Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 339

Nhìn thấy người của Mộ Dung thành đều chột dạ cúi đầu, Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người rời đi, khuyên nàng cũng đã khuyên rồi, người ta không nghe thì cũng không thể trách nàng.

Sống chết của Mộ Dung thành, không liên quan tới nàng, có lẽ là bọn họ có nguyên nhân gì đó mà không thể rời đi, nàng cũng không thể làm khó dễ cho bọn họ, mỗi người đều có tư duy của riêng mình, nếu người ta đã không muốn, nàng cũng không thể ép buộc được.

Mộ Dung Phượng Ngâm nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, hắn rất muốn gọi Quân Mộ Khuynh lại, bất kể là nàng đưa điều kiện gì, mình cũng có thể đáp ứng, chỉ cần nàng có thể giải cứu Mộ Dung thành là được, có điều nàng lại không thần thú ở bên người, có thể có cách nào được chứ.

“Tiểu Khuynh, ngươi thực sự không muốn để ý tới sao? Đây là cả một tòa thành đó.” Mà sinh tử của tòa thành này, hiện giờ đều nắm ở trong tay nàng, chỉ cần nàng muốn, Mộ Dung thành cũng sẽ không bị phá hủy.

“Vậy thì sao?”

Huyết Yểm thoáng cái bị nghẹn không biết nói gì, sững sờ mấy giây, rồi ngửa đầu lên trời cười to, tính cách của nàng thật là cho người ta thích mà, không đúng, phải là quá làm cho thú thích, đây mới chính là khế ước giả của Huyết Yểm nó, chuyện không muốn làm, ai cũng không nể mặt.

Quân Mộ Khuynh vô cùng thẹn thùng, người này cười cái gì chứ?

“Người đã chết hết một nửa.” mùi máu nồng nặc xông vào mũi, Huyết Yểm nằm ở trong không gian mặt, trên mặt mang theo nụ cười khát máu.

Quân Mộ Khuynh lạnh lùng quét mắt nhìn xung quanh, chỉ mới qua một chút thời gian mà phòng ốc ở đây đã sụp đổ hơn một nửa, toàn bộ Mộ Dung thành, chỗ còn nguyên chỉ còn có Mộ Dung gia, đám ma thú kia vẫn biết chỉ có Mộ Dung gia là không làm tổn thương chúng nó.

“Đợi sau khi chúng giết sạch toàn bộ người ở đây thì sẽ hết giận.” ngũ trảo kim long ở trong không gian mặt nói, đến lúc đó, dù cho Mộ Dung gia không có động vào nó, một khi đã giết đỏ mắt rồi thì ma thú sẽ không phân biệt bằng hữu hay kẻ thù, chỉ cần là nhân loại thì chúng nó sẽ tàn sát.

Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười: “Vậy cũng chẳng liên quan tới ta.” Bọn họ có gan làm thì cũng có gan chịu trách nhiệm.

“Tiểu Khuynh, thánh linh thú đã ngủ nhiều ngày như vậy, không sao chứ?” ngũ trảo kim long nghi ngờ hỏi, ngủ mấy ngày mấy đêm như thế, tới giờ vẫn chưa tỉnh lại, sẽ không có việc gì chứ? Đạo tia chớp hai ngày trước, làm cho cả nó cũng kinh ngạc.

Quân Mộ Khuynh phân ra một chút tinh thần lực dò xét không gian, Chi Chi vẫn còn ngủ say, xem ra sẽ có một khoảng thời gian không tỉnh được.

“Nàng sẽ không có việc gì, hẳn là do hai ngày trước không nắm được lực lượng của tia chớp nên mới như vậy.” một đạo tia chớp có thể đem một người đánh chết, lực lượng mạnh tới cỡ nào mới được như vậy, Chi Chi không ngủ mới là lạ, có điều sau khi tỉnh lại, nàng nhất định sẽ đòi ăn.

Ngũ trảo kim long cũng thẹn thùng, một vật nhỏ như thế, vậy mà có thể thả ra một tia chớp hung mãnh như vậy, nửa người nửa thú kia cứ như vậy mà chết trên tay nàng.

