắc mình đến trên vai Quân Mộ Khuynh, vui sướng kêu lên, “Chi Chi, Chi Chi!”

“Ta biết.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, nó không phải là muốn ăn ma hạch sao? Quang điện cũng không biết có hay không thứ ma hạch này, nhưng là đồ tốt nhất định sẽ không ít mới phải.

“Chi Chi!” Chi Chi kêu một tiếng, lại trở về trên vai Mặc Ngạo Tà, vẻ mặt khát khao.

“Nó nói cái gì?” La Tắc tò mò hỏi, không phải là thanh sắc đan dược sao? Kích động như vậy làm cái gì?

“Các ngươi có thể đi rồi.” Mặc Ngạo Tà lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.

“Được.” La Tắc gật gật đầu, xoay người rời đi, phải trở về chuẩn bị tốt một chút, bọn họ là không ưa người của thánh điện, thế nhưng màn kịch này vẫn là phải diễn thôi, bây giờ không phải lúc cùng thánh điện trở mặt.

Lam Phong cũng chậm chậm đi theo ra ngoài, Hạ Trúc Thanh nghi hoặc liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, mỉm cười, cũng đi ra ngoài.

Sau khi bọn họ rời khỏi, trong phòng cũng chỉ còn lại có Quân Mộ Khuynh, còn có Mặc Ngạo Tà, Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi tới trước mặt Mặc Ngạo Tà, ánh mắt rét lạnh, không có một tia nhiệt độ.

“Ngươi có thể nói mục đích của ngươi.” Hắn làm nhiều chuyện như vậy, nói là can tâm tình nguyện, không có mục đích gì, ai tin, huống chi là người của hoàng thành tứ gia, giúp nàng như thế, không có bất kỳ mục đích, ai mà tin chứ.

Mặc Ngạo Tà nhìn bộ dáng Quân Mộ Khuynh, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Ta nói rồi, không có bất kỳ mục đích gì, nếu ngươi muốn tìm mục đích gì, vậy thì cho ngươi một cái, không bằng, ngươi làm thiếu phu nhân Mặc gia đi.” Con ngươi màu đen lộ ra mấy phần nghiêm túc.

“Thiếu phu nhân? Dung mạo dưới mặt nạ của Mặc thiếu gia nhất định sẽ không kém, chẳng lẽ còn sợ không có người làm thiếu phu nhân của ngươi sao?” Dùng những lời có lệ như vậy với nàng, mặc kệ hắn có mục đích gì, hôm nay hắn đích thực là giúp mình, coi như là cần dùng điều kiện gì, đến trao đổi, đó cũng là hợp lý, còn chuyện thiếu phu nhân, này đơn giản chính là nói bậy!

“Ta nói ngươi không tin, tùy tiện tìm cái lý do, ngươi cũng không tin, ta nói ta bên dưới mặt nạ, là xấu xí bộ dáng, vậy ngươi sẽ tin sao?” Mặc Ngạo Tà khóe miệng hơi giơ lên, nàng còn không dễ dàng tin tưởng người khác như vậy.

“Tin hay không, nhìn mới biết.” Quân Mộ Khuynh rất nhanh đưa tay đi lấy mặt nạ của Mặc Ngạo Tà, thời điểm khi tay chạm đến mặt nạ, nàng lại dừng lại.

“Ngươi không phải muốn xem sao?” Mặc Ngạo Tà cười như không cười hỏi.

“Vì sao không tránh?” Quân Mộ Khuynh rụt về tay, hắn rõ ràng là có thể tránh thoát được, vì sao không tránh, trái lại cố ý làm cho nàng lấy đi mặt nạ, dưới mặt nạ kia, rốt cuộc là cái gì?

Diện mạo xấu xí, hoặc là dáng dấp tuấn mỹ, điều đó cùng nàng không có bất kỳ quan hệ gì, người trước mắt cũng cùng nàng không có bất kỳ quan hệ gì.

