Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 212

Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

“Ha ha… Ngạo Tà, ngươi tại sao lại ở chỗ này, Khuynh nhi đây là làm sao vậy?” La Tắc đi qua, nhìn thấy sắc mặt Quân Mộ Khuynh không tốt lắm, nhíu mày, rõ ràng lúc nãy vẫn còn rất tốt, thế nào bây giờ liền biến thành cái dạng này, chẳng lẽ người Hỏa phủ đã làm gì nàng sao?

Hàn Ngạo Thần lãnh đạm liếc mắt nhìn La Tắc, lạnh lùng nói, “Nàng chỉ là đột nhiên hút quá nhiều nguyên tố, không có gì chuyện gì lớn, chờ tỉnh lại, tự nàng điều tiết một chút thì tốt rồi.” Quả nhiên là bạn chí cốt, nhanh như vậy đã tới rồi.

Chiến Sí lập tức lại gần, người này, làm gì lại mang theo mặt nạ, rõ ràng chính là nam tử vừa nãy, không đúng không đúng, khí tức không đúng, còn có y phục của hắn cũng không đúng, thế nhưng… Đồ đệ bảo bối của hắn ở Hỏa phủ, người kia tiến vào, nhưng là đi ra ngoài vì sao không giống nhau.

Một người có thể thay đổi khí tức, thân phận cũng có thể thay đổi, thậm chí ngay cả dung mạo cũng có thể, Chiến Sí đột nhiên hiểu được, người này chính là người hắn nhìn thấy ở Hỏa phủ kia, chỉ là, vì sao hắn lại muốn mang mặt nạ, chẳng lẽ là quá dễ nhìn, hay là… Vì đồ đệ bảo bối của hắn mà thủ thân, bộ dáng kia chỉ cho đồ đệ bảo bối của hắn nhìn.

“Vậy lúc nào thì nàng tỉnh lại?” Nghĩ thông suốt tất cả, Chiến Sí cũng không nghi hoặc nữa, nếu người này thật sự là người lúc chiều hắn nhìn thấy, vậy cũng không tệ lắm, hắn là nam tử đẹp nhất từ trước tới giờ mình biết, lại còn biết vì đồ đệ thủ thân như ngọc, người như vậy vô cùng xứng với đồ đệ của hắn, tuyệt đối xứng.

Hàn Ngạo Thần lắc lắc đầu, hắn cũng không biết lúc nào sẽ tỉnh, này phải xem tự bản thân tiểu Khuynh Khuynh.

“Không biết, vậy cũng không được, ngày mai nàng phải tỷ thí luyện khí với Quân Việt, nếu như nằm ở đây, vậy người Quân gia nhất định sẽ càng thêm càn rỡ.” Chiến Sí lập tức nói, hôm nay Quân Việt kia cũng không có nói đồ đệ bảo bối của hắn thua sẽ làm gì, ngày mai Quân Việt nhất định sẽ làm to mọi chuyện lên, việc này đối với đồ đệ bảo bối của hắn mà nói, cũng không là một chuyện tốt.

“Tỷ thí luyện khí?” Hàn Ngạo Thần nhíu mày, nàng muốn tỷ thí luyện khí!

“Ngạo Tà đại ca, chuyện này, tuyệt đối không liên quan tới ta.” Hạng Võ lập tức nói, hắn cũng không muốn Mặc Ngạo Tà tìm mình tính sổ đâu, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết, quá kinh khủng!

La Tắc nhìn ánh mắt của Hàn Ngạo Thần, nuốt một ngụm nước bọt, hắn cũng không biết hôm nay sẽ phát sinh loại chuyện này, nếu như biết, hắn tuyệt đối dứt khoát sẽ không đáp ứng, Khuynh nhi a, ngươi nhanh chút tỉnh lại đi, nếu không Mặc Ngạo Tà nhất định sẽ giết ta.