Không có ai nói chuyện nữa, không gian chậm rãi an tĩnh lại, thân ảnh đỏ rực chậm rãi đi trên đường, nàng không kinh hoảng như người khác, ở bên trong sự hỗn loạn này, dù cho có ma thú đuổi theo ở phía sau, nàng vẫn cứ yên lặng lạnh nhạt đi qua như vậy, không có ma thú nào dám ngăn cản bước đi của nàng.

Thân ảnh đỏ rực ở trong tình cảnh hỗn loạn đặc biệt sáng chói, khóe miệng Quân Mộ Khuynh mang theo một nụ cười nhàn nhạt, con ngươi đỏ đậm lại vô cùng băng lãnh, không có một chút nhiệt độ, uy áp của cường giả tỏa ra bốn phía, không có một ma thú nào dám tới gần nàng nửa bước.

Huyết Yểm ngồi ở trong không gian mặt, phân ra một chút tinh thần lực theo dõi bên ngoài, không khỏi chậc một chút, này cũng quá trâu đi.

Quân Mộ Khuynh đi ở giữa đám ma thú bạo đọng, thân thể thon nhỏ chậm rãi, nàng có sự bình tĩnh không ai có thể có được, làm người ta chỉ mới liếc mắt một cái là không thể bỏ qua được sự hiện diện của nàng, trên người nàng tản ra khí tức cường đại, vờn quanh xung quanh thân thể, làm tất mọi người kinh sợ, ánh mắt lạnh lùng lạnh lẽo, khóe miệng có nụ cười như có như không làm cho mọi vật đều ảm đạm, làm cho người ta xấu hổ không thôi.

Nàng cứ như vậy đi qua, ma thú đều nhao nhao nhường đường cho nàng, không dám tạo một chút thương tổn cho nàng.

Vốn mấy người còn đang kinh hoảng, thấy một màn như vậy đều ngây ngốc tại chỗ, nhìn thân ảnh đỏ đậm kia, ở giữa thú triều, nàng lại như đi dạo trên đường cái vậy, không hề quan tâm tới nguy hiểm ở xung quanh..

Người sửng sốt đều dừng bước, ma thú đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, trực tiếp giẫm lên người người nọ, lại tiếp tục đuổi theo mục tiêu tiếp theo.

Sau đó, cho dù có người nhìn thấy thân ảnh của Quân Mộ Khuynh cũng không có ai dám dừng bước lại, ma thú không dám động tới nàng nhưng bọn họ ma thú vẫn giết không tha.

Có điều người này thật là quá biến thái rồi, ma triều khủng bố như thế mà nàng có thể yên lặng đi qua được như vậy, một chút chuyện cũng không có.

“Cứu mạng!”

“A! Đừng giết ta! Đừng giết ta!”

“Mộ Dung gia chủ, cứu mạng, chúng ta không dám nữa!”

Thanh âm la hét không hẹn mà cùng vang lên từ bốn phương tám hướng, nhưng không có ai đáp lại bọn họ, trong thành nhanh chóng biến thành một mảnh bừa bãi, phòng ốc sập, có nơi mặt đất cũng bị nứt, ở đây giống như đang gặp phải một trận động đất lớn, chính xác mà nói, ma thú bạo động lần này còn muốn khủng bố hơn so với động đất bình thường, tất cả mọi thứ đều bị đạp loạn bát tao.

Nếu là động đất, còn có thể có chỗ trốn, nhưng đối mặt với thú triều, bọn họ không thể trốn, cũng không có chỗ trốn, tất cả đều bị phá hủy không theo một quy luật nào, không biết lúc nào sẽ có một ma thú xuất hiện ở trước mặt ngươi, nuốt ngươi vào trong bụng.

Tử vong đáng sợ nhất chính là lúc ngươi biết tử vong đã tới, sự sợ hãi đó sẽ bao phủ ngươi, nhìn người khác chết đi trước mặt, không biết mặc kệ mình chạy tới đâu, kết quả cuối cùng cũng sẽ chết như vậy, đó mới chính là đáng sợ nhất.

Nhìn những người này chạy băng băng xung quanh, nhưng đa số đều không chạy ra khỏi thành, điều này làm cho Quân Mộ Khuynh có chút khó hiểu, chẳng lẽ thật sự là có cái gì đó làm cho những người này mặc dù chạy như thế nào cũng sẽ không chạy ra khỏi thành?

