Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 85



Nhóm: Vạn Yên Chi SàoNguồn: .Màn đêm xuống sâu, thời gian đã gần giờ Tý.

Tân Nguyệt Huyền phủ cũng hoàn toàn yên tĩnh lại.

Vân Triệt không đi ngủ, hắn tiếp tục nhập định một thời gian ngắn, cuối cùng khôi phục Huyền lực đến chừng một nửa, mở to mắt, chìm ý thức vào trong thiên độc châu.Thế giới trước mắt lập tức biến thành màu xanh biếc, hắn vừa định đi tìm kiếm thứ Huyền đan vừa lấy được từ chỗ Lam Tuyết Nhược, nhưng vừa bước ra nửa bước chân, liền dừng ở đó, nhìn hình ảnh trước mắt mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn.Thế giới màu xanh biếc vô biên vô hạn, một nữ hài phấn nộn toàn thân váy đỏ đang nhắm mắt, lẳng lặng nằm nghiêng ở đó.

Nàng giống như không có cảm giác an toàn, thân thể cuộn tròn, hai chân cong lên, cả người giống như một con mèo con ngủ say, không có lạnh như băng, không có sát khí… Chỉ có một cảm giác nhu nhược khiến cho người ta muốn ôm nàng vào trong ngực, khẽ thương yêu.Bước chân của Vân Triệt dừng lại ở đó, không tiến về trước, sau đó im hơi lặng tiếng lui ra ngoài.Chờ lúc hắn lại tiến vào, trong tay, đã cầm theo một tấm thảm mỏng manh.Nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên người Mạt Lỵ, Vân Triệt nhẹ nhàng cúi người xuống.

Mạt Lỵ vẫn ngủ say, trước mắt nàng không cách nào dùng Huyền lực, ở trong không gian hoàn toàn độc lập này lại hoàn toàn buông xuống cảnh giác, cho nên cũng không nhận ra được hắn đến gần.Nàng ở trong thiên độc châu thời gian nhiều nhất chính là ngủ, nhưng ta thế mà lại quên mất chuẩn bị một chiếc giường đủ mềm mại cho nàng.Vân Triệt hơi tự trách nghĩ, nhẹ nhàng trải rộng tấm thảm ra.Nhìn Mạt Lỵ ở khoảng cách gần, hoàn toàn một hưởng thụ về thị giác.

Bởi vì dáng dấp của nàng thật sự rất đáng yêu.


Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, trong tinh xảo lộ ra óng ánh, mặt mũi như vẽ, màu da như tuyết, lông mi thật dài mỏng như cánh ve, rung động lên xuống theo hô hấp đều đều, cả khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu, đồng thời lại có một vẻ đẹp khiến cho người ta hít thở không thông.Mái tóc đỏ như máu tản ra trên mặt đất, gần như hòa hợp thành một thể với một thân váy đỏ đẹp đẽ quý giá.

Làm nổi bật lên mặt ngọc môi son, cánh tay mềm mịn trắng như tuyết giống như ngó sen trắng của nàng, cùng với đôi chân trắng như tuyết giống như bôi sữa dưới váy càng rất rung động lòng người.

Dáng người non nớt dưới xiêm y phác họa càng yểu điệu động lòng người nói không nên lời.

Bộ váy hồng huân lưu tiên này vô cùng sang quý, nữ hài bình thường tuyệt đối không có khả năng mặc vào, nhưng mặc trên người Mạt Lỵ, lại có vẻ hài hòa nói không nên lời.

Giống như chỉ có trang phục quý giá hết sức đẹp đẽ như vậy, mới có thể xứng với khí chất cao quý trong lúc lơ đãng Mạt Lỵ hiển lộ ra… Và, xưng với thân phận công chúa của nàng.Vân Triệt kìm lòng không đậu ngồi ở đó nhìn nàng thật lâu, tầm mắt không nỡ dời đi.

Mũi ngọc nhỏ trắng tinh xảo của nàng theo hô hấp mà khẽ động, khóe miệng phấn nộn, còn treo một chút nước miếng, trong môi khẽ nhếch, còn vô ý thức ngậm đầu ngón tay trỏ bên phải.