Lam Phong lắc lắc đầu, im lặng nói cho Hàn Ngạo Thần, chuyện này cùng mình cũng không có quan hệ.

Hạ Trúc Thanh lãnh đạm nhìn Quân Mộ Khuynh, biểu hiện trên mặt hời hợt, mắt cũng không có lấp lánh, cuối cùng Hàn Ngạo Thần đưa mắt dừng lại ở trên người La Tắc.

“Ngươi đã làm gì?” Hàn Ngạo Thần bình tĩnh hỏi, trong giọng nói nghe không ra tâm tình của hắn lúc này.

La Tắc lau mồ hôi lạnh trên trán, vô tội nhìn Hàn Ngạo Thần, “Nếu như ta biết, Khuynh nhi sẽ như vậy, có chết ta cũng sẽ không đáp ứng, thật.” Khuynh nhi a, ngươi nhanh một chút tỉnh lại đi a, Mặc Ngạo Tà này muốn ăn thịt người, ngươi còn không tỉnh nữa, ta liền gặp phải tai ương.

Hàn Ngạo Thần hừ nhẹ một tiếng, một ánh mắt lạnh bắn qua, La Tắc run rẩy một chút, thiếu chút nữa bị hù chết.

Hạng Võ có chút hả hê nhìn La Tắc, may mắn lúc đó hắn không có một xúc động chạy tới, sự thực chứng minh, người vẫn là phải bình tĩnh mới tốt, nếu không sớm muộn sẽ chết rất thảm, Tắc tử chính là ví dụ tốt nhất.

La Tắc vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy bộ dạng có chút hả hê của Hạng Võ, mắt híp lại, âm thầm ghi lại chuyện hôm nay vào sổ, lần sau Hạng Võ nhất định phải chết, nhất định hung hăng chỉnh chết hắn!

“Sư phụ.” Quân Chiến Thiên đi tới trước giường, nhìn Quân Mộ Khuynh đang ngủ mê man, nhẹ giọng kêu lên, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ gọi như thế nào cũng không tỉnh lại, hắn thật sự lo lắng sư phụ sẽ giống như cha mẹ vậy, sát khí nồng nặc trên người Quân Chiến Thiên tràn ra.

Mạc Tương Thủ kinh ngạc nhìn Quân Chiến Thiên, “Chiến Thiên!” Trên người đứa nhỏ nhỏ như vậy mà lại có sát khí nồng nặc như thế!

Chiến Sí triệt để trợn tròn mắt, đồ tôn bảo bối này rốt cuộc là có lai lịch gì, trên người lại có sát khí nồng nặc như vậy, nếu như sát khí này khống chế hắn, hắn nhất định sẽ trở nên điên cuồng, khi đó, gặp người liền giết, trừ khi có người đem sát khí trên thân thể hắn tiêu trừ, bằng không nguy hiểm như vậy sẽ luôn tồn tại, không biết lúc nào thì bộc phát.

“Đồ tôn bảo bối, nhất thiết đừng nóng giận, nếu để cho sát khí này khống chế được ngươi, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.” Chiến Sí đau lòng nói, sát khí hình thành, là bởi vì hắn chứng kiến chuyện hết sức tàn nhẫn, lại phải kiềm chế một thời gian dài, mới có sát khí bây giờ.

Bá Hiêu vội vàng nắm lấy Quân Chiến Thiên, trầm giọng nói, “Chiến Thiên, không được nghĩ bậy, sư phụ nhất định sẽ không giống như cha mẹ ngươi, đại ca ca này nhất định sẽ không để cho sư phụ xảy ra chuyện.” Hắn tại sao có thể như vậy, sát khí, vậy mà lại trở thành sát khí, sát khí này phải một thời gian dài lưu ở trong thân thể, sau này nếu như bạo phát, nhất định sẽ rất nghiêm trọng.

