Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 246

“Vậy các ngươi chỉ dựa vào vết bỏng, còn có hỏa nguyên tố liền nói người là ta giết, vậy các ngươi có ai đã từng thấy, là ta ra tay?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, bọn họ thật đúng là già mồm át lẽ phải, hôm nay nếu như đổi thành người khác, sớm đã bị Lôi gia bọn họ hãm hại!

Sắc mặt Hàn Ngạo Thần lại lần nữa đổi thành lạnh như băng, trên người cũng tản mát ra khí tức băng lãnh, nghĩ tới tiểu Khuynh Khuynh bị những người này hãm hại, hắn liền không nhịn được muốn đánh nhau.

“Ngày đó trong Ma Vực rừng rậm, người có hỏa nguyên tố, cũng chỉ có một mình ngươi.” Lôi Sắt đỏ mặt, già mồm át lẽ phải trả lời.

Bọn họ đã sớm biết Lôi Huyên Nhi là bị ma thú giết chết, chỉ có điều lời đã nói ra, hơn nữa bọn họ cũng muốn giết Quân Mộ Khuynh, cho nên mới phải đem tội danh này đặt trên người nàng, chỉ là không ngờ, Quân Mộ Khuynh sẽ ra tay giết người của Lôi gia!

Chuyện này sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, cho dù Lôi Huyên Nhi không phải là Quân Mộ Khuynh nàng giết, thì người trước mắt cũng là nàng giết, cho nên chuyện này sẽ không bỏ qua như thế, cho dù hôm nay có Quân Chấn ở đây, Quân Mộ Khuynh nàng giết người của Lôi gia chính là không được.

“Nhưng trên đường lớn người có hỏa nguyên tố hàng ngàn hàng vạn, Lôi gia các ngươi nói là ta giết người, người khác nhất định sẽ tin sao? A, ta đã quên nói cho các ngươi biết, gần đây Xích Quân mới đem thần thú của hắn cho ta mượn chơi mấy ngày, cũng không biết thần thú này rốt cuộc có bao nhiêu uy lực, có thể giẫm bằng nơi đây hay không?” Quân Mộ Khuynh dùng ngón tay nâng cằm, như có điều suy nghĩ nói.

Sắc mặt người ở trên mặt đất đại biến, Quân Mộ Khuynh quen biết Xích Quân!

Xích Quân có thể đem thần thú cho nàng mượn, vậy có nghĩa là, quan hệ giữa nàng với Xích Quân cũng không phải tốt bình thường, thậm chí có thể nói là tốt vô cùng, thần thú a!

Uy hiếp, tuyệt đối là uy hiếp!

Người Lôi gia đứng ở tại chỗ, một trận hóa đá, Quân Mộ Khuynh vừa rồi mới nói cái gì, Xích Quân đem thần thú cho nàng mượn chơi mấy ngày, thần thú là dùng để chơi hay sao?

Người ta đem thần thú trở thành bảo bối, thế nhưng Quân Mộ Khuynh nàng vậy mà lại nói lấy thần thú chơi hai ngày, chơi hai ngày! Có nhầm hay không, khác biệt này có phải có chút quá lớn hay không!

“Thối! Quân Mộ Khuynh nàng đã có thần thú, hiện tại Xích Quân còn cho nàng mượn thần thú, chơi chó má a!”

“Dựa vào! Hai thần thú, nàng lại còn nói có thể đem nơi này san thành bình địa hay không, hai thần thú xuất động, coi như là mười Lôi gia cũng sẽ bị san thành bình địa!”

“Các ngươi nói thật sao, Quân Mộ Khuynh thực sự sẽ động thủ?” Những người có lá gan tương đối nhỏ, thân thể đã bắt đầu run rẩy, nhìn hai các thi thể trên mặt đất, đó gọi là tâm thân hoang mang. (tâm thân: tâm tư, thân thể)

“Câm miệng!” Một trong mấy trưởng lão Lôi gia, rống lớn, làm dập tắt đi chí khí uy phong của bản thân, nếu như Quân Mộ Khuynh thật sự dẫn theo thần thú đến, còn nói với bọn họ nhiều như vậy làm gì, đã sớm ra tay rồi, nàng nói lời này, cũng chỉ là hù dọa bọn họ mà thôi.

Quân Mộ Khuynh thấy trưởng lão Lôi gia không hoảng hốt, quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, khẽ nói, “Hàn Ngạo Thần, có vài người không tin lời nói của ta thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ta nhìn qua không đáng tin như vậy sao?”

Hàn Ngạo Thần: “…”

Nhìn thấy vẻ mặt vô tội kia, Hàn Ngạo Thần co quắp một hồi, hắn ho nhẹ một tiếng, mới chậm rãi mở miệng, “Bọn họ không tin là chuyện của bọn họ, đợi đến khi mọi chuyện phát sinh, hối hận cũng không có chỗ phàn nàn.” Âm thanh ôn hòa từ trên không trung phát ra.

Hàn Ngạo Thần là nói mấy câu quan trọng không có quan hệ, lại làm cho mấy trưởng lão Lôi gia thiếu chút nữa thổ huyết, hối hận cũng không có chỗ phàn nàn, hắn có thể nói ngoan một chút sao?