Tướng ngủ của nàng không có gì khác với nữ hài bình thường… Phải nói, nàng vốn vẫn còn là một tiểu nữ hài.Chính là, thân thể đang cuộn tròn quá mức kia, hiển lộ rõ nàng càng không có cảm giác an toàn hơn nữ hài tử bình thường.Nhẹ nhàng, Vân Triệt kéo tấm thảm trải rộng ra, trùm lên trên người Mạt Lỵ.Giống như cảm thấy tấm thảm đắp lên người, lông mi Mạt Lỵ hơi rung rung, sau đó, từng chút một mở ra cặp mắt hơi mông lung.Tay Vân Triệt dừng lại trong không trung, hơi ngượng ngùng cười, đang lo lắng nên nói cái gì, lại nhìn thấy trong hai tròng mắt của Mạt Lỵ càng lúc càng trở nên mơ màng, dần dần, thế mà lại phủ kín một tầng hơi nước mỏng manh.- Ca… Ca…Tròng mắt xuyên thấu qua hơi nước của nàng, ngây ngốc nhìn Vân Triệt, trong miệng, phát ra một tiếng lẩm nhẩm như mộng ảo.“…” Vân Triệt há to mồm.

Tuy rằng Mạt Lỵ mở mắt, nhưng hiển nhiên còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, còn coi hắn như người trong mộng.Ca ca? Nàng mơ thấy người ca ca đã chết rồi của nàng sao?Bàn tay trắng như tuyết giơ lên, nhẹ nhàng túm lấy tay hắn, Mạt Lỵ mơ màng nhìn hắn, trong giọng nói lộ ra mông lung lạnh lẽo bi thương làm lòng người tan nát:- Ca ca… Huynh đây là đang ở trong mộng của Mạt Lỵ… Thăm hỏi Mạt Lỵ sao…Vân Triệt giữ vững thân thể đứng im, nhất thời không biết nên nói hay không nên nói.

Lúc này, hắn nhìn thấy hơi nước trong mắt Mạt Lỵ cuối cùng ngưng tụ thành giọt nước mắt, chậm rãi chảy xuống từ trên má trắng muốt của nàng… Đồng thời, trong đôi mắt mông lung của nàng cũng bắt đầu trở nên sáng trong.Một lực lớn truyền đến trong tay hắn, đẩy hắn đặt mông ngồi trên mặt đất.

Mà Mạt Lỵ đã đứng lên, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ lạnh lẽo kiêu ngạo như băng mà Vân Triệt quá quen thuộc, chính là giọt lệ kia dường như tránh được phát hiện của chủ nhân, vẫn treo ở trên má thơm phấn nộn của nàng:- Ngươi vào đây làm cái gì!- Đưa thảm cho ngươi.Vân Triệt đứng dậy, chìa thảm trong tay ra.

Sau đó cười nói:- Chỉ có điều hình như không cẩn thận quấy rầy đến mộng đẹp của ngươi… Cái kia, mấy ngày nữa, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một chiếc giường công chúa thoải mái nhất.


Ta thế mà lại bỏ qua mất chuyện này.- Không cần.Mạt Lỵ cự tuyệt.- Chuyện này cần phải vậy.

Ta cũng thường xuyên ngủ trên mặt đất, biết ngủ trên mặt đất không thoải mái bao nhiêu.

Ta hiện giờ là kẻ có tiền, một chiếc giường thoải mái vẫn mua được.Vân Triệt quơ quơ tấm thẻ tử kim không biết lấy ra từ đâu, vẻ mặt đắc ý nói.Mạt Lỵ không tiếp lời chuyện này, không biết là thừa nhận hay không thèm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng căng cứng, lạnh như băng hỏi:- Ngươi vào đây rốt cuộc làm cái gì? Chắc không phải đơn thuần đưa thảm cho bản công chúa đi?- À, đúng là còn có một chuyện khác.Vân Triệt hơi híp mắt lại:- Mới vừa rồi ngươi đang ngủ, nên không biết, Tiêu tông quả nhiên tới cửa tìm ta, nhưng lại mang đến cho ta một “Đại” tin tức… Nếu Tiêu tông đến gây sự với ta, có qua có lại mới toại lòng nhau, ta đương nhiên cũng phải có một phần đại lễ!- Ngươi chuẩn bị làm như thế nào?- Rất đơn giản!Vân Triệt cười thần bí.

Mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay, nằm song song là viên Thứ Huyền đan lấy được từ chỗ Lam Tuyết Nhược, và viên Vương Huyền đan lấy từ chỗ Viêm long:- Phương pháp này, chỉ dựa vào thiên độc châu mới có thể làm được.