Trên tay Hàn Ngạo Thần hiện lên một bạch sắc quang mang, hắn khẽ đặt tay ở trên vai Chiến Thiên, đem bạch quang chuyển vào thân thể Chiến Thiên, sát khí nồng nặc dần biến mất bằng tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

Âm thanh quen thuộc khiến Quân Chiến Thiên lấy lại tinh thần, hắn ngơ ngác nhìn Bá Hiêu, tuyệt không nhớ vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ, khi đó, hắn rất muốn giết người, vô cùng muốn giết người, loại xúc động này, khiến hắn rất sợ hãi, không biết tại sao mình lại có bộ dạng này.

“Tiêu tỷ tỷ.” Quân Chiến Thiên nhỏ giọng kêu lên, vừa rồi hắn thật là sợ hãi, rất sợ mãi mãi không nhìn thấy được sư phụ, còn có Tiêu tỷ tỷ, sư công bọn họ.

Mạc Tương Thủ kéo Quân Chiến Thiên qua, nói với Bá Hiêu, “Ta muốn dẫn hắn rời khỏi chỗ này.” Chiến Thiên không thể lại bị kích thích, lần này hắn thiếu chút nữa không khống chế được, nếu như qua mấy ngày lại xảy ra chuyện gì, đến lúc đó còn có ai có thể ngăn cản.

“Sư công, ngươi không phải đã đáp ứng cùng với sư phụ đi chỗ nào sao?” Quân Chiến Thiên ngước mắt nhìn Mạc Tương Thủ, hắn không muốn rời khỏi sư phụ, không muốn.

“Ta có thể giúp hắn ngăn chặn sát khí, sau khi chuyện ở Âm Nguyệt thành kết thúc, ngươi phải dẫn hắn rời đi, dạy hắn làm thế nào để khống chế được sát khí trong cơ thể mình.” Hàn Ngạo Thần lãnh đạm nói, sư phụ? Từ lúc nào Tiểu Khuynh Khuynh thu nhận đồ đệ, ừm… Sau này thời gian muốn cùng ở một chỗ với tiểu Khuynh Khuynh càng ngày càng ít.

“Thật?” Mạc Tương Thủ vốn đang suy nghĩ, chính mình đã đáp ứng đồ đệ bảo bối sẽ cùng nàng đi Âm Nguyệt thành, bây giờ nếu như rời đi, đó chính là không giữ chữ tín, đồ đệ bảo bối không trách chết hắn mới là lạ.

Hàn Ngạo Thần khẽ gật đầu, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh của Hạng Võ, “Tương Thủ đại nhân, ngươi cứ yên tâm đi, có Ngạo Tà ở đây, sẽ không có chuyện gì, Ngạo Tà, làm sao ngươi biết Khuynh nhi muốn đi Âm Nguyệt thành?” Nàng đi Âm Nguyệt thành làm cái gì? Xem trò hay? Chủ ý này cũng không tệ.

“Ta biết là chuyện bình thường.” Tiểu Khuynh Khuynh có ý định gì, hắn đương nhiên biết, hơn nữa, tiểu Khuynh Khuynh chính là Xích Quân, nếu như Quân Mộ Khuynh không đi Âm Nguyệt thành, vậy Xích Quân cũng căn bản sẽ không xuất hiện ở Âm Nguyệt thành.

Hai năm qua rất nhiều người đều kỳ quái vì sao Xích Quân lại biến mất, thế nhưng có mấy người nghĩ tới, sau khi Quân Mộ Khuynh biến mất, Xích Quân cũng biến mất theo, cũng có lẽ là Quân Mộ Khuynh với Xích Quân khác biệt rất lớn, bọn họ không có ai nghĩ tới phương diện này, nhưng mà muốn thật sự nhắc tới, cũng chỉ là những người này quá ngốc mà thôi.

Nghĩ tới đây, Hàn Ngạo Thần không khỏi có chút muốn biết biểu tình của những người này sau khi biết Quân Mộ Khuynh chính là Xích Quân, nhất định sẽ rất đặc sắc.