“Ngươi không phải mới vừa để ta tìm lý do sao? Ta cũng nói cho ngươi biết, ta để ngươi làm thiếu phu nhân Mặc gia, còn nữa, thiếu gia Mặc gia chỉ có một mình ta, ta đối phu nhân tương lai, không có gì giấu giếm được.” Mặc Ngạo Tà cười nói nói, vẫn là không có lấy xuống, hắn ngược lại là có chút chờ mong, phản ứng của nàng lúc mặt nạ bị lấy xuống kia.

Người này… Thực sự bề ngoài giống như vậy sao? Sai rồi, kỳ thực là một bụng ý nghĩ xấu xa, nàng nói để hắn lấy điều kiện để đổi, thế nhưng chưa từng nói, muốn lấy thân báo đáp, hắn là đối với mình quá mức tự tin, vẫn là chưa tin Quân Mộ Khuynh nàng khinh địch liền đáp ứng như vậy.

“Bất cứ chuyện gì, cũng có thể, chỉ là cái này không được.” Quân Mộ Khuynh băng lãnh nói, nếu không phải là thấy hắn đã giúp mình, chỉ sợ hắn cũng không thể hoàn hảo đứng ở chỗ này.

“Cái này không được?” Mặc Ngạo Tà nhíu nhíu mày.

“Đúng vậy.”

“Được rồi, người nhà ta dù sao vẫn giục ta tìm phu nhân…”

“Ta nói…”

“Ngươi trước nghe ta nói hết đã, ta đâu có bảo ngươi tới nhà ta, chỉ là để người ở bên ngoài biết, Mặc Ngạo Tà đã có người trong lòng.” Khóe miệng Mặc Ngạo Tà hơi giơ lên, trong mắt tràn đầy tươi cười.

Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh, hắn ngay từ đầu chính là vì việc này, phần đầu đó chẳng qua là mưu kế của hắn, hắn chân chính để tâm, là phần sau!

“Ngươi vừa cũng đã có nói trừ một việc kia, những thứ khác đều được.” Mặc Ngạo Tà vô tội nhìn Quân Mộ Khuynh, độ cong khóe miệng mở rộng, lãnh ý trên người cũng từ từ tản đi.

“Được!” Quân Mộ Khuynh nghiến răng nghiến lợi đáp, xoay người sải bước rời đi, lúc đi tới cửa, nàng dừng bước lại, nghiêng người nhìn Mặc Ngạo Tà, “Ngươi đã phụ trách trông nom Chi Chi, vậy sẽ biết rõ, Chi Chi nó mỗi ngày đều phải ăn ma hạch, càng cao cấp, nó càng thích!” Mấy chữ sau cùng, Quân Mộ Khuynh cơ hồ là cắn răng nói ra.

Vô sỉ! Mặc Ngạo Tà hắn mới là vô sỉ nhất!

“Đương nhiên.” Khóe miệng Mặc Ngạo Tà câu dẫn ra một nụ cười tà, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Quân Mộ Khuynh đi ra.

Nghe thấy có ăn, vui vẻ nhất là Chi Chi, đặc biệt là thời điểm nó nghe thấy hai chữ cao cấp, trong mắt không ngừng lóe ra tinh quang, im lặng hướng về phía Mặc Ngạo Tà thương lượng, nó chính là muốn ăn ma hạch cao cấp, chính là muốn cao cấp, cao cấp!

Quân Mộ Khuynh đi ra khỏi phòng, lọt vào tầm mắt, chính là một mảnh đỏ rực, lúc này mới cẩn thận quan sát xung quanh.

Vừa rồi là bọn họ từ cửa sau tiến vào, hoặc từ trước cửa sổ nhảy vào, mới không nhìn tới một mảnh đỏ rực này.

“Nơi này là địa bàn của Lam Phong, hắn thích loại lá phong, cho nên chỗ hắn ở, nhất định sẽ có phong đỏ.” Âm thanh lạnh như băng ở sau lưng vang lên, không có trêu tức như lúc nãy, ngược lại vô cùng lạnh lùng.