Vốn bọn họ còn cho rằng một công tử ôn hòa như thế, sao có thể là cùng một loại với Quân Mộ Khuynh, hiện tại xem ra, là bọn họ nhìn nhầm rồi!

“Hàn Ngạo Thần! Ngươi chính là đệ nhất thiên tài kia của Nam Ngưng học viện!” Lôi Sắt bỗng nhiên nhớ tới, mỗi lần con cháu Lôi gia đi, đều sẽ nói tới người này, Hàn Ngạo Thần, là đệ nhất thiên tài, điểm số của hắn, cho tới bây giờ cũng chưa có người nào phá vỡ được.

Hàn Ngạo Thần nhíu mày, vô tội nhìn Quân Mộ Khuynh, “Tiểu Khuynh Khuynh, ta cũng không biết thanh dan h của mình vang dội như thế, ngay cả người Lôi gia cũng biết.” Biết là tốt nhất, dám động đến tiểu Khuynh Khuynh, bọn họ sẽ biết hậu quả!

Khóe miệng Quân Mộ Khuynh không ngừng co quắp, hắn còn giả bộ vô tội, hắn theo đến, không phải bởi vì tin tưởng bản thân còn có một chút thanh danh ở ngũ đại gia tộc sao, có hắn ở đây, ngũ đại gia tộc vẫn không dám tùy tiện ra tay.

“Đệ nhất thiên tài thì như thế nào, hôm nay ngươi giúp đỡ Quân Mộ Khuynh giết con cháu Lôi gia ta, chúng ta cũng sẽ giết ngươi không tha, còn có hiệu trưởng Long Thiên của các ngươi, cũng không thể nói nửa câu!” Lôi Sắt âm ngoan nói, đệ nhất thiên tài Nam Ngưng học viện, cũng là người mà Lôi gia bọn họ muốn lôi kéo, lúc này vậy mà lại đứng ở bên người Quân Mộ Khuynh.

“Ồ?” Hàn Ngạo Thần khẽ cười, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng thánh khiết, một trận bạch sắc quang mang thoáng qua, tất cả con cháu Lôi gia phía sau bọn họ, trên cổ đều xuất hiện một vết máu.

Không trung vốn là kinh hoảng con cháu Lôi gia, bọn họ trừng lớn hai mắt, giơ tay chạm đến cổ của mình, tay mới đến nửa đường, liền không có động tác.

Mười mấy người, cùng nhau rơi trên mặt đất, bụi bặm ùn ùn bay lên.

Nổi giận, tất cả người Lôi gia đều nổi giận, Quân Mộ Khuynh chỉ giết hai người Lôi gia, nhưng cái người gọi là Hàn Ngạo Thần này, lại dám giết mười mấy con cháu Lôi gia bọn họ, có thể nhẫn người nào không thể nhẫn!

“Hàn Ngạo Thần!”

“Chậm đã…” Quân Mộ Khuynh lười biếng kêu lên.

“Quân Mộ Khuynh, nợ nần của ngươi với chúng ta đợi lát nữa lại tính, hiện tại…”

“Lôi Sắt trưởng lão, gấp gáp như vậy làm cái gì, ta hiện tại muốn nói là chuyện này.” Quân Mộ Khuynh chậm rãi nói, hoàn toàn không đem sắc mặt Lôi Sắt để vào mắt.

Trên trăm ánh mắt toàn bộ đều đặt ở trên người Quân Mộ Khuynh, giống như là muốn ăn sống nuốt tươi nàng vậy.

Gấp gáp như vậy làm cái gì? Nếu đổi lại là người nhà ngươi hơn mười hai mươi người bị giết ở trước mắt ngươi, ngươi còn có thể bình tĩnh lại!

Chó má! Quân Mộ Khuynh nàng rốt cuộc muốn thế nào!

“Lôi trưởng lão, ta không cẩn thận, biết một bí mật, ta cho tới bây giờ không biết, thế lực Lôi gia, có thể đi đến công hội lính đánh thuê, ái chà, ngươi nói chuyện này nếu như đến tai hội trưởng công hội lính đánh thuê, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì.” Quân Mộ Khuynh như có điều suy nghĩ nói.

Trong nháy mắt Lôi Sắt khiếp sợ nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng vậy mà lại biết chuyện này, chuyện này, cũng chỉ có một số ít người Lôi gia biết!

Không cẩn thận biết được, chỉ sợ Quân Mộ Khuynh nàng đã sớm biết, hôm nay tới Lôi gia, nhất định là tính toán tất cả rồi, nàng muốn rời khỏi Lôi gia dễ dàng, thế nhưng rời khỏi Lôi gia, không bị Lôi gia truy sát rất khó, cho nên Quân Mộ Khuynh mới nghĩ tới như thế, hèn hạ vô sỉ!

“Đừng… Ta nghĩ chuyện Lôi Huyên Nhi, Lôi trưởng lão biết là chuyện gì xảy ra, ta cũng không nói nhiều, ngươi nói các ngươi nếu tiếp tục oan uổng ta, ta lại không cẩn thận, tâm tình lại không tốt, lại tới Lôi gia thì làm sao bây giờ?” Quân Mộ Khuynh tiếp tục nói, nhìn sắc mặt Lôi Sắt, trong mắt nàng tràn đầy vui vẻ.