Hạng Võ sờ sờ mũi, quả thực, nếu như Mặc Ngạo Tà không biết ý định trong lòng Quân Mộ Khuynh, còn có ai có thể biết, Hàn Ngạo Thần sao? Tên kia cũng không biết đã biến mất bao lâu, ai cũng không biết hắn đi chỗ nào, thực sự là kỳ quái, những người này muốn biến mất, muốn bế quan, đều lựa chọn cùng một khoảng thời gian.

“Ngươi có thể mang Chiến Thiên đi trước.” Âm thanh lạnh như băng truyền đến, tất cả mọi người hơi sững sờ, lập tức nhìn lại phía trên giường, cặp mắt đỏ đậm băng lãnh kia liền đập vào mi mắt.

Mọi người không nhịn được ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.

“Chính ngươi tự điều tức một chút.” Hàn Ngạo Thần khẽ nâng Quân Mộ Khuynh dậy, ôn nhu nói, thần sắc băng lãnh trong mắt, cũng đổi lại thành nhu hòa.

Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, ngồi xếp bằng ở trên giường, lại lần nữa nhắm mắt lại, ý thức hướng về phía nguyên tố không gian tìm kiếm.

“Vậy chúng ta đi ra ngoài trước.” Lam Phong mỉm cười nói, xoay người đi ra ngoài, nếu Khuynh nhi đã không có chuyện gì, bọn họ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Trúc Thanh cũng xoay người rời đi, Mạc Tương Thủ liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng âm thầm hạ quyết định.

Chiến Sí vốn còn muốn nói gì đó, nhìn thấy sắc mặt Quân Mộ Khuynh, hắn mới xoay người rời đi, lúc này, mặc kệ thế nào, đồ đệ bảo bối mới là quan trọng nhất, nếu như Quân Việt thực sự dám mượn cớ để nói, hắn sẽ làm cho Quân Việt hối hận khi sinh ra trên đời này!

Tất cả mọi người chậm rãi rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Hàn Ngạo Thần tựa ở bên giường, mỉm cười nhìn Quân Mộ Khuynh, tảng đá lớn trong lòng cũng được bỏ xuống, nàng không có việc gì là tốt rồi, xem ra quả thực vẫn có hiệu quả, hiện tại tiểu Khuynh Khuynh cũng đã không có chuyện gì.

Mặc dù Quân Mộ Khuynh nhắm mắt lại, nhưng mà vẫn có thể cảm giác được, cũng nghe được hết thảy bên ngoài, nhìn những người bạn này đều tốt như vậy, trong lòng nàng toát ra từng trận ấm áp, người bên cạnh, nàng không cần nhìn cũng biết là Hàn Ngạo Thần, hắn sẽ canh giữ ở bên cạnh mình.

Bên trong không gian nguyên tố, mặc dù bốn loại nguyên tố hút vào rất nhiều nguyên tố, chúng nó vẫn là giống như trước đây không lớn cũng không nhỏ, trái lại tiểu hắc cầu kia lại lớn không ít, hiện tại đã to hơn gấp đôi, còn có kim ô hỏa lại không dám đi động nó, nó dựng thẳng đứng ở trong đó, dường như có loại kinh sợ, ai cũng không dám làm gì với nó.

Quân Mộ Khuynh dùng một tia ý thức tham dò qua, muốn nhìn xem điểm đen nhỏ kia là thứ gì, nhưng nó hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, giống như là mãnh thú đang ngủ say, một khi thức tỉnh, sẽ hủy diệt tất cả không gian.

Nàng cũng đã từng nghĩ, thứ này là ám nguyên tố, nhưng nàng thử qua rất nhiều lần, ở trong thân thể nàng cũng không có bất luận ám nguyên tố nào lưu động, đây tuyệt đối không phải là ám nguyên tố, hay là giống như Hàn Ngạo Thần là hắc ám nguyên tố, thứ này cùng ám nguyên tố, cùng hắc ám lực tuyệt đối không có quan hệ gì.