“Bây giờ không phải là thời gian lá phong có màu đỏ.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, nàng kinh ngạc chính là, ở đây sẽ có lá phong màu đỏ, mà không phải có cây lá phong, mùa này, không phải là mùa phong đỏ sinh trưởng.

“Ngươi vừa tới hoàng thành, còn không biết mọi thứ ở hoàng thành, ở hoàng thành có năm đại quý tộc, trong đó Hạng gia, tuyệt đối sử dụng hoàng quyền, nói là quý tộc, kia cùng người hoàng gia đã không có khác biệt, mà tứ gia còn lại, chính là như ngươi thấy, Mặc, Lam, La, Hạ hợp xưng là hoàng thành tứ gia, hiện tại ngươi đã biết vì sao không phải mùa phong đỏ, ở đây lại xuất hiện lá phong màu đỏ chưa?” Mặc Ngạo Tà lạnh nhạt nói, hoàng thành tứ gia, là gia đình quý tộc, không có đấu kỹ gia tộc to lớn như năm đại gia tộc, nhưng cũng có quyền lợi nhất định, tài sản, một ít việc nhỏ như thế, vẫn là có thể làm được.

“Xa xỉ.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, quý tộc chính là thích xa xỉ.

“Đây là của cải của chúng ta.” Mặc Ngạo Tà tự phụ nói, nhưng mà dáng điệu ưu nhã kia, lại không có một chút dáng dấp tự phụ.

“Đúng là có chút của cải.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, nàng cũng đồng ý những lời này.

“Ta đi trước, đêm nay ta sẽ tới đón ngươi, dù cho ngươi không muốn đi hội đấu giá thông thường, nhưng mà vì diễn một màn kịch hay này, ngươi vẫn phải phối hợp với với ta một chút.” Mặc Ngạo Tà lại lần nữa khôi phục bộ dáng trêu tức kia, lúc này nếu là có người quen biết hắn ở đây, chỉ sợ là một phen hết sức kinh hãi.

Người nào gặp qua dáng vẻ kia của Mặc Ngạo Tà, khẳng định là không có, lúc trước sau khi hắn bệnh nặng, liền trở nên vô cùng băng lãnh, giống như là thay đổi một người vậy.

“Được!” Quân Mộ Khuynh nghiến răng nghiến lợi đáp, điều kiện chết tiệt!

Nàng vẫn là không thích thiếu người khác cái gì, nàng đành diễn thật tốt màn kịch chết tiệt này, chờ vết thương của Lạc Du tốt lên, nàng liền rời đi nơi này, tốt nhất là cách xa hoàng thành, cách Mặc Ngạo Tà hắn thật xa, nàng cũng không bao giờ nhìn thấy hắn!

“Không nên dùng loại này ánh mắt này nhìn ta, ta sẽ cho rằng ngươi thích ta.” Mặc Ngạo Tà tự luyến sửa lại một chút tóc trên trán, ưu nhã xoay người rời đi, khóe miệng cong lên, bất kể như thế nào, đều không che giấu được, thủ vệ canh giữ ở bên ngoài giật mình, so với nhìn thấy quỷ còn muốn khủng bố hơn.

Thích cái đầu ngươi á!

Quân Mộ Khuynh hít mấy hơi thật sâu, mới đè xuống được tức giận trong lòng, Quân Mộ Khuynh nàng cũng có lúc bị động! Còn bị người cắn không tha!

Sau khi Mặc Ngạo Tà rời đi, thì rất là thanh tĩnh, Quân Mộ Khuynh đứng ở dưới gốc cây phong đỏ, không có ai đi tới quấy rầy.

Mọi người đều biết ở biệt viện Hồng phong thiếu gia bọn họ mang về một người, thế nhưng ai cũng không dám đi hỏi thăm, thiếu gia rốt cuộc mang về người nào, chuyện của thiếu gia, bọn họ không dám đi hỏi thăm, cũng không thể hỏi thăm, huống hồ Ngạo Tà thiếu gia hạ lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào Hồng Phong Cư, bọn họ cũng chỉ có thể ở trong lòng suy đoán.