Sắc mặt Lôi Sắt lại lần nữa đại biến, hắn nhìn Quân Mộ Khuynh, ánh mắt kia hận không thể đem nàng sống nuốt, uy hiếp, chuyện Lôi Huyên Nhi mặc dù không có liên quan đến nàng, nhưng Lôi Sắt thực sự có chút lo lắng, nếu thực sự bức Quân Mộ Khuynh, nàng lại tới Lôi gia giết người thì sao?

“Còn có còn có, ngươi xem một chút, các ngươi đều biết chân tướng, con người của ta, chịu không nổi oan uổng này, nếu như ta đem chuyện ngày hôm đó điều tra ra sẽ như thế nào?” Nói như thế nào đây? Tiểu thư trực hệ Lôi gia, vì một người nam nhân, ở Ma Vực rừng rậm đã đánh mất tính mạng, sau đó lại đặt trên người Quân Mộ Khuynh nàng.

Lôi gia nhất định sẽ không hi vọng chuyện như vậy truyền đi ra ngoài, Quân Mộ Khuynh hờ hững nhìn Lôi Sắt, hắn tin sau khi chuyện này truyền đi, nhất định sẽ có rất nhiều người quan tâm, đặc biệt, chuyện này còn là từ trong miệng Xích Quân truyền đi, vậy sẽ càng thu hút người.

“Quân Mộ Khuynh, chịu chết đi!” Ngay lúc Lôi Sắt chần chừ, phía sau bọn họ đột nhiên xuất hiện một người.

Thổ nguyên tố đấu kỹ nhấc lên cát bụi, hắn lấy bản thân làm trung tâm, ở chung quanh nhấc lên gió lốc, thẳng tắp bay về phía Quân Mộ Khuynh bên này.

Đôi mắt đỏ đậm thoáng qua một tia lãnh ý, kim sắc quang mang từ Quân Mộ Khuynh bay ra, hỏa diễm to lớn hừng hực dấy lên trên không trung, giống như một đường sao băng, bay về hướng người bên kia, cát bụi đầy trời, kim sắc hỏa diễm chạm vào nhau nghe ầm một tiếng, người rơi xuống một chỗ.

Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, hai người chậm rãi dừng trên mặt đất, ăn ý kia, không cần nói nhiều một chữ, bọn họ cũng đều biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì.

“An nhi!” Lôi Sắt vội vàng chạy tới, nâng Lôi an dậy, trong mắt lại lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Quân Mộ Khuynh mỉm cười, đi tới trước mặt Lôi Sắt, “Lôi gia hèn hạ vô sỉ ám toán ta, hiện tại thêm một việc, cũng không biết người ở bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào.” Người của Lôi gia muốn cho nàng một lý do, nàng nhất định sẽ không cự tuyệt.

Có nhiều bùa hộ mệnh như vậy, cho dù không có Quân gia, không có thần thú, Lôi gia hắn cũng không thể làm gì nàng.

Lôi Sắt nhìn Lôi an bị đốt thành trọng thương, hắn biết nếu như Quân Mộ Khuynh dùng hết toàn lực, Lôi An cũng đã chết, nàng như vậy, chẳng qua là suy nghĩ ra oai phủ đầu với mình một chút, mà hắn lại không thể không thỏa hiệp, ai bảo Quân Mộ Khuynh nắm được quá nhiều nhược điểm của Lôi gia.

Lôi Sắt thực sự không biết, Quân Mộ Khuynh là trong lúc lơ đãng biết được, còn là cố ý điều tra tin tức Lôi gia bọn họ, nếu không chuyện ở công hội lính đánh thuê kín đáo như thế, sao Quân Mộ Khuynh có thể biết được.

“Quân Mộ Khuynh, ngươi trả tính mạng của muội muội lại cho ta!” Lôi an mặc dù bị trọng thương, vẫn không quên nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh, gọi thẳng báo thù.

Hắn biết Huyên Nhi chết, chính là bị Quân Mộ Khuynh giết chết, hận ý của hắn khó bình ổn, chỉ tiếc hắn không có năng lực giết Quân Mộ Khuynh, báo thù cho Huyên Nhi.

Nhìn vẻ mặt Lôi an ủ rũ, ký ức sâu nhất của Quân Mộ Khuynh hiện lên, trong đầu hiện ra hai hình bóng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, bước chân cũng không tự chủ đi đến phía Lôi an

“Báo thù cho muội muội ngươi là có thể, nhưng mà, chỉ có người ngu xuẩn mới sẽ tin tưởng lời nói của một phía, ta có thể nói rõ cho ngươi biết, muội muội ngươi không phải là ta giết.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn Lôi sắc.

“Ngươi muốn thế nào?” Lôi Sắt nhìn nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng lại nâng lên từng đợt sợ hãi, đôi mắt băng lãnh kia, khẽ đảo qua như vậy, hắn liền cảm thấy toàn thân lạnh như băng, cả trái tim cũng đang run rẩy.

Lôi Sắt phát hiện hoảng sợ trong lòng mình, hắn dùng sức để bản thân bình tĩnh lại, Quân Mộ Khuynh thì thế nào, còn không phải là một tiểu bối, hắn không nên có loại sợ hãi này, nhưng hắn chỉ cần nhìn đến đôi mắt kia, trong lòng lại nâng lên cảm giác xấu.