Hơn nữa Quân Mộ Khuynh còn có loại cảm giác, điểm đen nhỏ này chắc chắn không bình thường, chỉ cần nó thức tỉnh, lực lượng của chính mình, liền sẽ lên một tầng cấp mới, mà có thể không chỉ là một tầng.

Quân Mộ Khuynh mở mắt ra, nghi hoặc nhìn thân thể của mình, nguyên tố đã bình thường trở lại, dường như vừa rồi chỉ là một giấc mộng, cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, nhưng điểm đen nhỏ không gian quả thực đã lớn hơn, sẽ không phải nhiều nguyên tố như vậy đều là bị nó “Ăn” chứ!

Dựa vào! Vì sao những chuyện quái dị như vậy lại phát sinh ở trên người nàng, nuôi một sủng vật thú, ăn ma hạch, được rồi, đó là dị linh thú, nàng cũng miễn cưỡng nhận, hiện tại một điểm đen nhỏ cũng điên cuồng cắn nuốt nguyên tố như vậy, may mắn giống như không có ăn no, thực sự là…

Thấy Quân Mộ Khuynh mở mắt ra, Hàn Ngạo Thần lập tức hỏi, “Ngươi tốt hơn chút nào không?” Nhìn sặc mặt Quân Mộ Khuynh biến thành hồng hào, hắn vẫn có chút không yên lòng.

“Khá hơn nhiều.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu nhìn bộ dạng lo lắng của Hàn Ngạo Thần, lộ ra một nụ cười.

“Vậy thì tốt.” Hàn Ngạo Thần khẽ cười.

“Vì sao nguyên tố lại bỗng nhiên xông vào thân thể, chính ta cũng không ngăn được?” Quân Mộ Khuynh tò mò nhìn Hàn Ngạo Thần, nàng lúc đó vừa ngăn cản, không cho nguyên tố dùng hết, nhưng nguyên tố trong không trung như là phát điên vậy, bỗng nhiên chui vào trong thân thể của nàng.

Chẳng lẽ đây đều là vì điểm đen nhỏ kia, nhưng mà điểm đen nhỏ kia muốn nhiều nguyên tố như vậy làm gì? Nàng hút nhiều nguyên tố như vậy, một chút dấu hiệu tấn chức cũng không có, có lẽ cũng có thể là vì điểm đen nhỏ kia, nếu không tại sao nó có thể đột nhiên lớn lên như vậy.

Hàn Ngạo Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn cũng không biết vì sao, vẫn là lần đầu tiên thấy có người, có thể đem toàn bộ nguyên tố trong phòng hút đi, nhìn tình huống vừa rồi, chỉ sợ là nguyên tố của khoáng thạch nguyên tố ở dưới, đều bị hút hết, sau này tàng thư các sẽ không còn nồng nặc nguyên tố xuất hiện nữa.

“Có thể là vì điểm đen nhỏ trong thân thể ta hay không?” Quân Mộ Khuynh đưa ra nghi vấn, hiện tại giải thích duy nhất, cũng chỉ có khả năng này, trừ khi là điểm đen nhỏ, nếu không nàng thật sự không nghĩ còn có nguyên nhân nào khác.

“Điểm đen nhỏ?” Hàn Ngạo Thần cau mày, ở trong thân thể nàng có điểm đen nhỏ gì?

“Đúng vậy, nguyên tố trong không gian của ta, luôn có một điểm đen nhỏ, thứ kia không phải ám nguyên tố, cũng không phải hắc ám lực, nó hình như vẫn còn ngủ say.” Quân Mộ Khuynh như có điều suy nghĩ nói, nàng không biết chờ đến lúc điểm đen nhỏ kia thức tỉnh, sẽ là cảnh tượng như thế nào, chỉ có điều đó nhất định không bình thường.