Cho dù có cái gì đó thật thì cũng chẳng phải là chuyện của nàng, thân thể nhẹ nhàng đi lên không trung, đem sự ồn ào náo động ném ở sau lưng.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên ở Mộ Dung thành, không ai biết ở trong Mộ Dung thành xảy ra chuyện gì, thôn trấn xung quanh nhìn thấy một bầu trời bụi bặm, còn có tiếng kêu thét thê lương thảm thiết, đều chạy tới.

Bọn họ đi tới cửa thành cũng không dám đi vào nửa bước, ma thú gào thét, chà đạp, hủy diệt, nhân loại kêu gào, hét chói tai, kêu cứu, chính là dấu hiệu cho thấy tòa thành này đang chuẩn bị diệt vong, bọn họ làm sao dám đi vào chứ.

Ai cũng không biết ở trong Mộ Dung thành xảy ra chuyện gì, chỉ biết là có rất nhiều ma thú đang phá hủy Mộ Dung thành.

Rống!

Rầm rầm!

Thanh âm ma thú rống giận kèm theo đất núi rung chuyển, giống như muốn dời núi lấp biển, người ở phía ngoài thấy tình huống bên trong, đều run sợ, đâu còn tâm tư mà đi cứu người nữa, bọn họ đã từng vì ở gần Mộ Dung thành mà hài lòng, hiện tại, lại chỉ hi vọng ma thú phá hủy Mộ Dung thành xong sẽ không đi phá chỗ khác nữa.

Thanh âm núi lở đất rung vang lên ở bên ngoài Mộ Dung gia, sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch, chân run đứng không vững đều ngồi xổm xuống đất, không dám bước nửa bước, lại càng không dám bước ra khỏi Mộ Dung gia.

Sắc mặt ba cha con nhà Mộ Dung đều vô cùng trầm trọng, ma thú giống như thiên binh vạn mã, toàn lực xông kích, chạy tới, bọn họ lại không có biện pháp nào, chẳng lẽ phải ở đây chờ chết sao?

Không, Mộ Dung thành sao có thể bị hủy diệt được, bọn họ không cho phép Mộ Dung thành bị hủy diệt.

Mộ Dung Phượng Ngâm nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy chuyện này chỉ có Quân Mộ Khuynh mới có thể giúp được: “Đại ca, hay là chúng ta đi tìm Quân cô nương đi.” Nàng có thể giải nguy cho Âm Nguyệt thành, hiện tại nhất định cũng sẽ có cách giúp Mộ Dung thành.

Tiêu Càn Khôn gật gật đầu: “Ta cũng đồng ý cách nhìn của Phượng Ngâm.” Nàng thần kỳ như vậy, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.

Mộ Dung Ngũ Vị nhíu mày, Quân Mộ Khuynh có thể làm cho hắn nhìn với một cặp mắt khác là không sai, nhưng mà nhiều ma thú như vậy, một đứa bé như nàng có thể làm được gì? Sao nàng có thể giải quyết được.

Mộ Dung Phượng Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời, hắn biết chỉ có Quân Mộ Khuynh mới có thể giải quyết được chuyện này, tử vong đảo nàng có thể đi qua được, có thể làm cho Thánh Thú nghe lệnh, huống chi chỉ là mấy linh thú này, chỉ là, lần này nàng sẽ ra tay giúp đỡ sao?

“Đi.” Mộ Dung Phượng Minh trầm giọng nói, cho dù Quân Mộ Khuynh muốn điều kiện gì, chỉ cần nàng nguyện ý cứu Mộ Dung thành, hắn cũng sẽ đáp ứng, hiện tại trừ cách này ra cũng không còn cách nào khác cả.

Người của Mộ Dung gia thấy Mộ Dung Phượng Minh đi ra ngoài, dường như thấy được hy vọng sống, bọn họ tin tưởng rằng nhất định sẽ không có chuyện gì, Mộ Dung thành nhất định sẽ không có chuyện gì.

Mộ Dung Phượng Ngâm thấy đại ca đáp ứng đi tìm Quân Mộ Khuynh, vẻ trầm trọng trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười, lập tức đi nhanh theo.