Khi đêm đến, Quân Mộ Khuynh cũng không biết mình đứng ở chỗ này bao lâu, cũng không rõ ràng lắm bây giờ là giờ nào, vẫn là người của Mặc Ngạo Tà, đem nàng gọi tỉnh lại.

“Khuynh Thành cô nương, cái này là thiếu gia nhà ta cho ngươi chuẩn bị, còn có thiếu gia nhà ta nói, cô nương một ngày không ăn gì, nhất định đói bụng lắm, để chúng ta chuẩn bị thức ăn cho người.” Người đến là một nam tử, hắn nhìn Quân Mộ Khuynh, trên mặt rõ ràng có vài phần tôn kính, hắn chưa từng thấy thiếu gia đối với cô nương nào tốt như vậy, cô nương trước mắt, nhất định là người trong lòng thiếu gia.

Quân Mộ Khuynh cúi đầu nhìn đồ trên bàn đá, khóe miệng hơi giơ lên, trên mặt lộ ra một nụ cười châm chọc, “Thiếu gia nhà ngươi còn nói cái gì?” Ngón tay thon nhỏ phủ ở trên y phục trắng tinh, cùng màu trắng so sánh, nàng thích màu đỏ hơn.

Màu trắng chỉ cần dính vào một chút vết máu, liền rõ ràng có thể thấy, mà màu đỏ, lộng lẫy mê hoặc càng phù hợp với nàng hơn.

“Thiếu gia còn nói, hi vọng cô nương không nên quên việc đã đáp ứng, buổi tối hắn sẽ đến đón người.” Nam tử hưng phấn nói, hắn không biết giữa thiếu gia cùng vị cô nương này có chuyện gì, thế nhưng khiến cho thiếu gia chủ động tới gần một nữ tử, đây là lần đầu tiên, phu nhân rốt cuộc không cần lo lắng cho thiếu gia nữa.

“Ta đã biết, ngươi trở về nói cho Mặc Ngạo Tà, ta sẽ không quên!” toàn thân Quân Mộ Khuynh tản ra lửa giận, Mặc Ngạo Tà thành công châm lên phẫn nộ của nàng, vậy hắn cũng phải chịu đựng hậu quả lửa giận mang đến.

“Dạ, vậy thuộc hạ đi về trước.” Trên mặt nam tử thoáng qua một tia kinh ngạc, thảo nào công tử đối với người trước mắt nhìn với cặp mắt khác xưa! Thậm chí có đãi ngộ không bình thường!

Quân Mộ Khuynh lẳng lặng nhìn y phục màu trắng trên bàn, ánh mắt phát lạnh, nàng gắng sức cầm lên y phục, sải bước hướng gian phòng đi đến, trên mặt rõ ràng còn mang theo lửa giận, bên ngoài đỏ rực một mảnh, cũng có vẻ càng thêm đỏ tươi, lộng lẫy mê hoặc.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh trêu tức quen thuộc cũng vang lên theo, “Ta không biết Khuynh Thành cô nương lại xấu hổ như thế.” Mặc Ngạo Tà nhìn cửa phòng đóng chặt, cười không ra tiếng.

“Một cánh cửa, còn ngăn không được Mặc Ngạo Tà ngươi.” Âm thanh vang lên, cửa phòng đóng chặt cũng không tiếng động mở ra, thân ảnh màu trắng rơi vào tầm mắt, trong con mắt màu đen xuất hiện một tia khẳng định.

“Có thể đi được chưa?” Mặc Ngạo Tà cười nói, cùng trong tưởng tượng như nhau, hắn thế nào cảm thấy một thân đỏ rực kia thích hợp với nàng hơn, làm cho nàng có loại cảm giác tồn tại chân thực hơn, mà lúc này một thân trắng tinh, dường như nàng tùy lúc sẽ cỡi gió mà đi, rời xa nơi trần gian thô tục này.
Bình Luận (0)
Comment