“Ta không có nghe nói qua, chẳng lẽ ngươi có thể hiệu lệnh ma thú cũng là bởi vì nó sao?” Hắn đã đi Phong thành một chuyến, chỉ có điều sau khi nhìn thấy đống phế tích kia, liền vội vã rời đi, chỉ vì hắn ở trong phế tích tìm được, một thứ thuộc về hắn.

Thần sắc Quân Mộ Khuynh cứng đờ, hắn biết? “Ngươi đã đi Phong thành?” Hắn không phải là cố ý đi nhìn xem ai phá hủy Quang điện chứ?

“Ừm, cũng biết gần đây Phong thành xuất hiện qua một nhóm thú triều, nhóm thú triều này, ai cũng không ngăn cản được, hơn nữa trên trăm con ma thú cùng nhau tấn chức.” Hàn Ngạo Thần xấu hổ nói, dù cho hắn không nhìn thấy một màn như vậy, thế nhưng vẫn có thể tưởng tượng trên trăm con ma thú cùng nhau tấn chức, đó là cái dạng gì, Quang điện bị hủy thành như vậy, chỉ có thể nói bọn họ chọc đến người không nên dây vào.

Quân Mộ Khuynh 囧 囧 Hàn Ngạo Thần, hắn làm sao cái gì cũng đi nghe ngóng, “Ta nói ta cũng không biết vì sao ma thú lại tấn chức, ngươi có tin hay không?” Quân Mộ Khuynh hỏi, quả thực nàng cũng không biết, chúng nó cứ như vậy liền tấn chức, chính nàng còn cảm thấy mạc danh kỳ diệu, đến bây giờ cũng không hiểu rõ là vì sao.

“Ừ.” Hàn Ngạo Thần gật gật đầu, không có gì không tin, hắn tin tiểu Khuynh Khuynh, tiểu Khuynh Khuynh nhất định sẽ không lừa gạt hắn.

“Ma thú là Thánh Thú triệu tập?” Hàn Ngạo Thần mở miệng hỏi lần nữa, mặc dù trong lòng đã có đáp án, nhưng mà hắn vẫn muốn xác nhận lại một lần, nếu như lần này ma thú là tiểu Khuynh Khuynh triệu tập, vậy hắn nhất định sẽ thổ huyết, không ai có thể hiệu lệnh ma thú, điều này sao có thể!

Một người có lực lượng cường đại, hắn có thể đánh bại ma thú cao cấp, triệu hoán bách thú, lại không thể tự mình triệu hoán ma thú, người cùng thú vẫn có khác biệt, ma thú tuyệt đối sẽ không nghe nhân loại triệu hoán.

Nếu thật sự là tiểu Khuynh Khuynh triệu hoán, hắn cũng chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài.

“Ngươi cho rằng là ta triệu hoán, ta cũng muốn.” Quân Mộ Khuynh bĩu môi, mỗi người đều hiếu kỳ với chuyện này như vậy, nàng đến bây giờ cũng nghĩ không ra nguyên nhân, cũng muốn biết đây là có chuyện gì a, Hàn Ngạo Thần cũng không biết, nàng lại càng không biết.

Hàn Ngạo Thần tiến tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, lộ ra nụ cười kỳ quái, đem mặt nạ trên mặt tháo xuống, “Ta cũng hy vọng là tiểu Khuynh Khuynh triệu hoán.”

Bộ dáng manh ngốc, hiện ra ở trên mặt Hàn Ngạo Thần, Quân Mộ Khuynh không khỏi phỉ nhổ một tiếng, người vốn đã lớn lên dễ nhìn rồi, còn muốn giả bộ ngây thơ, hắn rốt cuộc muốn mê đảo bao nhiêu hoa đào?