“Ta chỉ muốn nói một câu, ta đã đến giải thích rõ với người Lôi gia các ngươi, vậy bây giờ ta có thể đi rồi chứ?” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nhìn Lôi Sắt, giáo huấn này, đã đủ để cho bọn họ khắc sâu, xem bọn họ còn vô duyên vô cớ đem tội danh chụp lên trên đầu nàng nữa hay không.

Sắc mặt Lôi Sắt tái xanh nhìn Quân Mộ Khuynh, nắm tay buông ra, buông lại nắm, đôi mắt trừng giống như một cái chuông nhỏ, liều mạng nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh, hận không thể trừng ra hai cái lỗ ở trên người nàng.

Nàng mới vừa rồi là giải thích! Có người giải thích như thế sao? Vừa rồi đầu tiên là giết con cháu Lôi gia hắn, này tiền tiền hậu hậu bị thương, giết, gần tới hai mươi, Quân Mộ Khuynh đến Lôi gia giải thích chính là giải thích như vậy, nhưng mà Lôi Sắt cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể nói nửa câu, chuyện công hội lính đánh thuê, không thể truyền tới trong tai các gia tộc khác.

“Có thể.” Rất lâu sau, Lôi Sắt mới phun ra hai chữ.

Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, lạnh nhạt nhìn Lôi Sắt, nghe thấy hai chữ kia, biểu cảm trên mặt cũng không có biến hóa lớn, giống như nàng đã sớm biết sẽ có kết quả này vậy.

Mấy trưởng lão đứng ở bên người Lôi Sắt phẫn nộ nhìn Quân Mộ Khuynh, không có phát ra bất kỳ âm thanh gì, trong lòng lại cực kỳ không cam lòng.

Mấy ngày nữa, bọn họ sẽ ra tay với Quân Mộ Khuynh, nàng giết người của Lôi gia, cho dù có Quân Chấn che chở, vậy cũng sẽ không có kết quả gì, mọi chuyện cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng lúc này Quân Mộ Khuynh lại tới, không chỉ đại náo Lôi gia một hồi, còn giết người của Lôi gia, trong lòng bọn họ có thể không tức giận sao?

Mỗi con cháu Lôi gia, đều nghi hoặc nhìn mấy đại trưởng lão, trong mắt có không phục, còn có không cam lòng, bọn họ không rõ, vì sao Quân Mộ Khuynh giết người của bọn họ, lại có thể thuận lợi thoát thân, công hội lính đánh thuê, có liên quan gì đến bọn họ chứ, bất quá chỉ là một Quân Mộ Khuynh, có cái gì phải sợ!

“Như vậy vẫn không được, xin mời mấy vị trưởng lão lập một cái lời thề nho nhỏ, nếu không ta không yên lòng.” Quân Mộ Khuynh lộ ra biểu cảm sợ hãi, cứ như vậy, nàng quả thực là không yên lòng, người của Lôi gia lật lọng, vẫn là lập lời thề thì tốt hơn.

Người Lôi gia với thiên địa quy luật, nàng tin cái thứ hai, mặc dù nàng không biết thiên địa quy luật đáng chết kia, vì sao mỗi lần ma thú khác tấn chức, nàng cũng sẽ bị phách một đạo tia chớp.

“Quân Mộ Khuynh, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Lôi Sắt hờ hững nhìn Quân Mộ Khuynh, được một tấc lại muốn tiến một thước! Bọn họ cũng đã đáp ứng, Quân Mộ Khuynh còn muốn bọn họ lập lời thề.

Đây là sỉ nhục, trên đại lục, cường giả tuyệt đối sẽ không lập lời thề với người yếu hơn mình, càng không dễ dàng lập lời thề, lời hứa của bọn họ đáng giá ngàn vàng, nhưng hôm nay trưởng lão Lôi gia sống mấy chục năm, cư nhiên lại bị một nha đầu mười mấy tuổi của Quân gia buộc lập lời thề, chuyện này nói ra, bọn họ sẽ cảm thấy mất thể diện.

“Không lập lời thề cũng không quan hệ, nhưng mà… Ta cũng không biết ta có đem chuyện này nói ra hay không.” Quân Mộ Khuynh bĩu môi, lập hay không lập lời thề, là chuyện của bọn họ, nàng cũng không nói cứng rắn muốn bọn họ lập lời thề.

“Ngươi…”

“Không đồng ý sao?” Quân Mộ Khuynh nhìn Lôi Sắt, không thể lập lời thề, có thể có cái gì hơn người, một lời thề mà thôi.

“Đồng ý!” Toàn thân Lôi Sắt đã bốc cháy lên lửa giận, lại không thể phát tát, hắn ở trong lòng âm thầm thề, nhất định phải giết Quân Mộ Khuynh, đem Quân Mộ Khuynh nghiền xương thành tro, nhưng mặc dù là như vậy, vẫn không thể giải hết tức giận trong lòng hắn.

“Rất tốt.” Quân Mộ Khuynh hài lòng gật đầu, trở lại bên người Hàn Ngạo Thần.