Vì cam đoan hoàn mỹ, tốt nhất tiến hành bên trong thiên độc châu, sau khi hoàn thành… Tuyệt đối không chê vao đâu được!!––––––––––––––––––––––––––––––––––Thời gian dần dần tới giữa khuya.Cửa chính của Tân Nguyệt Huyền phủ bị hủy, cho nên đệ tử gác đêm cũng nhiều thêm vài người.

Đến lúc này, người ra vào Tân Nguyệt Huyền phủ đã lác đác lưa thưa.Lúc này một đệ tử Huyền phủ toàn thân đồ đen vừa ngáp dài, vừa đi về phía đại môn Huyền phủ, đi tới bên cạnh thuận miệng chào một tiếng;- Triển sư huynh, Phương sư huynh, gác đêm à, cực khổ.- Ủa! Lý sư đệ, hơn nửa đêm ngươi đây là định đi đâu?Người được gọi là Triển sư huynh kêu.- À, đi ra ngoài mua chút đồ.- Hơn nửa đêm đi ra ngoài mua đồ? Ha ha, đều là nam nhân, ai mà không biết chứ.Tên còn lại cười như trộm.Đệ tử gác đêm nhất thời cười vang, tên còn lại hạ giọng nói:- Mỹ nữ Huyền phủ vốn ít, thiếu niên người ta hơn nửa đêm một mình trông phòng, đói khát khó nhịn, đi ra ngoài tìm thú vui, hoàn toàn có thể lý giải đi.

Nếu Lý sư đệ đi hoa lâu “Mua đồ”, nhớ báo tên của ta, nói không chừng được giảm hai mươi phần trăm đó!- Đi của các ngươi đi! Không được nói cho người khác biết ta đi ra ngoài trễ như vậy!- Rõ rồi, chúng ta đều rõ!Trong ánh mắt và tiếng cười của nam nhân đều hiểu, “Lý sư đệ” nghênh ngang đi rak hỏi Tân Nguyệt Huyền phủ.

Hắn vừa ra cửa, mấy ánh mắt âm thầm liền nhanh chóng quét qua trên người hắn mấy lần, sau đó lại thu về.Người đi trên đường Tân Nguyệt thành đã vô cùng thưa thớt, phần lớn cửa hàng đã đóng cửa.

“Lý sư đệ” lầm bầm chuyện cũ mèm không biết nghe được từ đâu, một đường hướng nam, không bao lâu liền chìm khuất trong bóng đêm.

Lại một lúc sau, một người trung niên mặc áo choàng màu đen, đầu đội nón che mặt, sắc mặt lạnh như băng cứng ngắc từ trong màn đêm đi ra, bước chân nặng nề đi thẳng về phía Hắc Nguyệt thương hội.Hắc Nguyệt thương hội buôn bán hai mươi bốn giờ, cho dù ban đêm cũng không đóng cửa.

Một vài thứ quý giá, người sở hữu vì đề phòng ngoài ý muốn, thường sẽ chọn lựa vào đêm khuya yên tĩnh đi tới Hắc Nguyệt thương hội giao dịch.Đây là lần thứ hai Vân Triệt tiến vào Hắc Nguyệt thương hội, giả trang giống như lần đầu tiên, trong tiệm cũng giống vậy không có vị khách nào khác, chỉ có một người ngoài ba mươi tuổi đứng phía sau quầy hàng.


Hơn nữa nhìn lên, vẫn là tiểu nhị lần trước nhìn thấy.Nghe được tiếng bước chân đi vào, tiểu nhị cũng không ngẩng đầu, không khí trầm lặng, mặt không chút thay đổi nói:- Mua hay bán.- Gọi chưởng quỹ của các ngươi lên.Vân Triệt mở miệng, giọng nói đông cứng lạnh như băng.Lúc này tiểu nhị mới ngẩng đầu, vừa định nói gì, chợt nhìn thấy rõ trang phục và mặt của người trung niên trước mặt, ngẩn ra một lúc, sau đó cả người như lò xo bật dậy từ trên ghế, giọng hoảng loạn nói:- Quý… Quý khách chờ! Tiểu nhân lập tức gọi chưởng quầy ra.Nói xong, tiểu nhị đã lật đật chạy vội lên lầu.Không để Vân Triệt chờ quá lâu, Phổ Hà liền vừa chỉnh quần áo vừa vội vàng đi xuống, nhìn thấy Vân Triệt, sắc mặt hắn căng thẳng, sau đó vội vàng đón chào, kêu lên từ rất xa:- Hóa ra là khách quý tới cửa, Phổ mỗ vừa mới ngủ, khiến khách quý chờ không lâu như vậy, thật sự lỗi không nhẹ.