Tiêu Càn Khôn không đi theo, hắn bình tĩnh đứng ở Mộ Dung gia, nhìn lên trời, không biết đang suy nghĩ gì.

Ở ngoài Mộ Dung thành, Quân Mộ Khuynh ngồi trên một cành cây của cây đại thụ to trước cổng thành, có vài phần lười biếng, trong lúc lơ đãng, con ngươi đỏ đậm nhìn thấy ở xa xa có hai thân ảnh đi tới, miệng khẽ cong.

“Quân Mộ Khuynh!” Mộ Dung Phượng Minh vội vã đi tới, thấy người nằm trên cây, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nàng đã sớm biết bọn họ sẽ tìm tới nàng sao?

Quân Mộ Khuynh tựa lên thân cây to, không có động tác gì: “Các ngươi muốn đi sao?”

“Không phải.” Mộ Dung Phượng Minh lắc đầu, bọn họ tuyệt đối sẽ không đi.

“Vì sao ngươi không đi?” Mộ Dung Phượng Ngâm nghi ngờ hỏi, không phải nàng muốn về sớm một chút để cứu chủ mẫu Quân gia sao? Vì sao lại không đi?

Quân Mộ Khuynh chậm rãi ngồi thẳng dậy, mỉm cười nói: “Ta vốn định đi rồi, có điều một màn kịch hay như thế mà không xem thì đúng là lãng phí, hơn nữa, ta đi cũng không cần nhiều thời gian lắm.” Mộ Dung thành chỉ còn lại mỗi Mộ Dung gia, cũng sắp không chống cự nổi, Mộ Dung gia cũng sẽ bị hủy diệt, nàng cũng không vội.

Sắc mặt Mộ Dung Phượng Minh đại biến, tức giận trừng mắt nhìn Quân Mộ Khuynh: “Ngươi ở lại đây là vì muốn xem kịch!” nàng biến cảnh Mộ Dung thành hủy diệt thành một màn kịch hài sao.

“Nếu không thì sao chứ?”

“Quân Mộ Khuynh, ngươi…”

Mộ Dung Phượng Ngâm vội vàng kéo Mộ Dung Phượng Minh lại, không cho hắn nói thêm gì nữa: “Quân cô nương, vì sao ngươi lại nói là xem kịch?”

“Mộ Dung gia các ngươi tự nhận mình là luyện dược sư, tính cách cao ngạo, chẳng thèm để ý tới mọi thứ xung quanh, việc ma thú bị bắt, các ngươi càng chưa từng để ý, chuyện này, từ đầu tới đuôi không phải đều là kịch sao?” chuyện này, Mộ Dung gia bọn họ đương nhiên cũng sẽ không thoát liên quan.

Những từ những câu không nhanh không chậm đập vào trong lòng hai người, đúng, đời Mộ Dung gia nào cũng có luyện dược sư cao cấp xuất hiện, tính cách bọn họ đều cao ngạo hơn mấy lần so với những luyện sư khác, những chuyện này, Quân Mộ Khuynh chỉ mới tới đây có mấy ngày, sao nàng có thể thấy được.

Sắc mặt Mộ Dung Phượng Minh và Mộ Dung Phượng Ngâm đều cứng đờ, bởi vì từng câu từng chữ của Quân Mộ Khuynh đều không hề sai một chút.

“Quân Mộ Khuynh, chỉ cần ngươi cứu Mộ Dung thành, cái gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi.” Mộ Dung Phượng Minh trầm giọng nói, mặc kệ thế nào đi nữa thì cũng không thể để nó xảy ra tiếp tục được, Mộ Dung thành sắp sập tới nơi rồi, trên trăm con ma thú rất nhanh là có thể phá hủy nội thành rồi.

Quân Mộ Khuynh cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp: “Ta cứu Mộ Dung thành? Quân Mộ Khuynh chẳng qua chỉ là một song nguyên tố đấu kỹ sư mà thôi, chẳng tính là thứ gì cả.” người của Mộ Dung gia còn có một cái bệnh nặng nhất chính là bệnh khinh thường đấu kỹ sư, nếu không vừa rồi, người kia cũng sẽ không dám làm càn.