“Ta, Lôi Sắt ở đây lập lời thề, chuyện hôm nay người Lôi gia sẽ không được truy cứu, cũng không thể truy sát Quân Mộ Khuynh, bằng không rơi vào địa ngục!” Lôi Sắt từng chữ lập lời thề xong, sau khi nói xong, vẻ mặt hắn tĩnh lặng, mặt như tro tàn đứng ở tại chỗ, áy náy nhắm mắt lại.

Quân Mộ Khuynh, hắn hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn, giết người Lôi gia hắn, còn làm cho hắn ở trước mặt người Lôi gia không ngóc đầu lên được.

Lôi Sắt sợ là đã quên, thời điểm đem tội danh Lôi Huyên Nhi chết giá họa đến trên người Quân Mộ Khuynh, hắn là người thứ nhất đồng ý, mà hắn so với bất cứ kẻ nào đều muốn Quân Mộ Khuynh chết hơn, ngay cả Lôi an cũng là hắn xúi giục, giết Quân Mộ Khuynh, hắn hiện tại tất cả, chẳng qua là một người lập lời thề, đã muốn làm cho người ta bầm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro, hắn không có mặt, cũng không có mặt mũi nói!

Chuyện hãm hại người khác, hắn là người thứ nhất bỏ chạy, kết quả khi đến phiên chính mình, giống như thế nào, người như vậy sống cũng đã là một loại sỉ nhục.

“Được rồi, đã như vậy, ta cũng không làm khó dễ các ngươi, liền cáo từ trước.” Quân Mộ Khuynh cười cười, xoay người đi ra ngoài.

Khóe miệng Hàn Ngạo Thần nâng lên tươi cười, bước chậm đi theo ở bên người Quân Mộ Khuynh, hắn nghĩ tới thánh linh, kỳ thực lần đó, hắn cũng có thể để cho thánh linh thề, nhưng mà, cho dù thánh linh không thề thì như thế nào, có hắn ở đây, sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn đến tiểu Khuynh Khuynh.

Không làm khó dễ!

Người của Lôi gia thiếu chút nữa trực tiếp thổ huyết, nàng như vậy còn không tính là làm khó dễ? Vậy cái dạng gì mới tính là khó xử đây.

Người của Lôi gia nào biết, Quân Mộ Khuynh là hận không thể khiến cho bọn họ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này, giết mấy người của Lôi gia, cũng không đủ để cho hả giận.

Thời gian ở Phù Thủy trấn, người Lôi gia chèn ép cả nhà bọn họ là hận nhất, cũng là tích cực nhất, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên đại ơn đại đức của Lôi gia năm đó, cái này đều sẽ đòi lại từng cái.

Hàn Ngạo Thần đi ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, mỗi khi bước đi một bước, hắn lại cảm giác được lệ khí trên người Quân Mộ Khuynh nặng thêm một phần, hắn đưa tay nắm chặt tay nhỏ bé của nàng, âm thanh nhu hòa cũng vang lên bên tai.

“Tiểu Khuynh Khuynh, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.” Hắn có cảm giác, tiểu Khuynh Khuynh còn có chuyện gì đó chưa nói, nhưng chuyện của tiểu Khuynh Khuynh, hắn cũng đoán không được là cái gì, cũng chỉ có thể chờ nàng bằng lòng nói, mới có thể hỏi nàng là có chuyện gì.

Quân Mộ Khuynh quay đầu, liền nhìn thấy nam tử bên cạnh, nàng cười cười, nhìn cửa lớn của Lôi gia, “Ta không sao, chuyện này, đợi sau khi ngũ đại gia tộc tỉ thí xong, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Nàng tin Hàn Ngạo Thần cũng đã nhận ra, dù sao nàng chưa từng nghĩ muốn giấu giếm hắn.

“Ừm.” Hàn Ngạo Thần gật đầu, nắm chặt tay Quân Mộ Khuynh, đi về phía cửa lớn của Lôi gia.

Cửa lớn Lôi gia vừa mới mở ra, từng gương mặt quen thuộc đập vào mi mắt, điều này làm cho Quân Mộ Khuynh có chút bất ngờ.

“Các ngươi tại sao đều ở đây?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt, nàng đến Lôi gia, hẳn là không có ai biết mới phải, vậy bọn họ làm sao mà biết được.

“Tiểu Khuynh, ngươi muốn gạt chúng ta, đừng suy nghĩ, ngày đó chúng ta theo ngươi trở lại Quân gia, cũng vẫn trông chừng xem lúc nào thì ngươi đi ra ngoài, lúc ngươi với hắn cùng nhau đi ra, bọn ta liền đi theo, vừa rồi các ngươi ở Lôi gia rốt cuộc làm cái gì?” Lạc Anh Ninh tò mò đi qua hỏi, chuyện này vô cùng khả nghi, tiểu Khuynh không có việc gì thì đi Lôi gia làm cái gì?

Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ, nhìn biểu tình yên tâm của bọn họ, nàng cười cười, “Không có phát sinh chuyện gì, ta chỉ là đến giải thích, ta không có giết Lôi Huyên Nhi.” Nàng thật sự là đến giải thích, bọn họ đây là có biểu tình gì vậy?