Không biết khách quý đêm khuya đến, có chỗ nào tiểu đi3m có thể cống hiến sức lực?- Ta muốn các ngươi giúp ta một việc.Vân Triệt chìa tay trái, bày ra trước mặt Phổ Hà.

Khi ánh mắt Phổ Hà dừng ở trong lòng bàn tay hắn, lòng bàn tay hắn bỗng trống rỗng xuất hiện một viên Huyền đan màu đỏ thẫm:- Ta muốn ngươi, mua lại viên Vương Huyền long đan này!Nhìn viên Huyền đan trống rỗng xuất hiện trong lòng bàn tay Vân Triệt, toàn thân Phổ Hà run lên, hàm răng thiếu chút nữa nhịn không được mà run rẩy.Hắn nhìn rõ ràng, trên tay Vân Triệt không hề mang không gian giới chỉ, mà viên Huyền đan này, vừa rồi đúng là trống rỗng xuất hiện.

Mà tình huống này, chỉ có một khả năng… Hắn từng nghe nói Huyền lực đến Quân Huyền cảnh, là có thể lấy Huyền lực cường đại tay không mở ra một không gian nhỏ chỉ thuộc về mình.

Như thế, liền vốn không cần mang không gian giới chỉ, đồ có thể trực tiếp cất giữ trong không gian nhỏ của mình, vĩnh viễn không phải lo lắng bị trộm.Huyền đan của người trước mắt này, vừa rồi rõ ràng lấy ra từ trong hư không!Chẳng lẽ tu vi của người này đã… Đã… Quân Huyền cảnh! Vậy cũng chỉ có Thánh vực và Hải điện kia mới tồn tại tầng lớp đứng đầu thế gian này, người đáng sợ này, chẳng lẽ quả nhiên đến từ nơi đó sao? Cảnh giới như thế, muốn một mình hủy diệt toàn bộ Thương Phong đế quốc, cũng có thể nói vốn không cần tốn nhiều sức!Phổ Hà tuyệt đối không phải là người gan nhỏ, trái lại, cả đời hắn đã trải qua vô số sóng gió, từng trải qua vô cùng phong phú.

Nhưng đối mặt với cường giả có khả năng là Quân Huyền cảnh cấp cao thế gian, cho dù tâm tình hắn cường đại lớn hơn gấp mười lần nữa, cũng vốn không có khả năng giữ vững trấn tĩnh, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát:- Quý quý quý khách! Không phải Phổ mỗ không muốn mua viên Vương Huyền long đan này, Vương Huyền long đan này là bảo vật vô giá, ta nằm mộng cũng muốn mua.

Chẳng qua tiểu đi3m chỉ là một phân hội nho nhỏ của Hắc Nguyệt thương hội, thật sự không lấy ra đủ tiền được.- Ta chỉ muốn năm vạn tử huyền tệ.Vân Triệt chụp Vương Huyền long đan lên trên quầy, lạnh lùng nói.- Cái…Gì!? Năm vạn tử huyền tệ?Ánh mắt Phổ Hà trừng lớn, môi run rẩy, gần như tưởng lỗ tai mình xảy ra vấn đề.Năm vạn tử huyền tệ không thể nghi ngờ là một con số cực lớn, đây chính là năm triệu hoàng huyền tệ! Cũng đủ nuôi sống một gia đình phú quý mười mấy đời.

Nhưng giá tiền này, ở Thương Phong đại lục chỉ có thể miễn cưỡng mua được một viên Thiên Huyền đan cấp thấp, về phần Vương Huyền đan, đừng nói năm vạn tử huyền tệ, kể cả năm ươi vạn cũng vốn không có khả năng mua được!Toàn bộ Tân Nguyệt thành, đồ có thể bán ra năm vạn tử huyền tệ đều ít đến cực kỳ đáng thương.

Mà một viên Vương Huyền đan bán ra năm vạn tử huyền tệ… Lại quả thật giống như tặng không!.


Bình Luận (0)
Comment