Sắc mặt Mộ Dung Phượng Minh cứng đờ, nàng đem lời của con cháu Mộ Dung gia, tăng thêm ngữ khí rồi trả về cho hắn, chỉ là, hắn cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ Quân Mộ Khuynh chỉ là một song nguyên tố đấu kỹ sư.

Ban đầu hắn muốn giết nàng thật, nhưng sau khi biết Quân Mộ Khuynh có thực lực bất phàm, hắn liền không dám khinh thường người trước mắt, nàng cũng không để cho bất kì kẻ nào xem nhẹ nàng.

Những người đó không biết cho nên mới dám nói bậy như vậy.

Mộ Dung Phượng Ngâm nghe Quân Mộ Khuynh nói mình chỉ là một song nguyên tố đấu kỹ sư, thiếu chút nữa không thổ huyết, song nguyên tố đấu kỹ sư còn là chính là sao? Thương Khung đại lục có mấy người có thể giống như nàng? Hơn nữa, thực lực của nàng sâu không lường được, có thể khẳng định là nhất định ở trên bọn họ.

Ngũ đại gia tộc đều phải nhường cho nàng ba phần mặt mũi, có thần thú, nhân vật truyền kỳ có tới hai người là sư phụ của nàng, lão sư luyện khí đã tới địa hỏa cấp bậc, nói không chừng hiện tại đã là thiên hỏa, nàng còn nói nàng không tính là cái gì!

Còn có ai có thể khủng bố hơn nàng nữa?

Mộ Dung Phượng Ngâm liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, trong con ngươi lờ mờ lộ ra một vẻ kiên định, hắn chắp tay lại, vô cùng trang trọng, cúi người cúi đầu: “Quân cô nương, chỉ cần ngươi nguyện ý cứu Mộ Dung thành, từ nay trở đi, Mộ Dung Phượng Ngâm sẽ vì cô nương mà làm bất cứ chuyện gì.”

“Ta chẳng thèm ngươi làm việc cho ta đâu.” Quân Mộ Khuynh lười biếng nói, làm bất cứ chuyện gì, nàng mới không hiếm lạ chuyện đó.

Mộ Dung Phượng Ngâm thấy Quân Mộ Khuynh không hề nghĩ ngợi gì mà từ chối ngay, cũng không nói gì thêm nữa, như vậy mà Quân Mộ Khuynh không chịu đáp ứng hắn, hắn thật sự không nghĩ ra được có cách nào có thể để cho nàng ra tay.

“Quân Mộ Khuynh.” Mộ Dung Phượng Minh mở miệng kêu lên, ngữ khí không mạnh cũng không ngạnh như vừa rồi.

“Nói.”

“Ngươi nói, lần trước ngươi cứu Âm Nguyệt thành là vì ở đó có người mà ngươi quan tâm?” trên mặt Mộ Dung Phượng Minh lộ ra một nụ cười, dường như hắn biết được biện pháp làm cho Quân Mộ Khuynh đồng ý.

“Cứ xem là vậy đi.” Quân Mộ Khuynh gật đầu, hắn muốn nói gì?

“Vậy nếu như ta đem Mộ Dung thành đưa cho ngươi, ngươi có thể cứu Mộ Dung thành hay không?” suy nghĩ một lúc, Mộ Dung Phượng Minh vẫn đem lời trong lòng nói ra.

Quân Mộ Khuynh nhíu mày, đem Mộ Dung thành cho nàng, này thật đúng là một hấp dẫn không nhỏ, có điều…

“Chỉ cần ngươi đáp ứng, Mộ Dung gia có thể nghe theo mệnh lệnh của ngươi, ‘dược lò’ cũng sẽ là sản nghiệp của ngươi, ngươi sẽ có thêm nguồn linh đan dùng không bao giờ hết.” Mộ Dung Phượng Minh nói cho hết lời.

Mộ Dung Phượng Ngâm liền sững sờ cứng tại chỗ, đây vẫn là chuyện hắn muốn làm, nhưng vì sợ đại ca sẽ không đồng ý nên mới không dám nói, có điều, đại ca sao có thể cam tâm tình nguyện làm việc cho người khác chứ, hắn là người tâm cao khí ngạo mà.

“Hửm?” có chút ý tứ.