“Nếu như ta có thể triệu tập ma thú, ngươi không sợ sao?” Quân Mộ Khuynh cười hỏi, nếu như nàng có thể triệu tập ma thú, vậy ở trong mắt người khác, bản thân liền không phải nhân loại, chỉ sợ nhìn thấy nàng sẽ kêu đánh kêu giết.

Người chính là như vậy, chuyện mình không làm được, người khác nhất định làm được, bọn họ sẽ cho rằng, người nọ là yêu nhân, tà vật, nhưng bọn họ thế nào không suy nghĩ một chút về mình, tại sao bọn họ lại không làm được, cùng là người, người ta làm được, ngươi làm không được, thì không thể trách người khác.

Hàn Ngạo Thần nghiêm túc nâng mặt Quân mộ Khuynh lên, nghiêm túc nói, “Mặc kệ tiểu Khuynh Khuynh là cái gì, người, thú, thần, ta đều thích.” Chỉ cần nàng là tiểu Khuynh Khuynh là được, hắn thích chỉ là tiểu Khuynh Khuynh, việc này cùng nàng có quan hệ gì.

“Vậy nếu như lão thiên không cho thì sao?” Nụ cười trên mặt Quân Mộ Khuynh càng trở nên mê người.

“Vậy ta liền đem những thứ ấy gọi là thần linh, toàn bộ từ trên trời đánh rớt xuống, xem còn có ai không đáp ứng.” Hàn Ngạo Thần âm ngoan cười, hắn muốn cùng tiểu Khuynh Khuynh ở cùng một chỗ, bất kể là ai ngăn trở, hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình, thần ngăn trở giết thần, ma ngăn chặn thì giết ma, ai cũng không thể ngăn cản hắn.

Quân Mộ Khuynh cười, cười quyến rũ mê ly, còn mang theo vài phần ngọt ngào, “Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi.”

“A?” Hàn Ngạo Thần thoáng cái không có phản ứng kịp, còn chìm đắm ở trong nụ cười ngọt ngào trêu người của Quân Mộ Khuynh, hồi tưởng lại lời nói vừa rồi, trong lòng Hàn Ngạo Thần vui vẻ, một phen liền ôm lấy Quân Mộ Khuynh, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, rốt cuộc ôm được rồi.

“Này!” Hai má Quân Mộ Khuynh hơi phiếm hồng, hai đời làm người, nàng chưa cùng nam tử nào dựa vào gần như vậy, bị Hàn Ngạo Thần ôm như thế, nàng vẫn thật có chút không quen.

“Tiểu Khuynh Khuynh, ngươi không sợ hắc ám lực trên người ta sao?” Trong mắt Hàn Ngạo Thần lộ ra một tia khác thường, tươi cười trên khóe miệng cũng biến thành đau khổ.

Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ, nàng chưa từng thấy qua Hàn Ngạo Thần như vậy, ánh mắt nàng kiên định, âm vang kiên định nói, “Ngươi đã từng nói, ngươi không phải là người tốt, Quân Mộ Khuynh càng không phải là thánh mẫu gì, ngươi cũng không quản ta là thú hay người hay là thần, tại sao ta lại để ý tới những thứ đó, hắc ám thì thế nào, quang minh thì như thế nào.” Quang minh cùng hắc ám vốn là cùng tồn tại, cái nào cũng không thể thiếu, mà gây nên quang minh cùng hắc ám, chỉ ở lòng người, không phải quang minh lực cùng hắc ám lực.

Hàn Ngạo Thần lộ ra nụ cười ấm áp, “Tiểu Khuynh Khuynh, ngươi xem một chút, ta không phải người tốt, ngươi không phải thánh mẫu, đã định trước là một đôi.”

Quân Mộ Khuynh nhất thời đầu đầy hắc tuyến, vì sao hai câu không liên quan chút nào, hắn cũng có thể gộp lại thành một khối?
Bình Luận (0)
Comment