Quân Mộ Khuynh nhìn vẻ mặt của mọi người, bọn họ đều hoài nghi nhìn nàng, rõ ràng là không quá tin tưởng lời nàng nói.

Tòa nhà gia chủ Lôi gia đâu chỉ một điểm nửa điểm, bọn họ đứng ở cửa, sao có thể nhìn thấy chuyện ở đại đấu kỹ trận, hết thảy, mặc kệ Quân Mộ Khuynh ở bên trong làm chuyện gì, cũng chỉ có người của Lôi gia mới biết, người đứng ở ngoài cửa hết thảy đều không biết.

Người Lôi gia mở cửa cho Quân Mộ Khuynh, đứng ở một bên, có chút bất mãn, nàng rõ ràng chính là đến đánh nhau, nói giải thích gì chứ, ai giải thích, sẽ ra tay, Quân Mộ Khuynh nàng nói cũng không biết xấu hổ.

“Chúng ta đều tin ngươi không có giết chết Lôi Huyên Nhi, Lôi Huyên Nhi kia tính là cái gì, đâu đáng giá để Khuynh nhi chúng ta ra tay, nhưng mà ngươi…” La Tắc chỉ vào Hàn Ngao Thần sau lưng Quân Mộ Khuynh, hắn vì sao vẫn cứ đi theo bên người Khuynh nhi, Ngạo Tà đâu?

“Hàn Ngạo Thần.” Hàn Ngạo Thần lộ ra một nụ cười nhu hòa, khóe miệng hơi giương lên, bọn người kia, còn nói là cùng nhau lớn lên với hắn, hắn mang mặt nạ, với lấy mặt nạ xuống bộ dáng cũng nhận không ra.

Nếu như lúc này La Tắc nghe được lời nói trong lòng của Hàn Ngạo Thần, chỉ sợ sẽ nhảy dựng lên kêu to, Hàn Ngạo Thần tao nhã, ưu nhã cao quý, Mặc Ngạo Tà, lạnh đã sắp là một khối băng thạch, toàn thân hắc y mặt nạ khiến cho hắn có vẻ tôn quý thần bí, tính cách hai người hoàn toàn khác nhau, đừng nói là bọn họ nhận không ra, bất cứ người nào cũng nhận không ra!

“Ta đương nhiên biết ngươi là Hàn Ngạo Thần.” La Tắc thấp giọng nói thầm, hắn chỉ là muốn hỏi, Ngạo Tà vì sao chưa ở bên cạnh Khuynh nhi.

Hàn Ngạo Thần cười cười, hắn biết mình là Hàn Ngạo Thần, lại không biết chính mình đồng thời cũng là Mặc Ngạo Tà, việc này nên giải thích thế nào?

Hạng Võ tiến đến bên cạnh Hàn Ngạo Thần, thần bí nói, “Hàn Ngạo Thần, ngươi lúc nào đã tới Âm Nguyệt thành?” Lâu như vậy cũng không có nhìn thấy Ngạo Tà, chẳng lẽ hắn không sợ Quân Mộ Khuynh bị người đoạt đi rồi, chuyện ở Nam Ngưng học viện, hắn cũng có nghe nhiều một chút, hiện tại tình địch tới rồi.

“Đã lâu rồi.” Hàn Ngạo Thần không để lại dấu vết nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, không muốn Hạng Võ tiến sát mình quá gần.

“Được rồi, các ngươi xong chưa, tiểu tử thối, ngươi đi cùng nha đầu này, cũng không nói với ta.” Long Thiên đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, nha đầu này một mình đến Lôi gia, không biết ở đây có nhiều nguy hiểm sao?

“Các ngươi muốn ở trước cửa Lôi gia nói chuyện phiếm?” Quân Mộ Khuynh nghi hoặc hỏi một câu, bọn họ nói đùa cũng không nhìn địa phương này một chút, đây là Lôi gia, nàng một khắc cũng không muốn đứng ở chỗ này.

Mọi người đều lắc đầu, bước nhanh đi trở về, bọn họ đều là đến xem người ngũ đại gia tộc tỉ thí, cho nên rất nhàn rỗi, thậm chí là nhàn rỗi đến mức tìm Xích Quân khắp nơi, nhưng mấy ngày nay, Xích Quân giống như là đã biến mất vậy.

Nhiều người như vậy, cũng chỉ có Lạc Anh Ninh đi sát bên người Quân Mộ Khuynh, nàng trực tiếp chen lên đẩy Hàn Ngạo Thần sang bên cạnh, cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh.

Người khác muốn tới gần cũng không có cách nào, bọn họ muốn tới gần, cũng phải có người cho phép mới được a, Hàn Ngạo Thần mặc kệ bị chen qua bên cạnh, nhưng vẫn đứng ở bên người Quân Mộ Khuynh, không để cho bọn họ bất luận kẻ nào tới gần.

“Tiểu Khuynh, ngươi ở Quân gia nửa tháng này làm cái gì, ta nghe nói nửa tháng trước đây, Quân gia lại có một tòa viện bị đốt, đó là có chuyện gì xảy ra.” Bọn họ cũng là nghe mơ hồ, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, duy nhất biết được chính là viện của Quân gia bị người hoa hoa lệ lệ đốt.