Nhìn nụ cười trên mặt Quân Mộ Khuynh, Mộ Dung Phượng Minh tiếp lời: “Nếu như ngươi không tin, ta có thể lập thệ.”

“Ta cũng có thể lập thệ.” Mộ Dung Phượng Ngâm lập tức nói theo, thời gian đã không thể kéo dài được hơn nữa, hiện tại chỉ sợ là Mộ Dung gia đã bị tấn công rồi.

“Điều kiện này nghe không tệ.” Quân Mộ Khuynh ngẫm nghĩ gật gật đầu.

Mộ Dung Phượng Minh khóe miệng không ngưng giật giật, nếu là người khác, nghe thấy Mộ Dung thành sẵn sàng vì nàng chế đan dược đã sớm nhận lời rồi, làm sao sẽ giống như Quân Mộ Khuynh bây giờ, không những không lập tức đáp ứng mà còn phải suy nghĩ, nhìn bộ dáng của nàng giống như là rất ghét bỏ vậy.

Mặc dù Mộ Dung thành coi như bị phá hủy, nhưng chỉ cần nửa năm là có thể trở lại như lúc trước, còn có Mộ Dung gia tộc sẵn sàng vì nàng luyện chế đan dược, chẳng lẽ nàng còn không biết đủ sao.

Nhưng mà Quân Mộ Khuynh lại không phải là người thường, nàng đương nhiên không đơn giản đáp ứng điều kiện này.

Đôi mắt đỏ đậm ngẫm nghĩ nhìn Mộ Dung thành ở cách đó không xa, trong mắt tràn đầy tươi cười, nhưng cái tươi cười này lại chứa đựng vẻ nguy hiểm vô cùng, làm cho người ta không đoán ra được nàng đang nghĩ gì.

“Chậc chậc, tiểu Khuynh, hấp dẫn không nhỏ nha.” Huyết Yểm lắc đầu nhẹ chậc, nhân loại đúng là điên cuồng hơn so với ma thú, vì muốn nàng ra tay, ngay cả điều kiện khó khăn như vậy cũng đều đáp ứng ra.

Quân Mộ Khuynh không nói gì, vì sao nàng có cảm giác là ngay từ đầu Huyết Yểm đã đoán được người Mộ Dung thành sẽ làm như vậy.

“Đây là lý do mà ngươi bảo ta ở lại chờ sao?” Quân Mộ Khuynh nheo mắt lại.

“Ta chỉ biết là bọn họ sẽ tới tìm ngươi, có điều lại không ngờ tới bọn họ lại đưa ra điều kiện mê người đến vậy.” đem toàn bộ Mộ Dung thành đưa cho nàng, vậy chẳng phải tiểu Khuynh sẽ trở thành một thành chủ hay sao, hơn nữa còn có thể ra lệnh cho Mộ Dung gia, vậy không phải tương đương với việc nàng có nguồn cấp linh đan bất tận sao.

Một điều kiện hấp dẫn như vậy, nếu là người khác đã sớm đồng ý rồi, có mấy ai có thể bình tĩnh đối mặt, còn lưỡng lự giống nàng như bây giờ chứ, cho nên mới nói, cầm thú chính là cầm thú, không thay đổi được.

Trên trán Quân Mộ Khuynh trượt xuống vài đường hắc tuyến, nàng cứ thắc mắc sao Huyết Yểm lại cứ một hai bảo nàng ở lại, thì ra là sớm biết người Mộ Dung thành sẽ đưa ra điều kiện gì để tìm đường sống cho Mộ Dung thành, chỉ có điều, điều kiện này, thực sự là rất hấp dẫn.

Mộ Dung Phượng Minh thấy Quân Mộ Khuynh nhìn về Mộ Dung thành, trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng vẫn không nói gì cả, còn tưởng là nàng không chấp nhận.

“Tới như vậy mà ngươi cũng không đáp ứng sao?” nữ nhân chết tiệt! Hắn cũng đã phải nhún nhường ăn nói khép nép, ngay cả Mộ Dung thành cũng đều đưa cho nàng, nàng còn muốn thế nào nữa.

Cái thái độ quái gì vậy, còn dám nói Mộ Dung gia đều sẽ nghe lệnh nàng.
Bình Luận (0)
Comment