“Làm sao ngươi biết?” Quân Mộ Khuynh quét xung quanh một vòng, lão đầu sẽ không nói, sư phụ cũng sẽ không nói, còn lại chính là bốn hoàng thành thiếu gia.

“Hắn nói.” Lạc Anh Ninh lộ ra nụ cười vô cùng sung sướng, chỉ vào Hạng Võ nói.

Đôi mắt đỏ đậm của Quân Mộ Khuynh đảo qua Hạng Võ một cái, trong đôi mắt lộ ra vô tận nguy hiểm, “Phải không?”

Hạng Võ rụt cổ một cái, vội vàng xoay đầu sang bên cạnh, không nhìn Quân Mộ Khuynh, nha đầu này thế nào miệng so với Bạch Tử Kỳ còn lớn hơn, hắn vừa mới đem chuyện này nói cho bọn họ biết, kết quả sau một khắc đã truyền tới tai Quân Mộ Khuynh.

“Tiểu Khuynh, hiện tại ngươi muốn đi chỗ nào?”

“Khách sạn.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, nàng muốn đi xem tình hình của Chi Chi.

“Chúng ta cũng ở tại khách sạn ngươi ở.” Lạc Anh Ninh cười thần bí, vốn bọn họ cũng không có chỗ ở, không ngờ lại gặp phải mấy người bọn hắn, bọn hắn bây giờ đều ở tại một tầng lầu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, có chuyện gì mọi người cùng nhau làm, thời gian đùa mọi người cùng nhau chơi đùa.

Quân Mộ Khuynh khẽ gật đầu, nàng đang nghĩ đi trở về nhanh một chút, đột nhiên phát hiện thiếu một người trong những người này.

“Nhân yêu tại sao không thấy?” Cái người nhân yêu kia, lại bỏ qua cơ hội xem kịch vui.

“Nhân yêu kia không biết xảy ra chuyện gì, vội vội vàng vàng liền đi.” Hạng Võ vội vàng nói, hắn đây là lập công chuộc tội, hi vọng Quân Mộ Khuynh nàng không quá tàn nhẫn.

“Vội vội vàng vàng liền đi?” Nhân yêu kia không phải là muốn nhìn nàng đấu với Quân gia sao, việc này lại là sắp tới thời gian tỉ thí, hắn liền đi.

“Nhưng mà hắn nói, ngày đó tỉ thí, hắn sẽ trở lại.” Lam Phong mỉm cười nói, hắn cũng cảm thấy, hai chữ nhân yêu này, quả thực là nghe thích hợp với Hoa Thiên Nhiêu.

Khóe mắt Quân Mộ Khuynh co giật hai cái, không lên tiếng nữa, cảm tình không phải là hắn cứ như vậy đi rồi, mà là đợi đến thời gian tỉ thí sẽ trở lại.

Lại đi ngang qua một con phố, Quân Mộ Khuynh nhìn đại lầu cao vút, lộ ra một nụ cười, vừa mới nghĩ bước nhanh lên một chút, đối diện liền xuất hiện một bóng người, che ở trước mặt bọn họ.

“Ngươi là ai?” Quân Mộ Khuynh nhìn tiểu hài tử trước mặt, nhíu mày, quần áo xốc xếch, đây là con cái nhà ai, không dạy dỗ cho tốt, để hắn đi ra ngoài như thế, nhìn còn có mấy phần quen mắt, Chiến Thiên mới sẽ không như hắn vậy.

“Chủ nhân!” Tiểu hài lập tức đi qua cười cười kêu lên, hai tay ôm chặt lấy eo Quân Mộ Khuynh, không chịu buông tay.

Quân Mộ Khuynh lập tức một trận ngổn ngang, lúc trước hình như có một người như vậy…

“Ta không phải chủ nhân ngươi, ngươi có thể trở về đi tìm nương ngươi.” Nói xong Quân Mộ Khuynh liền muốn đi tới phía trước.

“Mẫu thân!” Tiểu hài lập tức ngăn ở trước mặt Quân Mộ Khuynh kêu một tiếng.

Mọi người lập tức một trận hóa đá, mẫu thân? Nàng lúc nào có đứa nhỏ lớn như vậy?

Quân Mộ Khuynh 囧 囧 nhìn tiểu hài tử trước mắt, nàng sao có thể có một đứa nhỏ lớn như vậy, đứa nhỏ này là kêu loạn đi…

“Mẫu thân.” Tiểu hài tử lại kêu một tiếng.

“…” Quân Mộ Khuynh không nói gì sững sờ ở tại chỗ, hắn nhìn qua cũng đã sáu bảy tuổi, gọi nàng là mẫu thân, nàng không có già như vậy chứ?

Hàn Ngạo Thần hoài nghi nhìn tiểu hài, nhíu mày, tiểu hài này thế nào nhìn quen mắt như thế, đột nhiên xuất hiện, gọi nàng chủ nhân, hiện tại lại gọi là mẫu thân, đây là tình huống gì?

“Ta không phải mẫu thân ngươi.” Quân Mộ Khuynh lắc đầu, không muốn tính toán cùng một đứa nhỏ nhiều như vậy, bước nhanh đi về phía trước.

Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về phía trước, tiểu hài tử chu chu miệng, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ánh mắt lộ ra một tia giảo hoạt, một đạo tử quang thoáng qua, trên đường đâu còn tiểu hài tử nào, ngay cả bóng dáng tiểu hài tử cũng nhìn không thấy.

Quân Mộ Khuynh đi được hai bước, thấy tiểu hài tử kia không có đi theo, thở phào nhẹ nhõm, mạc danh kỳ diệu làm nương một hồi, nàng mới mười ba tuổi, tại sao có thể có một đứa nhỏ lớn như vậy, nói ra cũng không có người sẽ tin tưởng.

Lạc Anh Ninh thấy Quân Mộ Khuynh cũng là vẻ mặt hoang mang, không có mở miệng dò hỏi, chuyện này tiểu Khuynh cũng mờ mịt, chớ nói chi là bọn họ sẽ biết, nói không chừng là tiểu hài tử tìm không được mẫu thân mới có thể như vậy.

Mọi người đều cho rằng là vừa rồi tiểu hài tử kia nhận nhầm, cũng không có đem chuyện mới vừa rồi để ở trong lòng, tiếp tục đi về phía trước.

Thời điểm khi bọn hắn đi tới cửa khách sạn, đập vào mi mắt lại là tiểu nam hài kia, trên mặt nở ra nụ cười về phía Quân Mộ Khuynh, còn có một chút bộ dáng lấy lòng.

“Mẫu thân…”

“Ta không phải mẫu thân của ngươi.”

“Chủ nhân.”

“Ta lúc nào là chủ nhân của ngươi?”

“…”

“Ngươi theo ta làm cái gì?”

“Để ngươi làm chủ nhân ta a!” Tiểu nam hài đứng thẳng lưng, hai tay nâng đỡ, hùng hồn nhìn mỗ nữ nào đó.

“Vậy ngươi làm cái gì?”

“Ta sẽ, uống chút trà, ăn điểm tâm, nếm thử mỹ vị...” Tiểu hài tử cúi đầu đếm tay, thần sắc trên mặt càng lúc càng hưng phấn.

Trong đầu Quân Mộ Khuynh hiện ra hai chữ “Ham ăn”, tên ham ăn này thế nào càng nhìn càng thấy quen mắt.

Thấy Quân Mộ Khuynh còn chưa có nhận ra mình, hai mắt tiểu hài tử đẫm lệ nhìn Quân Mộ Khuynh, “Chủ nhân không muốn Chi Chi, chủ nhân không muốn Chi Chi!”

Ầm!

Quân Mộ Khuynh đầu óc như là bị nổ tung vậy, hắn nói, không muốn Chi Chi? Như vậy nói cách khác, người trước mắt? Chính là Chi Chi tham ngủ kia?

“Chi Chi ở nơi nào?” Lạc Anh Ninh nhìn xung quanh, Chi Chi, tiểu ma thú đáng yêu kia, mặc dù nó làm bị thương nàng, nhưng nàng một chút cũng không có tức giận, tiểu Khuynh cũng đã sớm nhắc nhở nàng, là chính nàng muốn chạm vào, không thể trách bất luận kẻ nào.

Hàn Ngạo Thần nhìn tiểu hài tử kia một thân mất trật tự, mắt cũng trợn thật lớn, đây là con ma thú kia? Dị linh thú?

“Này… Không phải chứ?” Quân Mộ Khuynh còn không kịp tiêu hóa, nàng nghe nói Chi Chi lại lớn lên, nhưng đó cũng chỉ là bốn năm tuổi, hiện tại hắn thoạt nhìn giống như sáu bảy tuổi.

“Cô nương, ngươi đã trở về?” Bá Hiêu chạy tới, liền nhìn thấy Quân Mộ Khuynh đứng ở cửa, nàng bước nhanh đi qua, liền phát hiện Chi Chi cũng đứng ở trước mặt chủ nhân.

“Tiêu.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt kêu một tiếng, mắt nhìn Chi Chi.

“Ta liền nói Chi Chi sao có thể đột nhiên không thấy, hóa ra là biết cô nương đã trở về, mới có thể chạy ra.” Bá Hiêu cười nói, không có phát hiện, ánh mắt đỏ đậm kia, trong nháy mắt cứ như vậy dại ra.

Đây thật sự là Chi Chi a!

Để khẳng định ý nghĩ trong lòng, Quân Mộ Khuynh kéo Chi Chi đi vào khách sạn, cuối cùng trừ Hàn Ngạo Thần với Bá Hiêu có thể đi vào gian phòng của nàng, những người còn lại đều bị chặn ở ngoài cửa.

“Ngươi thực sự là Chi Chi?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, còn chưa có tiêu hóa xong tin tức này, điều này thật sự là quá chấn động, mà một màn chấn động như thế, lại xuất hiện ở trước mắt nàng.

Chi Chi lên tiếng, gật gật đầu, “Chủ nhân…”

“Ngươi chính là dị linh thú?” Hàn Ngạo Thần cũng nghi ngờ nhìn Chi Chi mấy lần, trong lòng cũng vô cùng chấn động.

“Sai, bản thú không phải dị linh thú.” Hai tay Chi Chi chống nạnh, đắc ý nói.

Lần này, Hàn Ngạo Thần càng nghi ngờ hơn, không phải dị linh thú thì là ma thú gì?
Bình Luận (0)
Comment